Từ Hương Cảng bay thẳng tới New York, hai giờ chiều lên máy bay, bay đủ mười sáu tiếng. Bởi vì bay qua đường chuyển ngày quốc tế, khi tôi đến New York đã là năm giờ chiều. Khi bay qua đường chuyển ngày, tôi lờ mờ mình thấy cảnh tượng mỹ lệ như trên phim ảnh, nhưng tôi lại không hề cảm thấy cảm động, thì ra khi không có anh ở cạnh, tất cả mọi thứ không còn hấp dẫn nữa.Sau khi đến New York tôi mới biết tất cả các đoàn du lịch đều không cho du khách tự do đi lại, tôi cầu xin người hướng dẫn cả vạn lần, còn thiếu chút nữa là nâng anh ta lên vũ trũ làm vệ tinh nhân tạo, cuối cùng cũng có thể thuyết phục anh ta đồng ý để tôi một mình đi tìm bạn. Hướng dẫn viên muốn tôi viết lại lịch trình cụ thể, để lại cách liên lạc và địa chỉ khách sạn, rồi giúp tôi gọi xe taxi.

Tôi đưa địa chỉ cho người lái xe da đen mập mạp, ông ta nhìn tôi một cái rồi nhe hàm răng trắng tinh cười nói với tôi cái gì đó, mà người nào đó rất đáng thương, ngoại trừ “OK” và “bye bye” thì những từ khác giống như ngôn ngữ ngoài hành tinh. May mà ông tài xế đen xì cũng thành thật quay đầu lái xe, tôi chỉ có thể nhìn bóng lưng to lớn của ông ta, yên lặng khẩn cầu: tôi van ông, ông chú, nghìn vạn lần đừng có đem tôi đi bán, tôi gầy như thế này, bán cũng chẳng được mấy tiền! Tựa lưng trến ghế sau, tôi nhìn cảnh sắc xa lạ không ngừng thay đổi ngoài cửa kính, tôi thở sâu, vẫn khó có thể tin mình đã thật sự tới Mỹ. Trên đường đều là người da trắng và da đen, tóc đỏ, tóc vàng, tóc trắng, tóc nâu, màu tóc đen thuần khiết đều biến thành những màu sắc hiếm thấy.

Cảm giác giống như Alice lạc vào xứ sở thần tiên, như người từ trên trời rơi xuống, không xác định được phương hướng, tất cả đều phó mặc vào số phận.

Nhưng, cuối cùng tôi cũng đã tới đây.

Một tổ hợp của kiến trúc thời thượng và truyền thống tạo cho New York một vẻ quái dị, liên tục vụt qua ngoài cửa sổ, giống như một bộ phim bị tua nhanh, phát ra những hình ảnh ngoại quốc. Tôi không cách nào kiềm chế đôi chân run rẩy của mình, bàn tay nắm lấy túi xách cũng thấm mồ hôi lạnh.

Cái gọi là khoảng cách một nửa địa cầu thì ra chỉ là một trò xiếc để lừa gạt lòng người.

Tôi hiểu rất rõ bản thân mình đang làm gì.

Cũng chưa bao giờ cảm thấy hối hận.

Xe chạy thẳng tới một nơi giống vùng ngoại thành, tài xế dừng xe. Tôi rút tiền ra trả, xách hành lý rồi xuống xe. Trước khi đi còn dùng tiếng anh đơn giản hỏi tài xế căn nhà tôi cần tìm, tài xế chỉ một hướng ở phía trước. Sau khi nói lời cảm ơn, tôi vác túi hành lý duy nhất của mình — một cái ba lô, rồi đi về phía trước.

Đây là một căn biệt thự hai tầng đơn độc, tường trắng mái đỏ, có thảm cỏ xanh miết đáng yêu, có bầu trời xanh lam làm nền. Trí tưởng tượng của tôi lại tái phát, tôi nghĩ đây là căn nhà nhỏ trong truyện cổ tích, còn tôi, đang tới tìm hoàng tử của tôi.

Một căn nhà xinh đẹp như không có thật, tôi chậm rãi bước tới, đi qua bãi cỏ tươi mát, từng bước từng bước tới gần.

Đừng sợ.

Mình đã tới, vì vậy, đừng sợ.

Cánh cửa màu đỏ đứng thẳng trước mặt tôi, chuông cửa ở ngay phía trên, vươn tay là có thể ấn. Những điều này đều rất đơn giản, cũng rất tự nhiên.

Nhưng, vì sao anh không hồi âm cho tôi?

Vì sao không trả lời tôi, hoàn toàn bặt vô âm tín?

Cúi đầu, đầu ngón chân khẽ chạm đến thềm cửa bằng đá, tôi biết thật ra tôi đang sợ — có lẽ, anh đã thích người khác chăng?

