Công việc của bố tôi rất nhiều, rất ít thời gian rảnh rỗi đến bệnh viện thăm tôi. Mẹ tôi vẫn như trước, mỗi ngày nhất định phải giá lâm đến một vòng, mà công tác lải nhải cũng chưa bao giờ bị gián đoạn, trọng tâm câu chuyện cũng chưa bao giờ rời khỏi trường học, danh hiệu gì gì đó. Tôi cảm thấy rất phiền chán nhưng không cách nào nói ra miệng. Thời điểm khai giảng đã tới gần nhưng vết thương vẫn không chuyển biến tốt, mẹ tôi liền thường thường chạy đi tìm bác sĩ phụ trách hỏi lúc nào tôi có thể xuất viện, nhất định không để ảnh hưởng tới thời gian khai giảng.

“Tâm tình thoải mái một chút thì vết thương sẽ lành nhanh hơn.” Bác sĩ không trả lời được vì sao lại bình phục chậm như vậy nên đành phải tùy tiện tìm một lý do.

Tôi xin ông, bác sĩ đại nhân vĩ đại, nếu muốn tôi khỏi nhanh thì đừng để mẹ tôi tới “giám thị” tôi mỗi ngày như vậy nữa, đảm bảo rất nhanh sẽ bước đi như bay.

Mẹ tôi vì chuyện này mà dần dần cáu kỉnh hơn, các loại răn dạy đối với tôi chỉ tăng chứ không giảm.

Thật phiền toái!

Mà có thể làm giảm đi sự chán ghét này chỉ có bức tranh của anh.

Gió, rừng cây, ánh nắng, không khí, hồ nước, hoa dại, cỏ dại, bệnh nhân, bác sĩ, bệnh viện.

Từ đôi mắt của anh, thế giới được tái hiện lên bức tranh sơn dầu, bất kể đối tượng là gì.

Luôn luôn dịu dàng, thuần khiết như vậy.

Màu sắc tự nhiên có thể làm cho người ta quên tất cả phiền muộn.

Có đôi khi xem anh vẽ tranh, tôi thậm chí sẽ từ từ chìm vào giấc ngủ, mang theo những màu sắc ấm áp độc nhất vô nhị đó vào giấc mơ. Cho đến khi anh vẽ xong, lay lay tôi, tôi mới cực kỳ ngại ngùng mở mắt, xấu hổ đến mức liều mạng gãi đầu. Ngược lại, anh không ngại, mỗi lần tỉnh lại, vừa mở mắt ra tôi đã nhìn thấy nụ cười nhẹ nhàng yên lặng của anh.

May mà anh không giận.

Tôi vội vàng lau nước miếng bên miệng.

Không chỉ sáng sớm xem anh vẽ, tôi còn thường chạy đến phòng bệnh tìm anh nói chuyện. Đôi khi anh cũng sang phòng bệnh của tôi.

Mà tôi, cũng bắt đầu hiểu nhiều hơn về anh.

Anh rất thích đọc sách, số sách đã xem qua còn nhiều gấp ba, bốn lần người muốn trở thành tiểu thuyết gia là tôi. Kiến thức của anh vô cùng rộng, tuy anh có chỗ thiếu sót còn tôi thì bình thường nhưng ngược lại, anh lại như một người anh trai, luôn chăm sóc cho tôi. Tôi phát hiện có rất ít người tới bệnh viện thăm anh, chỉ có bố mẹ anh ba ngày mới đến một lần, bệnh nhân cũng phòng cũng không để ý đến anh.Vì vậy tôi lại càng thường xuyên đi tìm anh.

Tôi muốn trở thành bạn của anh.

Tính cách của anh cực kỳ tốt, cũng rất có tính nhẫn nại, chỉ là trên gương mặt không có nhiều biến hóa, tôi nghĩ hẳn là vì anh có quá ít bạn bè nhưng cũng không tìm cách chứng thực.

Sự dịu dàng, khoan dung của anh cũng ấm áp như bức tranh của anh vậy.

Sẽ làm người ta cảm thấy rất thoải mái.

Ăn sáng xong, mẹ tôi cũng phải chập tối mới tới, tôi vui vẻ chạy đến phòng bệnh của anh. Được lắm! Vừa ăn sáng còn vừa đọc sách, không sợ đau dạ dày sao!

Tôi giơ tay lên, cầm bút viết nhanh sau đó lập tức giơ tờ giấy trước mặt anh: * Lúc nào cũng đọc sách không thấy chán sao? Tuy em thích đọc sách nhưng không phải lúc nào cũng đọc a!

Anh không tức giận, từ trước tới giờ anh chưa từng tức giận. Chỉ là trên mặt có chút bất đắc dĩ, nhìn tôi rồi cầm bút.

