Mọi người rất kinh ngạc với biểu hiện của Vương Khang Dận, hắn cho tới bây giờ không có tham dự qua chuyện của chú Tần, tại sao đột nhiên lại có biểu hiện như thế…

Chẳng lẽ là có quan hệ tới việc hắn với Tà Phong?

"Tại sao đừng động vào?" Tà Phong đứng lên, hai tay hung hăng đập xuống bàn ăn.

Có lẽ là bởi vì hắn và Vương Khang Dận không hợp nhau nên người thứ nhất phát ra kháng nghị chính là hắn.

Vẻ mặt Vương Khang Dận lãnh đạm, cũng không có đáp lời.

Tà Phong trực tiếp đem lời của Vương Khang Dận trở thành sự khiêu khích với hắn, hét lớn với Vương Khang Dận: "Cậu nghĩ cậu là ai hả? Bình thường đối với tôi có nhiều thành kiến, cậu căn bản không có tư cách phê phán tôi! Tôi cho tới giờ không hề thấy giàu có là có vấn đề gì." Nói xong liền móc ra tờ một trăm đưa cho Hoàng Hiểu Bân, thản nhiên nói: "Đây là điều tôi có thể làm", rồi rời khỏi quán ăn.

"Từ lời nói của Tà Phong tôi có thể cảm giác được cậu ấy rất cô đơn, hy vọng mọi người hãy hiểu cho cậu ấy" Dương Hoành Kiệt ở một bên nói. Rất rõ ràng, những lời này là nói cho Vương Khang Dận nghe.

Vương Khang Dận cũng hiểu được mọi người ai cũng đều cho rằng hắn bởi vì bất mãn đối với Tà Phong nên mới bảo bọn họ đừng động vào chuyện của chú Tần, nên nói: "Không phải như các cậu nghĩ đâu, việc này rất nguy hiểm đối với các cậu đó, tất cả hãy giao hết cho tôi đi, được không?"

Dương Hoành Kiệt đẩy đẩy gọng kính, không nói gì.

"Giao hết cho cậu? Nói vậy thì cậu đã hiểu hết mọi nghi điểm trong chuyện này rồi à? Cậu làm sao mà biết đựơc?" Hoàng Hiểu Bân mở miệng hỏi, Dương Hoành Kiệt dùng vẻ mặt kinh ngạc nhìn Hoàng Hiểu Bân.

Vẻ mặt Vương Khang Dận rất nghiêm túc, lắc đầu: "Ừm không hiểu nhiều lắm nhưng đại khái cũng được. Việc này các cậu không có năng lực nhúng tay vào đâu, hiểu không?"

Hoàng Hiểu Bân vừa muốn mở miệng, Dương Hoành Kiệt đã đứng lên chụp lấy cánh tay của Vương Khang Dận: "Cậu có chắc là tìm được hung thủ không? Nếu xét ở mặt tâm lý học thì cậu thua là cái chắc rồi", sau đó chuyển sang Hoàng Hiểu Bân nói: "Cậu cũng muốn nói như thế phải không?"

"Không phải, tôi chỉ muốn nói là với sức mạnh của tôi sẽ không ai có thể ngăn cản được”

Vương Khang Dận giật tay ra, nhìn vào Dương Hoành Kiệt: "Tôi nói rồi, việc này các cậu đừng động vào, tâm lý với chả tâm lý, tôi tự có biện pháp của mình, tôi xin phép đi trước" Vương Khang Dận nhanh chóng rời quán ăn.

Trong quán chi còn lại Cao Kiện, Dương Hoành Kiệt, Hoàng Hiểu Bân ba người. Cao Kiện chỉ lo ăn thức ăn của hắn, bởi vì lỗ mũi bị bịt nên không ngừng phát ra âm thanh quái dị.

"Cậu không chỉ có tứ chi phát triển mà đầu óc cũng không đơn giản." Dương Hoành Kiệt mỉm cười nói với Hoàng Hiểu Bân.

"Cậu quá khen rồi, thôi mau ăn đi, có người đãi đừng lãng phí, ăn nhiều một chút nào" Hoàng Hiểu Bân cũng cười đáp lại Dương Hoành Kiệt.

Tà Phong ngồi ở trên giường của mình, hai mắt đăm đăm nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ.

Vương Khang Dận đẩy cửa bước vào, nhìn vào Tà Phong đang ngồi trên giường, ánh mắt rất phức tạp.

