Chiếc hũ trong lòng Trần Oai bỗng rung lắc dữ dội, xung lực truyền ra mạnh đến nỗi hất anh té ngửa ra sau.

Những hoa văn trên thân hũ dường như được cấp thêm năng lượng, bừng lên thứ hào quang chói mắt khiến Trần Oai không thể đến gần.

Anh cố gắng xông đến, nhưng bị một cánh tay vươn ra giữ lại. Trần Oai vùng mạnh để giằng ra, nhưng không ngờ cánh tay Thầy Tào trông như khúc củi mà lại cứng như kềm thép, không sao giằng ra nổi.

Thầy Tào vừa giữ chặt Trần Oai vừa thì thào hưng phấn:

- Nhìn đi, đó là linh thể của ta...

Trần Oai bất giác bị tiếng thì thào của lão cuốn hút, cũng ngây người nhìn cảnh tượng trước mắt.

Ánh hào quang vừa bừng lên chói lòa cả sơn động lúc này bỗng giống như cuốn băng tua lại bị hút ngược trở vào những nét hoa văn. Ánh sáng mau chóng tắt ngấm, thay vào đó là những đường nét hoa văn kì quái đen sẫm như mực, chuyển động như những cái bóng trên đèn kéo quân xung quanh chiếc hũ.

Những hoa văn đồ án đó xoay chuyển một lát rồi cũng dần dần chậm lại, rồi trở nên ảm đạm vô quang.

Trần Oai bị một màn đó hấp dẫn đến đờ người. Mặc dù so với những sự kì quái mà anh gặp mấy ngày hôm nay thì nó chỉ đơn giản như một màn trình diễn nhẹ nhàng, không có gì hấp dẫn.

Nhưng Trần Oai vẫn nín thở chờ đợi, bởi trực giác và kinh nghiệm cho anh biết. Khi những nét hoa văn đó biến mất, cũng là thời khắc bắt đầu cho những điều khủng khiếp phía sau mà anh không sao tưởng tượng nổi.

Cách... cách cách... Crắc !

Chiếc hũ phát ra những tiếng lanh canh nho nhỏ, liên hoàn như rang muối.

Một vết nứt nhỏ chạy dọc từ miệng hũ xuống dưới, rồi nó lan rộng ra như một chiếc mạng nhện bao trùm lấy cả chiếc hũ.

Rồi rắc một tiếng, nó vỡ tung thành mấy mảnh.

Trần Oai sững sờ nhìn thân hình Bảo Châu nằm co quắp trên sàn động.

Nàng nằm lõa thể giữa đống mảnh vỡ, hai vai thu lại kéo hai tay về trước ngực, đôi chân dài miên man co lên khiến nàng trông giống như một bức tượng thai nhi được tạc bằng bạch ngọc.

Bảo Châu run run bờ vai khiến Trần Oai mừng phát khóc.

Mấy ngày nay, sự biến mất của Bảo Châu khiến anh vô cùng căng thẳng, lo lắng rồi đau đớn tột độ khi thấy nàng bị nhét vào trong chiếc hũ. Anh đã cảm thấy như chết nửa đời người vì tuyệt vọng khi nghĩ nàng trúng độc thủ của Thầy Tào. nhưng lúc này đây, ngọn núi đá đang đè nặng lên trái tim Trần Oai như được nhấc ra khi Bảo Châu đang run rẩy đứng dậy ngay trước mắt anh.

Thân hình dong dỏng cao, suối tóc đen tuyền dài tới ngang eo xổ ra tán loạn trên làn da trắn mịn. Bảo Châu giang hai tay giống như một thiên sứ vừa phá vỡ lớp vỏ trứng, chuẩn bị xòe rộng cặp cánh thiên thần trắng muốt bay vút lên cao.

Trần Oai ngây người trước vẻ đẹp phi thường của cô gái trước mặt, trong lòng bất giác tự hỏi " Đây có thực là Bảo Châu chăng ? ". Nếu không phải anh đã quá quen thuộc với từng đường nét, cặp mắt, bờ môi của Bảo Châu, thì anh cũng không thể tin người con gái đang đứng trước mặt mình lại chính là nàng.

Trần Oai cảm thấy nghi ngờ cũng không phải vô căn cứ. Bởi Bảo Châu lúc này thực sự là quá đẹp, đẹp một cách ma mị siêu vượt qua phạm trù người thực.

Làn da nàng trắng muốt như mỡ đông, không chút tì vết. Dường như nàng không còn là một cô gái châu á da vàng nữa, mà là một bức tượng ngọc được tạc nên bởi một khối bạch ngọc hoàn mĩ nhất.

Trần Oai thấy Bảo Châu đứng im như tượng trước mặt mình, vừa định bước tới. Bỗng một cái bóng đen kéo dài trên sàn động bỗng bám lấy chân Bảo Châu.

Chiếc bóng nhanh chóng leo qua cặp chân trần thẳng tắp và vòng eo phẳng lì của nàng, bao trùm lấy bầu ngực sữa căng tròn với hai điểm phấn hồng trước khi tràn lên bao phủ toàn bộ cơ thể Bảo Châu rồi như cát hút nước, hoàn toàn lặn vao dưới làn da.

Làn da trắng nõn ấy lập tức hiện lên những hoa văn kì lạ trông như một đồ án cổ xưa, kì dị phi thường.

Những nét hoa văn ấy có lớn có nhỏ, Có nét đen bóng như bôi mực, có nét lại đỏ tươi như nốt ruồi son, Chúng phân bổ khắp thân thể Bảo Châu, trông như những hình xăm quái gở.

Ẩn hiện dưới những hình xăm ấy là một thứ ánh sáng nhàn nhạt đang từ từ vận chuyển khiến thân hình Bảo Châu trông như đang run rẩy dưới những gông xiềng đang trói nghiến khắp toàn thân.

Trần Oai đau đớn nhìn thân hình Bảo Châu run rẩy, anh nhảy phắt đến ôm chặt lấy Bảo Châu, họng súng đen ngòm của khẩu K54 chĩa thẳng vào Thầy Tào quát:

- Lão đã giở trò quỷ gì với Bảo Châu?

Thầy Tào không những không sợ mà còn quát Trần Oai:

- Ngươi lập tức tránh ra cho ta.

Lão vung tay, một cái bóng đã nhanh như cắt bám lấy Trần Oai khiến anh cảm thấy toàn thân tê dại, thần trí mơ hồ. Trần Oai liền như một cái xác không hồn buông Bảo Châu ra rồi đứng sang một phía, giương cặp mắt bất lực nhìn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play