Đương nhiên tôi biết mình không đẹp, cũng không đáng yêu, chỉ là một cô gái rất bình thường, thiếu những tính chất có thể hấp dẫn người khác. Mà những người con gái tốt hơn tôi lại nhiều như sao trên trời.

Hít hít mũi, tôi cười cười tự giễu, miên man suy nghĩ về một vấn đề không thể giải quyết. Tôi thật sự rất sợ, cũng lo lắng anh xảy ra việc gì ngoài ý muốn.

Cho em xin đi! Anh rõ ràng là một người dịu dàng như vậy, từ khi nào đã học được cách tàn nhẫn!

Ngay cả một bức thư hồi âm cũng không có, thật sự làm người ta nóng ruột nóng gan!

Tôi dùng sức ấn chuông cửa. Lùi lại một bước, thở sâu, bắt đầu suy nghĩ nên chào hỏi bố mẹ anh thế nào, sau đó, tôi nghe được có tiếng bước chân đang tới.

Tôi nhìn cánh cửa chằm chằm, chuẩn bị chào hỏi bố mẹ anh.

Cánh cửa màu đó nhẹ nhàng mở ra, thong thả như đang đọc diễn văn tuyên bố tử hình.

Tôi ngẩng đầu, người tôi nhìn thấy — là anh!

Tất cả đều ngoài dự đoán, tôi sửng sốt, nhưng hiển nhiên là anh lại càng không dám tin. Sai rồi, vẻ mặt của anh khi đó không phải đơn giản là không dám tin, mà thật sự kinh hoàng đến mức tròng mắt sắp rơi xuống. May mà anh không nói được, nếu không nhất định sẽ hét lên, “Gặp ma giữa ban ngày”, trong thư tôi vẫn chưa đề cập đến chuyện tôi sẽ đến.

Bị anh dùng ánh mắt như vậy để nhìn, tôi cũng không biết nên làm thế nào mới phải, chỉ cảm thấy mồ hôi hột trên trán ầm ầm chảy ra, đổ xuống ào ào như thác nước. Đúng là tôi chưa nói một tiếng đã chạy tới nên cảm thấy có tật giật mình, nhìn chằm chằm nhau nửa ngày, tôi đột nhiên xoay người nhấc chân muốn chạy khỏi hiện trường phạm tội.

Nhưng tôi hoàn toàn trốn không thoát, ngay khi tôi vừa xoay người, thợ săn GG cao to đã đưa tay kéo ba lô của tôi lại.

*GG = ca ca

Tôi như một con thỏ nhỏ, vểnh tai, tay chân giãy dụa, nhưng không cách nào chạy thoát.

Đầu năm nay, nếu vân rủi đã nổi lên thì dù có chạy tới nước ngoài cũng chạy không được. Tôi đành phải cúi đầu cùng anh đi vào nhà, còn anh vẫn dùng vẻ mặt xem ra rất tức giận trừng mắt nhìn tôi. Từ trước đến giờ tôi chưa từng nhìn thấy anh tức giận, vì vậy chỉ có thể dùng từ “xem ra”, bởi vì ngoại trừ nhíu mày, những thứ khác cũng giống như lúc anh không cười thôi, thì tôi đã sớm nói vẻ mặt anh là vẻ mặt tú-lơ-khơ tiêu chuẩn mà.

Anh mặc một chiếc áo len dài tay màu đen, làm cho làn da của anh vốn đã trắng nay lại càng trắng. Xem ra anh hơi gầy đi một chút, là vì nhớ tôi sao? Hay vì chưa quen với khí hậu bên này? Tuy gầy hơn nhưng màu da tốt hơn trước đây rất nhiều. Nghe nói khí hậu nước ngoài rất dễ chịu, làm cho khí sắc người ta cũng tốt hơn, thì ra là thật.

Quan trọng nhất là anh vẫn bình an vô sự, trước đây tôi cứ lo anh sẽ xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn. Trong tiểu thuyết “rất yêu, rất yêu anh”, nữ chính vừa tới nước ngoài đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, vì vậy mới từ bỏ nam chính. Rất nhiều truyện đều có tình tiết như vậy.

May mà đây không phải tiểu thuyết, may mà chúng tôi đang sống trong hiện thực.

Tôi vừa len lén quan sát anh, vừa giả dạng một đứa bé mắc lỗi, cúi đầu đáng thương nhìn anh, cầu xin thầy giáo đại nhân khoan hồng độ lượng tha thứ, lần sau sẽ không dám tái phạm nữa.

Ánh sáng trong phòng bếp màu trắng rất ôn hòa, chúng tôi ngồi bên bàn ăn màu xanh thẫm, anh ở ngay bên cạnh tôi. Không nhìn thấy bố mẹ anh, có lẽ đã ra ngoài rồi. Tôi bĩu môi rồi nhẹ nhàng kéo ống tay áo anh, hy vọng anh đừng tức giận nữa.