Một lúc lâu sau mới mở miệng nói: "Xin lỗi cậu, tôi không phải cố ý trêu chọc cậu đâu, không cho các cậu điều tra về cái chết của chú Tần cũng là lo cho sự an nguy của các cậu thôi"

Tà Phong trầm mặc thật lâu rồi mới trả lời: "Tôi hiểu được, tôi đã mục kích cái chết của chú Tần cùng với tình trạng thi thể của chú ấy"

Mặt của Vương Khang Dận có vẻ rất kinh ngạc.

"Không có gì phải kinh ngạc cả. Người có tiền chỉ sợ bản thân mình không có mạng mà hưởng thụ cho nên rất mê tín chuyện quỷ thần. Tôi cũng khuyên cậu đừng động vào việc này, nguy hiểm lắm đó", Tà Phong nói xong rồi lấy từ trong ngực ra một miếng thẻ bài kim loại màu vàng: "Cậu xem nè, đây là bùa hộ thân tôi cầu trong miếu đấy"

"Có thể cho tôi xem một chút không?”

Tà Phong trực tiếp ném cái bùa hộ thân qua. Vương Khang Dận vươn tay, dùng ngón trỏ cùng ngón giữa ung dung kẹp nó.

Tà Phong nói: "Thân thủ tốt đấy"

Vương Khang Dận không nói gì thêm, trực tiếp ném cái bùa hộ thân ra ngoài cửa sổ.

"Cậu…!" Tà Phong nghĩ Vương Khang Dận đang chơi hắn.

Vương Khang Dận lấy từ dưới gối của hắn ra Bài Âm Phù (bùa trừ âm tà) rồi đặt lên giường của Tà Phong: "Cái bùa của cậu vô dụng, nó chỉ có thể giúp cậu an tâm mà thôi. Còn cái này cậu giữ cẩn thận nhé, nhớ kỹ, ba tháng sau nó sẽ hết tác dụng, đến lúc đó cậu nhắc nhở tôi, tôi sẽ cho cậu một cái mới"

Tà Phong cầm lấy lá bùa, thấy nó sao ấy, chỉ cần ngón tay ấn nhẹ một phát là…

"Đừng xem thường nó, đây là bùa chú của đạo gia, hãy giữ cẩn thận, đừng phá hủy nó" Vương Khang Dận nói xong, nằm xuống, hai tay đặt ở phía sau ót, nhắm mắt.

Đưa cho Tà Phong lá bùa coi như là bồi thường cho hắn, dù sao chính mình cũng hơi quá mức.

Tà Phong cẩn thận gấp lá bùa lại rồi để vào trong túi áo, trong lòng thầm nói: hy vọng cậu đừng chơi tôi.

Dù sao miếng bùa bằng kim lọai kia cũng là cầu ở trong miếu, còn Vương Khang Dận chỉ tùy tiện đưa cho hắn một tấm giấy, nhìn ngang nhìn dọc thế nào thì cũng thấy cái bùa kim loại kia có cảm giác an tòan hơn.

Mặt trời đã hạ xuống phía tây, khuôn viên trường rất nhanh đã bị bóng tối bao phủ. 9 giờ tối, phòng C418 thiếu mất một người.

"Vương Khang Dận đi đâu rồi?" Dương Hoành Kiệt hỏi hai người còn lại.

Cao Kiện lắc đầu.

"Tôi cũng không biết"

Bên ngoài khu lầu giảng dạy cũ, Vương Khang Dận một mình ngẩng đầu đứng nhìn về khu lầu A cao nhất.

Lúc đầu tại trung tâm hoa viên, hắn rõ ràng cảm giác được khu lầu A này khiến cho người khác nổi da gà, và bây giờ đứng gần hắn càng tin tưởng phía trong khu lầu A này tuyệt không tầm thường.

Từ nhỏ đã được đạo sĩ thu dưỡng, vị đạo sĩ cũng đã nói qua một chút kinh nghiệm trừ quỷ tà cho hắn nghe. Hiện tại hắn đã hiểu rõ mọi chuyện từ tấm giấy ghi chép của Dương Hoành Kiệt.

Cái chết của chú Tần, hai mắt trừng thẳng nhìn về phía trước, nhất định là đã nhìn thấy cái gì mà hoảng sợ. Còn việc cười thì Vương Khang Dận cho rằng, đây là do âm hồn nhập thể, khống chế thân thể của chú Tần làm một số động tác.

