Đoạn thời gian anh vừa ra đi, tôi liều mạng sống phóng túng, nụ cười
luôn luôn ở trên mặt, cũng không nhắc tới anh nữa, ngược lại, Cửu Du lại vô cùng lo lắng cho tôi: “Cậu có khỏe không?”Tôi biết thật ra cô ấy muốn hỏi đầu tôi có vấn đề gì không.
Tôi kéo Cửu Du: “Đi đi! Chúng ta đi ăn một bữa no say, tớ mời!”
“Cậu mời?” Cửu Du sau khi nghe được lại càng điên cuồng sờ đầu tôi: “Cậu không bị sốt chứ? Váng đầu? Say nắng? Thần kinh?…”
Tôi nổi giận: “Tớ xin cậu, không cần kinh ngạc như vậy chứ! Không phải chỉ
là mời ăn thôi sao! Bình thường tớ không keo kiệt vậy chứ?”
Đáng
ghét nhất là Cửu Du lại dám ra sức gật đầu đến mức đầu sắp rụng xuống,
tôi tức giận một mình đi về phía nhà hàng, cô ấy đành phải sống chết
đuổi theo tôi, khuyên nhủ kẻ đang tức giận này.
Cuối cùng, nhìn vẻ mặt nịnh nọt hèn mọn của cô ấy, tôi mới miễn cưỡng cho cô ấy mấy cái đùi gà và cánh gà.
“Nhưng tớ cứ nghĩ là… À… cậu sẽ…. Ừ, thật ngon… Ừ… sẽ không có tinh thần như thế…”
Cửu Du chết tiệt này, đã cầm đùi gà của tôi trong tay rồi mà còn dám chọc giận tôi như thế!
“Vậy cậu nghĩ tớ nên thế nao? Ngày ngày tiều tụy? Khóc than không thôi?
Giống như oán phụ? Ai nha, anh ơi! Sao anh có thể bỏ lại mẹ con em một
mình mà đi, anh thật không có lương tâm a…”
“Câm cái miệng của cậu lại!”
Tôi vừa mới cất tiếng ca, Cửu Du đã liên tục cúi đầu nói xin lỗi với khách
hàng bên cạnh, vừa cầm một cái cánh gà lấp miệng tôi: “Ý tớ là, cậu sẽ
không đau khổ quá mà thèm ăn đấy chứ? Tuy tớ rất vui vì cậu đã… à… chia
tay với người kia, nhưng mà…”
Tôi nhún nhún vai, không thể biểu
hiện tài năng ca hát nữa, chỉ có thể tiếp tục gặm cánh gà vàng óng: “Ai
nói! Đàn ông đầy đường kia kìa, một người đi chẳng lẽ còn sợ không tìm
được người tốt sao? Lần sau nhất định sẽ tìm một tên siêu đẹp trai cho
các cậu nhìn!”
Cửu Du lại có một vẻ mặt không tin: “Không phải cậu đau thương quá độ mới cháy hỏng đầu rồi chứ?”
Tôi cười nhạt: “Hay nói giỡn! Con mắt nào của cậu thấy tớ đau lòng?”
Không sai, tôi chưa từng khóc, thậm chí cả khổ sở cũng không. Tôi tự nói với
chính mình đây cũng không phải lần đầu tiên tôi chia tay với con trai,
tình cảm đều là như vậy, có người tiếp theo rồi sẽ quên anh.
Nhưng Cửu Du chỉ nhìn tôi chằm chằm, từ chối cho ý kiến.
Tôi vốn tưởng lần này sẽ làm con bé cười đến lệch hàm, bởi vì nó đã sớm
giảng giải đạo lý, không ngừng lên án tôi, không ngờ con bé lại chẳng
nói gì. Kết quả là chỉ có mình bố mẹ tôi hài lòng, bọn họ còn lần đầu
tiên thưởng tiền tiêu vặt cho tôi, đáng tiếc tất cả đều mục nát trong
cái bụng của tôi và Cửu Du.
Cuối tuần, hai người bọn họ làm một
cuộc đại SHOPPING, để lại một mình tôi ở nhà đảm đương chức vụ trông nhà của chó con, thuận tiện xem TV.
Cuối tuần mà trong TV lại chẳng
có một mục giải trí nào đáng xem để những cô gái cô đơn đáng thương như
tôi tiêu khiển, điều khiển dường như sắp nổ tung cũng chỉ có thể dừng
được tại một tiết mục giải trí nhỏ, nhưng cứ phát mấy bài ca cũ rích là
được rồi, tên khốn kiếp nào lại cứ phát bài “Tâm nguyện sao băng” của
Trương Bách Chi vậy!
Nhâm Hiền Tề trong MTV vừa mù vừa điếc, luôn dùng gật đầu và xua tay để biểu thị điều muốn nói, nhưng anh rất ít khi như vậy.