– Đọc sách sao có thể buồn chán nha, Vậy bình thường em còn làm gì nữa?

* Bây giờ đang nằm viện đương nhiên không có gì thú vị, nhưng em rất thích nghe…

Tôi lập tức xóa đi. Tôi đã quên, nghe nhạc, radio đối với anh đều là không thể, xem TV cũng chỉ có thể xem rất ít chương trình có phụ đề, càng không nói đến những ban nhạc tôi thường xem, những điều này đối với anh đều là trò tiêu khiển của một thế giới khác.

Đáng tiếc là tôi đã xóa quá muộn, anh đã nhìn thấy.

– Không cần xóa. Anh biết, em là một cô gái tốt.

Cô gái tốt? Câu long trời lở đất này là lần đầu tiên tôi nghe được!

* Hừ, lần này là anh nhìn lầm, em là nha đầu hoang dã nổi danh ở trường đấy, các nam sinh đều nói em không giống con gái…

“Hiểu Toàn!”

Tôi còn chưa viết xong, một người nặng như đạn pháo đụng vào người tôi, quấn vào cổ tôi chặt đến mức suýt nữa tôi sẽ từ giã nhân gian, từ nay tới địa phủ vuốt mông ngựa Diêm Vương.

“Hiểu Toàn, sao cậu lại chạy sang phòng khác như thế? Người ta đặc biệt tới thăm cậu còn chạy mất? Hừ, cậu cho là cậu có thể thoát khỏi tớ sao? Vẫn để tớ bắt được!”

Cửu Du chết tiệt! Đây là thừa dịp hành hung, lực trên tay là để giết người! Tôi thật vất vả mới giãy dụa ra được: “Nha đầu chết tiệt! Rốt cuộc cậu mua cho tớ bao nhiêu tiền bảo hiểm, lại muốn trực tiếp giết người kiếm tiền bảo hiểm a!”

Cửu Du cười ha hả, rồi lại như bạch tuộc quấn trên người tôi: “Làm gì có a, người ta không phải nhớ cậu mới đến thăm cậu…” Đột nhiên chú ý tới anh đang ngồi trên giường, Cửu Du ngẩn người rồi quay đầu lại nhìn tôi, không biết đang nghĩ cái gì, đột nhiên bật cười rồi đi tới trước mặt anh: “Xin chào, em là bạn của Hiểu Toàn, Trần Cửu Du.”

Trong lòng tôi đột nhiên tuôn ra một loại lo lắng không biết tên. Chỉ thấy anh mờ mịt nhìn về phía Cửu Du rồi lại nhìn tôi. Tôi vội cầm lấy bút: * Bạn em, Trần Cửu Du, một con bé điên điên vui vẻ, anh cứ đối phó qua loa là được rồi!

Tôi ra vẻ thoải mái nháy mắt với anh mấy cái, thật ra trong lòng rất căng thẳng.

Căng thẳng như trái tim bị bóp chặt.

Cửu Du nghi hoặc nhìn hai chúng tôi, ánh mắt kia làm lòng tôi hoảng sợ. Thật kỳ quái, tôi đang sợ cái gì?

Đúng vậy, anh khác những người khác.

Không phải tôi đã biết từ lâu sao?

Khi ánh mắt hoang mang nhìn thấy những chữ tôi viết cho anh trên quyển sổ, Cửu Du rất nhanh đã hiểu ra: “Hiểu Toàn, anh ta… câm điếc?”

Tôi liếc mắt nhìn cô ấy, không hiểu vì sao tôi không thích người khác dùng hai từ “câm điếc” để hình dung anh.

Ngược lại, anh thản nhiên ngoài dự đoán của tôi, nhè nhẹ cười rồi chảo hỏi Cửu Du. Sau khi cười cười với anh, tôi vội vàng kéo Cửu Du quay về phòng mình.

Đôi mắt Cửu Du xoay chuyển, bò đến bên tai tôi: “Hiểu Toàn, tớ cứ tưởng cậy có khả năng như thế, nằm viện còn có thể tìm được một tên, vậy mà… vậy mà lại… Hiểu Toàn, không tốt lắm đâu!”

“Đừng nói bậy!” Tôi có chút tức giận: “Đừng nghĩ mọi người đều như câu, coi đàn ông đều là động vật giống đực!”

Cửu Du cau mày: “Tớ chỉ đang sợ nhỡ may cậu thích anh ta thì làm sao bây giờ? Người bình thường trên thế giới nhiều như vậy, cậu thích ai cũng được, sẽ không thể thích một người tàn tật chứ! Người như vậy, sao có thể là đối tượng yêu đương!”