Anh thởi dài, đành phải rút từ ống đựng bút giữa bàn ăn ra một chiếc bút chì và một quyển sổ.

– Em tới bằng cách nào?

Anh không hỏi tôi vì sao tới, mà là tới bằng cách nào, xem ra anh cũng đại khái đoán được lý do tôi tới đây. Còn hơn cả lý do, anh nghĩ một cô gái một mình tới một đất nước xa xôi như vậy rất khó tin.

* Đi cùng đoàn du lịch.

– Vậy vì sao không đi cùng đoàn lại chạy tới đây một mình?

* Em tới tìm anh, không phải tới ngắm cảnh.

Anh lại thở dài, có chút bất đắc dĩ nhìn tôi.

– Bố mẹ em biết không?

* Em nói với bọn họ em đi Quảng Tây với bạn học.

– Em tới đây cùng bạn học?

* Không, một mình em đi cùng đoàn du lịch.

Tôi nhìn lông mày anh càng nhíu chặt hơn, rất muốn nhắc nhở anh nếu còn nhăn nữa sẽ biến thành ông già, tiếc là nhìn sắc mặt anh lúc này, A-men, tôi quyết định muốn sống thêm vài năm nữa.

– Tham gia đoàn du lịch hết bao nhiêu tiền?

* Khoảng ba vạn.

– Từ bố mẹ em

Anh viết xong lại tự xóa đi, xem ra anh cũng hiểu tôi không thể xin bố mẹ nhiều tiền như vậy.

– Tiền từ đâu ra?

* Làm thêm kiếm được.

Anh vỗ bàn một cái rất mạnh, dọa tôi suýt nữa nhảy dựng lên. Vẻ mặt hiện tại của anh không còn là “xem ra” rất tức giận nữa, mà là nghìn lần, vạn lần, tuyệt đối là rất tức giận! Nếu anh có thể nói được, nhất định sẽ rít gào với cái lỗ tai đáng thương của tôi. Nhất định là anh không tin một sinh viên chưa tốt nghiệp như tôi có thể kiếm được nhiều tiền như vậy trong một năm.

– Rốt cuộc là ở đâu ra?

* Thật sự là làm thêm kiếm được, em không lừa anh.

Nếu vẻ mặt anh lúc này không kinh khủng như vậy, tôi nhất định sẽ hung hăng sút cho anh hai phát! Tên thối, dám không tin tôi!

Anh nhìn vào mắt tôi một lúc lâu mới lại cúi đầu.

– Làm cái gì?

Tay anh có chút run run, anh sẽ không nghĩ là tôi làm công việc gì phạm pháp đấy chứ?

* Em viết truyện dài cho tạp chí, còn được người ta thưởng. Tiền thưởng cộng tiền nhuận bút, xin một ít từ bố mẹ em, ngoài ra trước đó em cũng tiết kiệm được mấy nghìn.

Anh chống cằm nhìn tôi, giữa hai lông mày cuối cùng cũng giãn ra. Sau đó anh dùng một tay kéo tôi vào lòng, dùng sức ôm tôi, tôi nghe được cả âm thanh hít thở thật sâu của anh.

Có phải anh bị tôi cảm động rồi?

Một cô gái hai mươi tuổi cực khổ làm thêm gần một năm, kiếm ba vạn tệ tới một quốc gia xa lạ, chỉ vì nhìn thấy anh.

Tôi nhắm mắt lại tựa vào lòng anh, để nỗi nhớ suốt chín tháng dòng dã của tôi hòa tan trong nhiệt độ cơ thể anh. Thế giới giống như dừng lại trong thời khắc này, thời gian chia lìa giống như biến mất, tất cả lại trở về cái ôm thật sâu ngày chia tay ở sân bay. Thì ra, tất cả những gì tôi hy vọng chỉ có như vậy. Cho dù phải tiêu phí ba vạn, tôi cũng sẽ can tâm tình nguyện giao ra, chỉ mong đổi lại một chốc lát được ở trong vòng tay anh.

Sau khi ôm tôi thật lâu, rốt cuộc anh cũng buông tay nhìn chằm chằm gương mặt tôi. Sau đó anh lại cầm bút.

– Em gầy.

Tôi gầy? Tôi còn chưa mắng anh gầy đâu! Vì tiết kiệm tiền tới Mỹ, mỗi ngày tôi chỉ ăn một bữa cơm, đi học, làm thêm, viết văn, trước ba giờ sáng chưa đi ngủ, gầy là đương nhiên.

Tôi tránh khỏi đề tài đó, hiện tại là lúc tôi được phép hung hăng tra hỏi anh.

* Bưu phẩm và thư em gửi, anh có nhận không không?

– Nhận được.

Hừ! Tên nhóc này nhận lỗi thật sảng khoái ha! Nhưng lại càng làm tôi giận hơn!

* Nếu nhận được, vì sao không hồi âm cho em?

Hiện tại đến lượt tôi nhíu mày, dùng một vẻ mặt hận không thể băm thây vạn đoạn để trừng anh. Càng đáng trách hơn là, anh lại không nhìn vẻ mặt uy hiếp của tôi, chỉ cúi đầu suy nghĩ rất lâu. Tôi cũng lẳng lặng chờ vẻ nhận lỗi của anh.

– Anh

Anh cũng viết một chữ, rồi lại suy nghĩ một lúc mới viết tiếp.

– Khi nhận được bức thư đầu tiên của em, em nói em có bạn trai mới. Anh vốn muốn chúc phúc em, nhưng viết mấy lần đều không được. Lúc đó anh mới phát hiện bản thân mình không dễ dàng buông tay như vậy. Thật ra anh không hề muốn em có bạn trai, dù chỉ một chút, không muốn thấy em quen biết một người con trai khác, không muốn em bị người con trai khác ôm, không muốn em được người con trai khác chăm sóc, không muốn có người con trai khác ở bên cạnh em. Anh thật sự rất ích kỷ, bản thân không thể làm em hạnh phúc nhưng lại muốn giữ em không buông. Anh cũng biết, tính khí ích kỷ này của anh sẽ chỉ hại em. Anh vốn muốn viết ra những lời quá phận làm em ghét anh, nhưng anh lại không muốn làm em tổn thương. Anh nghĩ rằng em đã quên anh, vì vậy anh không cho em bất cứ hồi âm nào, không để em có bất cứ liên hệ gì với anh, hy vọng em có thể hoàn toàn quên anh, tìm hạnh phúc ở một nơi khác.

Anh viết viết rồi dừng dừng, suy nghĩ nên biểu đạt với tôi thế nào.

– Nếu biết em sẽ chạy tới, anh nên hạ quyết tâm, trả lời bảo em đi tìm người khác.

Chưa đợi anh viết xong, tôi đã ôm lấy anh thật chặt. Nước mắt bắt đầu tràn ra, tôi biết khóc chỉ là một hành động yếu đuối, nhưng tôi không kiềm chế được.

Không sao!

Dù sao nước mắt này cũng chỉ rơi vì người phía trước — yếu đuối cũng được, bi thương cũng được, tan vỡ cũng được — tôi đều vui vẻ chịu đựng.

Tôi nhớ tới những động tác tỉ mỉ của anh khi cắt bánh cho tôi đêm trung thu, tôi nhớ tới vẻ cúi đầu trầm tư của anh khi ngồi trong nhà hàng cơm Tây, tôi nhớ tới bàn tay ấm áp của anh khi dắt tôi khỏi hiện trường tai nạn, tôi nhớ tới ánh mắt ấm áp không kiềm chế được của anh trong sân bay… Tôi nên nói gì với người con trai vừa lương thiện, dịu dàng, lại vừa tự ti này đây, nói rằng tôi yêu anh, mặc kệ anh có nghe thấy hay không, mặc kệ anh có nói được hay không!

Tôi sẽ không bao giờ có thể tìm được người nào yêu tôi hơn anh, cũng giống như anh nhất định sẽ không tìm được người nào khác yêu anh hơn tôi.

Cuộc sống không thể tách biệt với “nghe” và “nói”, nhưng tình yêu không nhất định phải nói ra những lời hứa hẹn, nghe được những lời ân ái mới gọi là tình yêu.

Tình yêu giống như tuyết hòa tan trong lòng.

Nó là một chút đường ngọt ngào thấm vào cổ họng, trộn chung với một ít chất độc, vẽ trên trái tim gập ghềnh, phủ lên nỗi chờ mong nhưng vẫn chưa được trọn vẹn, phải chậm rãi chờ người kia đến bù lấp.

Sau đó gặp mặt, quen biết, va chạm, mỉm cười, giao ước, mất đi, khóc lóc.

Tất cả vì biết, người đó chính là anh.

Chỉ có anh.

Tôi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt anh, anh lại muốn dời mắt sang hướng khác. Tôi ôm đầu anh, không cho anh nhìn về nơi khác, không cho anh trốn tránh. Bởi vì tôi hiểu rõ hơn ai hết, nếu chỉ trốn tránh sẽ không giành được thứ gì, thậm chí sẽ mất đi.

Em xin anh, xin hãy cho em một chút dũng khí.

Để đối mặt với đoạn tình chạm không tới, bắt không được, tan nhanh hơn tuyết này.

Nhắm mắt lại, tôi nhẹ nhàng, nhẹ nhàng, rồi lại nhẹ nhàng hơn chút nữa, dùng đôi môi của mình, chạm vào đôi môi ấm áp của anh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play