Còn về việc có đám trùng trắng chui vào thân thể, rất có thể cũng là do âm hồn gây nên. Chết chưa được nửa ngày thì thi thể không có khả năng có vòi bọ. Đến tột cùng là nguyên nhân gì hắn cũng không rõ. Vị đạo sĩ kia cũng chưa bao giờ nói qua chuyện có liên quan đến mấy đám trùng này. Vốn định gọi điện thoại để hỏi ông anh nhưng thật không khéo là ông anh của hắn đang cùng vị đạo sĩ bế quan tu luyện.

"Chỉ còn cách dựa vào chính mình thôi" Vương Khang Dận thì thầm.

Vừa hướng về khu lầu A bước tới một bước thì toàn thân Vương Khang Dận chấn động, hắn rõ ràng cảm giác được có một luồng khí âm hàn ập đến.

Chỉ mới bước một bước mà đã khác nhau lớn như vậy, Vương Khang Dận bây giờ rất muốn lui về phía sau vì không biết ở phía trước có cái gì đang đợi hắn. Mặc dù từ nhỏ đã tu luyện nhưng dù sao cũng không chăm chỉ lắm cho nên cảnh giới của hắn chẳng bằng một nửa của ông anh.

Đưa tay vào túi rồi lấy ra một cái chuông cổ nhỏ cầm trong tay, một khi gặp phải nguy hiểm thì cái chuông nhỏ này có thể giúp cho bản thân có cơ hội thoát thân.

Có bình phong bảo vệ, Vương Khang Dận lại bước tiếp bước thứ hai, ngay sau đó là bước thứ ba, bước thứ tư, bứơc thứ năm … mỗi bước đi của hắn dường như rất nặng nề.

Chung quanh, một sự yên tĩnh đáng sợ khiến kẻ khác hít thở không thông.

Vương Khang Dận có thể cảm giác đựơc bản thân đang khẩn trương và thở dốc, trái tim đập ngày càng kịch liệt.

Hắn muốn bỏ đi nhưng hắn không hy vọng bọn người Tà Phong tham gia vào việc này. Giải quyết mấy chuyện âm hồn này không phải là dùng vũ khí có thể giải quyết.

Hao tâm tổn sức một hồi, lúc này Vương Khang Dận rốt cuộc cũng đã đứng trước cánh cửa lớn của khu lầu A.

Cánh cửa lớn mở rộng, ở một bên tường có có đoạn chữ màu đỏ tươi: "Đây là một thế giới tràn ngập sự công bằng. Tuy nhiên cái gì là công bằng đây? Công bằng cũng có cái giá của nó. Ngươi có muốn nổi bật không? Đến đây đi …… dùng đôi chân của ngươi bước tới. Ở chỗ này, ngươi sẽ có tất cả, tuy nhiên cái giá phải trả chính là tính mạng của ngươi.”

Tại sao ma quỷ lại đem cái chuyện "nổi bật" ra hấp dẫn loài người? Chẳng lẽ là có người âm thầm giở trò quỷ?

Bản thân hắn biết rõ ma quỷ không có trí tuệ và đầu óc. Bọn họ trước khi chết chỉ có thể lưu lại sự tín niệm mà thôi, không thể có được trí tuệ của loài ngừơi.

Con người một khi già đi, trí nhớ mới giảm xuống. Con người chết đi thì linh hồn sẽ rời khỏi thể xác, căn bản sẽ không thể viết được một đọan chữ như thế.

Nhưng cái cảm giác âm trầm ở chung quanh … là từ đâu tới? Chẳng lẽ là ……

Quỷ thuật sĩ sao? Bọn tà đạo chuyên khống chế âm hồn đi hại người?

Nghĩ vậy, Vương Khang Dận nhíu mày, nếu thật sự là là quỷ thuật sĩ thì với cảnh giới của mình tuyệt đối sẽ thất bại và trở thành một con cờ trong tay đối phương.

Để an toàn, tuyệt đối không thể lưu lại đây! Vương Khang Dận quay đầu bỏ chạy về hướng trung tâm hoa viên. Nơi đó là nơi thường xuyên có người nói chuyện yêu đương, là nơi chốn đông ngừơi, có thể cho hắn chút cảm gíac an toàn.

"Đã 10 giờ khuya rồi, cậu ta làm gì mà chưa trở về thế?" Dương Hoành Kiệt không khỏi có chút lo lắng.

Một bóng người xuất hiện trước cửa phòng: "Đang nói về tôi à?”

Ba người nhìn lại, thì ra là Hoàng Hiểu Bân.

"Có chuyện gì vậy?"

"Có phải cậu muốn mời chúng tôi đi ăn khuya không?" Cao Kiện liếm liếm môi, tựa hồ mỹ vị của bữa ăn khuya đang hiện ra trước mắt.

"Tôi đến tìm Vương Khang Dận, cậu ta đâu?"

Nghe Hoàng Hiểu Bân nói vậy, mặt Cao Kiện liền lộ ra vài phần thất vọng.

"Chẳng lẽ cậu ta một mình đi tra xét rồi sao?" Trong mọi người chỉ có Tà Phong là tin tưởng chuyện quỷ thần nên hắn rất lo lắng cho Vương Khang Dận bị mấy con quỷ bám theo: "Không thể không quản, mau đi tới khu lấu giảng dạy tìm cậu ấy"

"Cũng tốt, nhân tiện có thể điều tra thêm về nơi xảy ra cái chết của chú Tần" Dương Hoành Kiệt gật đầu đồng ý.

Nhóm bốn người đi xuống lầu. Hoàng Hiểu Bân chở Tà Phong, Dương Hoành Kiệt chở Cao Kiện.

"Đi qua cây cầu kia đi, nó nối thẳng đến khu lầu giảng dạy đấy. Còn cây này thì nối đến trung tâm hoa viên" Hoàng Hiểu Bân vừa đạp xe vừa chỉ.

Khi Vương Khang Dận chạy đến trung tâm hoa viên và nghỉ ngơi một chút rồi trở về phòng và phát hiện mọi người đã đi hết. Hắn cũng không để ý liền leo lên giường nằm. Đêm nay thần kinh của hắn đã bị hành hạ quá mức, vừa nhắm mắt lại đã tiến ngay vào giấc mộng đẹp.

Nhóm bốn người tới khu lầu giảng dạy. Dương Hoành Kiệt liền hỏi Tà Phong: "Lần đầu xe đậu ở đâu?"

"Chạy tới phía trước một chút, tôi nhớ kỹ nơi chú Tần đâm xe vào là khu lầu cao nhất."

Cao Kiện ngồi phía sau Dương Hoành Kiệt đột nhiên run rẩy.

Dương Hoành Kiệt thiếu chút nữa đã không ổn định được xe do sự run rẩy của Cao Kiện, liền nói: "Cao Kiện, cậu đừng hoảng lên như thế, muốn hại chết tôi à?”

"Tôi không phải cố ý, tự nhiên tôi có cảm giác nơi này thật lạnh”

Cao Kiện vừa nói như vậy, ba người còn lại cũng cảm giác được nơi đây đích xác có chút lạnh lẽo. Còn Tà Phong nhất thời vẻ mặt trắng bệch.

"Là chỗ đó phải không?" Dương Hoành Kiệt chỉ, hỏi Tà Phong.

"Ù, đúng là nó" Giọng Tà Phong có chút run run.

Dương Hoành Kiệt đẩy đẩy gọng kính, hiển nhiên có chút hưng phấn. Hắn cảm giác được đáp án đã gần lộ ra rồi: "Được, bắt đầu kiểm tra hiện trường. Hãy tìm trên tường xem chỗ nào có dấu sơn đen. Chiếc xe Rolls Royce của Tà Phong đã đâm mạnh vào, nhất định phải để lại một chút manh mối. Điều tra xong, chúng ta sẽ đi tìm Vương Khang Dận. Cậu ta đã là người lớn, sẽ không chạy lạc đâu"

"Chia hai người một tổ vậy" Tà Phong dùng cái giọng run run của hắn bổ sung.

Ba người còn lại đều cho rằng Tà Phong đang sợ hãi. Hoàng Hiểu Bân cười nói: "Cậu đừng sợ, có tôi đi cùng mà. Tôi mạnh mẽ như vậy, ai ai cũng nói tôi có cảm giác an toàn cả"

Tà Phong trong lòng nói thầm: "Ta đâu phải phụ nữ chứ", bất quá ngoài miệng cũng không nói, chỉ gật đầu.

Hoàng Hiểu Bân và Tà Phong một tổ. Còn Cao Kiện thì nói chia ra sẽ có hiệu quả hơn nên cùng Dương Hoành Kiệt chia nhau tìm kiếm.

Ngay khi Cao Kiện rời khỏi phạm vi tầm mắt của ba người, nương theo ánh trăng, hắn phát hiện trước mắt có hai cái bóng…

Nơi này ánh sáng chỉ có ánh trăng, một người căn bản sẽ không có khả năng in xuống đất hai cái bóng. Không thể nghi ngờ gì nữa, bên cạnh mình còn có một người…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play