Trái tim thoáng một cái như bị thương nặng, tôi đưa tay lên ngực theo bản năng.

Đau quá.

Lại không biết bàn tay đang đưa ra của mình muốn nắm được cái gì.

Tôi cúi đầu: “Đừng nói chuyện này nữa, anh ấy chỉ là không thể nghe không thể nói mà thôi, cũng không phải là vấn đề gì quá lớn.”

“Không phải vấn đề có lớn hay không! Người mà ngay cả sinh hoạt bình thường cũng không thể tự lo liệu như vậy, làm sao có thể yêu đương a!”

Đáng ghét!

Đừng có dùng “người như thế”, “loại người này” tới phân biệt anh!

Đừng tự cho mình là bình thường rồi đem những chỗ thiếu hụt của người khác coi là “không bình thường”!

Tôi ghét như vậy!!

“Được rồi, được rồi!” Tôi mất kiên nhẫn đẩy cô ấy ra: “Cậu yên tâm đi, tớ chỉ coi anh ấy là bạn! Tớ sao có thể thích anh ấy a!”

“Vậy là tốt rồi.”

Xin lỗi, Cửu Du.

Lời nói của tôi có một nửa là nói dối. Tôi đã bị anh hấp dẫn thật sâu. Hiện tại tôi quả thật không yêu anh, nhưng chính tôi hiểu rõ, cảm tình của tôi đối với anh đang không ngừng tăng lên, một ngày nào đó nhất định tôi sẽ yêu anh mà không hay.

Anh không giống với những nam sinh khác.

Cảm giác khi ở cùng anh rất thoải mái. Trên thế giới này có rất nhiều thứ không có tiếng động, như gió, như ánh sáng, như hồ nước, như cảnh vật.

Khi ở cùng anh cũng dễ chịu như ở cùng những thứ không tiếng động này.

Sự yên tĩnh, dịu dàng bao vây làm người khác khó có thể chống cự.

Anh có thể nói cho tôi biết rất nhiều thứ mà ngày thường tôi không để ý, tôi cũng có thể rất bình tĩnh dùng chữ viết kể cho anh những điều tôi không dám nói thành lời. Chúng tôi có thể nói về trời về đất, thậm chí nói về những thứ đã từng trải qua trước đây.

Có một lần tôi bĩu môi: * Em ghét nhất bị nam sinh làm phiền!

– Vì sao?

* Nam sinh hay lải nhải làm người ta chán ghét! Nam sinh nên lạnh lùng một chút mới được nữ sinh thích! Trước đây em có một tên bạn trai siêu cấp phiền toái, còn phiền hơn cả mẹ em, luôn luôn yêu cầu em phải báo cáo với hắn tất cả mọi chuyện. Vì vậy em chỉ thích những nam sinh yên lặng một chút.

Anh đột nhiên nở nụ cười. Tôi hỏi anh vì sao.

– Anh chỉ đột nhiên nghĩ anh nhất định sẽ rất hợp với em, bởi vì anh tuyệt đối không thể lảm nhảm với em.

Trong nháy mắt tim đập nhanh hơn, hơn nữa càng lúc càng nhanh. Tôi vội vàng che ngực, sợ bị anh phát hiện.

* Vậy còn anh? Có bạn gái chưa?

Tôi biết, tôi không yêu anh. Nhưng vì sao tôi phải hồi hộp như vậy? Vì sao lại mong chờ câu trả lời của anh như vậy?

– Hay nói giỡn. Em cho rằng sẽ có cô gái nào thích người như anh sao? Không thể.

Tôi miễn cường cười. Rõ ràng chỉ là mấy câu nói đùa thuận miệng nói ra, nhưng tôi cười không nổi.

Vì sao tôi lại nảy lên cảm giác yên tâm này? Thậm chí tôi còn muốn nói với anh — có, nếu như có thể, em muốn trở thành bạn gái anh. Nhưng bút trên tay run run, cuối cùng vẫn không thể viết xuống.

Tôi điên rồi sao? Lại có thể thích một người đàn ông không thể nghe không thể nói?

Tôi cũng không biết rốt cuộc mình đang nghĩ cái gì. Tôi chỉ biết chuyện tôi luôn sợ hãi cuối cũng đã xảy ra.

Tôi thật sự đã yêu anh.

Nếu tôi đủ thông minh thì nên rời khỏi anh ngay lúc này. Nhưng điểm số sát nút trong mỗi cuộc thi cũng không phải một việc ngẫu nhiên, rốt cuộc tôi không thể có một lựa chọn thông minh.

Tôi nhất định sẽ vì anh mà chìm đắm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play