Nếu như khóc đến mức đôi mắt cũng rơi xuống để có thể giữ lại anh ấy, tôi nhất định sẽ khóc.

Nếu tôi mù, vậy có thể biến thành đồng loại của anh ấy, sẽ không còn ai nói chúng tôi là người của hai thế giới, sẽ không còn ai nói chúng tôi không xứng, sẽ không còn ai kỳ thị anh, bố mẹ cũng không cách nào phản đối nữa.

Đúng vậy, nếu có thể thì tốt rồi.

Tuy tôi cũng luyến tiếc sau này không thể nhìn thấy gương mặt nhợt nhạt gần như trong suốt của anh, vẻ mặt chỉ có nụ cười thản nhiên của anh.

Gió xuân mang theo chút cảm giác mát mát mẻ, lạnh lạnh, run run, cô độc, bi thương, thổi đến trước mặt tôi, tựa bên vai tôi nhẹ nhàng nói cho tôi biết, câu chuyện phải kết thúc.

Đúng vậy.

Toàn bộ đều kết thúc.

Con người thật sự là một loài động vật lỳ quái, bất kể có đau thương cỡ nào vẫn sẽ ăn, vẫn sẽ đến trường, vẫn sẽ làm bài tập, vẫn sẽ tham gia lớp thể dục chịu đựng bài trắc nghiệm thể lực, vẫn có thể lộ ra nụ cười phóng khoáng vì sợ nhìn thấy vẻ mặt khổ sở của anh.

Thật dối trá!

Sau khi chịu đựng chạy đường dài, bởi vì không điều chỉnh tốt thân thể, tôi liên tục nôn mửa, ngồi bên cạnh sân vận động nôn đến mức rơi nước mắt.

Đủ rồi! Tất cả đều đủ rồi!

Nếu chỉ muốn lý giải cho tiểu nha đầu hoang dã là tôi biết hiện thực tàn khốc như thế nào, thế này đã vô cùng đủ rồi!

Vì vậy, tôi van mọi người, có ai tới cho ta một cái tát, nói cho tôi biết tất cả chuyện này chỉ là một giấc mơ đi!

Khi cơn buồn nôn dừng lại sẽ chỉ còn nước mắt, cùng với thiếu không khí sau khi chạy đường dài, tôi bắt đầu ho khan.

Bởi vì tôi biết, bất kể có bao nhiêu dũng khí, bất kể có bao nhiêu quyết tâm, tôi đều không thể viết xuống một câu nói, một câu nói tuyệt đối không thể nói với anh.

—- Xin đừng đi, ở lại với em.

Đừng…

Quá ích kỷ, sẽ làm anh khó xử!

Vì vậy, đã không còn vì vậy nữa.

Ngày anh đi, lần đầu tiên tôi cảm thấy một tiết học bốn mươi lăm phút là quá dài! Nếu không phải anh mãnh liệt ngăn cản tôi, tôi nhất định sẽ trốn học tiễn anh lên máy bay. Thật vất vả chờ đến khi chuông hết giờ vang lên, thầy giáo còn đang dặn dò trọng điểm của bài thi trắc nghiệm cuối tuần, tôi không thèm kiểm tra sách vở, bay người nhảy qua bàn. Chọc tức thầy giáo: “Tôi còn chưa tan học đâu!”

Tôi nhằm ngay cửa phòng học: “Đã có chuông rồi ạ, đừng chăm chỉ như vậy, cũng chẳng có tiền thưởng!”

“Em… Em tên gì! Trắc nghiệm cuối tuần tôi nhất định phải để ý em!”

“Thượng đế nói, cái tên chỉ là một dấu hiệu của con người, không đủ để có bất cứ tác dụng gì, thầy cũng làm ơn đừng phí thời gian cho loại mặt ngoài giả tạo này! Rảnh rỗi thầy nên đọc tiểu thuyết cho bản thân phong phú một chút, chỉ quay quanh đồ điện tử sẽ biến thành kẻ ngốc…”

Tôi không biết ông thầy giáo này có bị câu thần chú của tôi khai sáng hay không, bởi vì lúc này tôi đã chạy xuống cầu thang bên dưới, khai triển vận tốc siêu âm, cuồn cuộn ra khỏi trường học, nhào ra đường cái bắt một chiếc taxi.

“Cô định tự sát sao! Tự sát thì đi xa một chút, đừng đâm vào xe tôi mà…”

“Tự sát cái đầu anh đấy!” Tôi như đạp một chân lên mặt tài xế: “Cho anh mười phút để tới sảnh chờ của sân bay quốc tế, nếu không sẽ không trả tiền còn chu di cửu tộc! Nhanh!”