Anh thích dùng bút để nói chuyện, không thích thủ ngữ. Chữ anh viết ra cũng giống như bức tranh của anh vậy, vô cùng tự nhiên lại tươi đẹp.
Anh cũng không buồn bực như Nhâm Hiền Tề. Khi bắt được cơ hội, anh nhất
định sẽ ức hiếp tôi, thấy tôi tức giận đến mức không biết làm thế nào
hoặc chân tay luống cuống, anh sẽ cười rất đắc ý, cười nhẹ nhàng khoan
khoái không gì sánh được như làn gió mùa hè.
Nhâm Hiền Tề có thể
nghe thấy, anh thì không, anh căn bản không thể nghe được bất cứ âm
thanh gì. Nhưng anh sẽ dùng những bức tranh, dùng những màu sắc khác
nhau để biểu đạt tâm tình và suy nghĩ của anh. Bức tranh dịu dàng và
nhập tâm như vậy là phong cách chỉ anh mới có, không ai có thể học được.
Tôi còn nhớ, ngày đó, anh dùng ngón táy ấm áp ngoắc lấy tay tôi, sau đó hứa hẹn: được, anh đồng ý với em. Chúng ta sẽ vĩnh viễn tốt đẹp như thế
này.
Lừa đảo!
Anh là một tên đại lừa đảo ra vẻ dịu dàng!
Anh đã hứa với em, chúng ta sẽ vĩnh viễn vĩnh viễn tốt đẹp như vậy, anh đã nói!
Nghe tới câu “không tìm được lý do để kiên cường” kia của Trương Bách Chi,
tôi cũng hiểu được chính mình cũng không thể tìm được lý do để kiên cười nữa. Vì vậy tôi để cho nước mắt tôi tan vỡ, cũng để cho trái tim giả vờ tốt đẹp tan vỡ.
Ngày đó tại sân bay, trên tờ giấy anh đưa cho tôi viết:
– Em từng hỏi anh, không nghe được âm thanh có cảm giác gì, lúc ấy anh không có cảm giác gì.
Còn ngay lúc này, anh có thể nói cho em, là cảm giác tan nát cõi lòng.
Lúc này anh mới biết, việc khó khăn nhất cuộc đời anh là không nghe được tiếng khóc của em.
Anh không thể đem đến hạnh phúc cho em, xin em hãy đi tìm ở nơi một người khác.
Nhưng hãy nhớ rằng, nhất định phải tìm một người đàn ông tốt, như vây anh mới có thể yên tâm.
Cửu Du hỏi tôi có phải tôi đã đau lòng quá độ. Tôi trả lời: Hay nói giỡn! Con mắt nào của cậu thấy tớ đau lòng?
Nếu như tâm tình của tôi có thể dùng từ đau lòng để hình dung, vậy thì tốt quá rồi.
Trương Bách Chi đáng ghét, không cần phải hát thâm tình như vậy!
Tôi muốn tắt TV đi nhưng không với tới điều khiển từ xa. Chỉ có thể để tiếng ca của cô ấy tùy ý lan tràn trong lòng tôi:
Tôi muốn khống chế bản thân mình, không để bất cứ ai thấy tôi khóc
Làm ra vẻ thờ ơ với anh, không muốn nhớ tới anh, tự trách mình không có dũng khí
Trái tim đau đến không thể thở được, cũng không tìm được dấu vết anh để lại
Trơ mắt bất lực nhìn anh biến mất nơi cuối chân trời
Không tìm được lý do để kiên cường nữa, cũng không cảm giác được sự dịu dàng của anh nữa
Nói cho em thiên đường ở nơi đâu, nơi đâu chính xác là điểm dừng
Em sẽ hướng tâm nguyện mình về phía bầu trời để anh biết rằng em yêu anh
Không có ai trong nhà, phòng khách vắng vẻ, một mình tôi ngồi trên sofa ôm gối dựa, khóc đến mức không thể kiềm chế.
Trên gối thấm đầy nước mắt tôi, tất cả đều trong suốt đến mức liếc nhìn một cái là nhìn ra đau thương.
Từng giọt, từng giọt, trong suốt, xinh đẹp.
Cũng tuyệt vọng.
Quả thật đây không phải lần đầu tiên tôi chia tay với con trai, cũng biết
tình cảm đều là như vậy, nhưng cho dù có người tiếp theo, nhất định tôi
sẽ không quên anh.
Bởi vì anh không như những người khác, là người mà tôi có thể quên.
Bởi vì là anh.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
http://www.nhaccuatui.com/nghe?M=oXOgjrous7
Even if I will pretend not to care about you or think about you
I’ll blame myself for not having strength
My heart hurts so much that I can’t breathe
I can’t find the traces you left behind
With eyes wide open I look at you
Yet I can’t gather the strength
I’ll just let you vanish from the world’s end
I can’t find a strong reason
I can’t feel your warmth and tenderness again
Tell me where the heaven is
Where the exact end is
I’ll just wish on a shooting star
To let you know that I love yo
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT