Một tựa truyện đô thị hay được viết bởi Hậu Đã có
tên Yêu Trong Yên Lặng, câu chuyện viết về anh là một người không thể nghe,
không thể nói.
Anh là một bé trai lớn xác rất dịu dàng biết quan tâm đến người khác nhưng lại
rất tự ti.
Anh vây chính mình trong thế giới màu sắc và tranh sơn dầu.
Khi nhìn thấy anh, em không sợ nhưng cũng biết rằng điều này là không thể.
Nhưng, em đã lỡ yêu anh.
Giống như một câu truyện hay thuộc cổ tích, một câu chuyện ngôn tình cổ tích đầy
đau thương.
Rốt cuộc một người thế nào mới có thể xứng đôi yêu nhau, có thật sự một người
trời sinh thiếu hụt và một người khỏe mạnh sẽ không có cách nào hiểu nhau?
Em không trả lời được câu hỏi này, em chỉ nỗ lực để yêu anh, dùng tất cả hơi thở
của em để yêu anh.
Như một con bướm nhỏ vượt qua hàng vạn km Thái Bình Dương, đây là một việc làm
có khuynh hướng tự sát, vừa đau thương lại vừa tuyệt mỹ…
Nhưng, em làm được…
Giống như trong mơ, em lại được anh ôm vào lòng.
Đáp án là gì đều không quan trọng…
Em từng hỏi anh, không nghe được âm thanh có cảm giác gì, lúc ấy anh không có cảm
giác gì.
Còn ngay lúc này, anh có thể nói cho em, là cảm giác tan nát cõi lòng.
Lúc này anh mới biết, việc khó khăn nhất cuộc đời anh là không nghe được tiếng
khóc của em.
Anh không thể đem đến hạnh phúc cho em, xin em hãy đi tìm ở nơi một người khác.
Nhưng hãy nhớ rằng, nhất định phải tìm một người đàn ông tốt, như vây anh mới
có thể yên tâm.