Nếu để anh nhìn thấy động tác mạo hiểm chặn taxi của tôi vừa nãy nhất định sẽ trách tôi không muốn sống. Chỉ cần có thể tới sân bay sớm một chút, cho dù sau đó đưa tôi vào viện tôi cũng bằng lòng.

Sân bay lớn cực kỳ lớn, nhưng khi tới sân bay quốc tế, rất bất ngờ, tôi rất nhanh đã nhận ra anh.

Mặc dù chỉ là bóng lưng, nhưng tôi rõ ràng hơn ai hết, đó chính là anh.

Nhưng khi tôi muốn tiến lên, hết lần này đến lần khác lại bị một đoàn người chắn phía trước. Xuyên qua đám người, tôi nhìn thấy anh đang đi đến cánh cửa có mấy con số. Tôi gấp đến độ sắp khóc ra, chỉ có thể nhìn anh cách tôi càng ngày càng xa, sau đó chửi bới trong lòng đoàn du lịch đáng ghét này sớm không đến muộn không đến, cứ nhằm ngay lúc này để tới, tốt nhất mỗi ngày bọn họ đều gặp mưa đá núi lở, không đi được đến đâu nữa.

Tôi muốn gọi anh. Khi anh nghe thấy giọng nói của tôi sẽ dừng bước, quay đầu nhìn tôi, sau đó cười dịu dàng chờ tôi nhào vào trong lòng anh.

Nhưng giọng nói nghẹn trong cổ họng không ra được.

Tôi biết, cho dù tôi gọi đến khàn giọng anh cũng sẽ không nghe được.

Đoàn du lịch cuối cùng cũng đi qua, tôi mở toàn bộ mã lực phóng về hướng anh. Vì vậy tôi cũng không lãng mạn như trên điện ảnh, nhào vào trong lòng anh, mà là toàn thân đụng vào người anh, thiếu chút nữa là huých anh ngã theo.

Rốt cuộc anh cũng quay đầu lại, mặc dù không phải vì tiếng gọi của tôi.

Nhìn thấy tôi, anh vốn định mỉm cười, nhưng nhìn thấy viền mắt ngập nước của tôi lập tức chuyển thành lo lắng.

Thì ra tôi chỉ kìm nén được giọng nói, không kìm nén được nước mắt.

Anh lấy từ trong túi xách ra một chiếc khăn tay, không đưa cho tôi mà nhẹ nhàng lau cho tôi.

Tôi đưa tay vào trong túi áo của anh, móc ra vở và bút.

* Bây giờ anh phải đi rồi sao? Không phải nói hai giờ mới bay sao? Anh lừa em!

– Anh chưa đi mà.

Vẻ mặt của anh thật sự có chút oan uổng và vô tội.

* Anh nói dối, rõ ràng hai con mắt em vừa thấy anh đi về phía cửa!

Rốt cuộc anh đã hiểu đại khái vì sao tôi muốn khóc, cười chỉ chỉ toilet bên cạnh cửa.

Thì ra tôi hiểu lầm rồi! Thật nản, sắp chia tay rồi còn làm tôi mất mặt lần nữa! Tôi vội vàng ngừng lại nước mắt, thuận tiện lau trái lau phải hủy chứng cứ, chỉnh sửa lại mặt tiền.

* Vậy anh mau đi đi, em không sao.

Tôi còn giơ chân đạp anh một cái, ý bảo anh mau đi đi, kết quả ngược lại, anh còn không chịu đi.

– Bộ dạng này của em bảo anh đi thế nào đây, lát nữa lên máy bay cũng được.

Được lắm, không đi thì thôi! Ngẹn chết cũng đừng kiện tôi gián tiếp mưu sát!

Tôi ngẩng đầu, phát hiện anh vẫn đang nhìn chăm chú vào tôi, giống như mỗi lần chúng tôi gặp mặt, không làm gì khác, chỉ lẳng lặng nhìn. Tôi bỗng nhiên nghĩ mình có chút vô ý, tôi vốn đã không phải mỹ nữ, khóc nữa sẽ càng xấu, anh còn nhìn tỉ mỉ như vậy. Nhưng tôi biết anh muốn cố gắng khắc hình ảnh của tôi vào đầu, bởi vì lúc này tôi cũng như vậy.

Nếu như có thể, tôi muốn thời gian dừng lại ở đây, tôi muốn nói với anh đừng đi Mỹ, tôi sẽ ở bên anh cả đời. Mặc kệ anh có thể nghe được gì hay không, mặc kệ anh sẽ không quay đầu lại khi tôi gọi, chỉ cần có thể ở bên cạnh anh, tôi đã mãn nguyện rồi.

Nhưng, tất cả chỉ là giấc mộng hão huyền, giống như nắng sớm chiếu lên bức tranh trong bệnh viện, mỹ lệ, hút hồn, nhưng vĩnh viễn chỉ là thế giới dừng lại trên trang giấy.

Người lớn luôn nói đừng yêu sớm như vậy, bởi vì tình yêu khi còn bé đều không thể thành sự thật, cũng có người nói tình yêu của trẻ con vốn không phải tình yêu chân chính.

Nhưng tôi lại có thể nhìn thấy trong đôi mắt đen sâu thẳm của anh sự yêu chiều, sự quý trọng, và tràn đầy bất đắc dĩ khi muốn bảo vệ mà không thể.

Bố, mẹ, con nghĩ, hương vị tình yêu chính là trong hai giờ chiều đầu đông, cùng anh nằm phơi nắng trên bãi cỏ đọc một quyển tiểu thuyêt yêu thích, vừa nhấc mắt là có thể phát hiện anh ấy cũng đang nhìn lén con, sau đó nỏ nụ cười nhàn nhạt, thản nhiên, chứng tỏ mình đang hạnh phúc.

Hạnh phúc đến mức nước mắt đều bốc hơi.

Cho dù không phải cùng một thế giới với anh, cho dù vĩnh viễn không thể nghe được anh gọi tên tôi, cho dù anh vĩnh viễn sẽ không xoay người khi tôi gọi.

Đều không có gì đáng nói.

Tình yêu khắc cốt ghi tâm như vậy, tôi có.

Có người vỗ vỗ vai anh, hai người chúng tôi vẫn ngây ngốc nhìn nhau, cuối cùng cũng phải rời mắt. Quay đầu, tôi nhìn thấy một người đàn ông trung niên, bên cạnh ông còn có một người phụ nữ trung niên.

“Xin chào, cháu là Hiểu Toàn phải không, cảm ơn cháu đã chăm sóc con trai cô.”

Thì ra là bố mẹ anh!

Tôi có chút hoảng hốt không biết phải làm thế nào, không nghĩ tới lại gặp bố mẹ anh dưới tình huống như vậy, khom lưng cũng không được, cúi đầu cũng không được, cứng người như cương thi: “Chào chú! Chào cô! Xin… Xin lỗi, vừa rồi cháu không chú ý tới cô chú!” Trời ạ! Tôi lại dám ở trước mặt bọn họ không coi con trai bảo bối của họ ra gì, còn khóc nữa, thật sự mất mặt!

“Cháu thật là một cô bé đáng yêu nha!”

“Đâu có, cô quá khen!”

Tôi căng thẳng đến mức hai tay hai chân cũng không biết nên để đâu, anh lại dám đứng bên cạnh cười trộm. Đồ đểu! Nếu không nể mặt bố mẹ anh, tôi nhất định sẽ một cước đá bay anh!

“Chuyến bay XXXX-YY đi New York Mỹ sắp khởi hành, mời hành khách nhanh chóng tới cửa Z xuất trình giấy tờ.”

Âm thanh trong sảnh chờ giống như câu nói trên truyền hình, “giờ ngọ đã qua, lập tức hành hình”, tôi căng thẳng nhìn về phía anh. Bố anh đang dùng ngôn ngữ bằng tay nói cho anh sắp tới giờ lên máy bay.

Anh quay đầu nhìn tôi, rồi lại lấy quyển vở ra, viết xuống vài chữ rồi xé xuống gấp lại, viết thêm một câu ở ngoài rồi đưa cho tôi.

Tôi nhìn dòng chữ bên ngoài: – Chờ anh đi rồi xem.

Cái gì vậy, lại còn thần bí như thế! Tôi bĩu môi suy nghĩ một chút rồi gật đầu tỏ vẻ đã biết.

Anh cúi người, ôm lấy tôi, ôm rất chặt, giống như hòa tan tôi trong cơ thể anh. Tôi đáp lại cái ôm của anh. Tôi có phải đã quên nói với anh, thật ra tôi rất thích hương vị nhẹ nhàng khoan khoái trên người anh. Cũng không phải mùi xà phòng thơm, mà là một mùi thơm tươi mát, thâm trầm như thiên nhiên, một loại hương thơm hỗn hợp với nhiệt độ cô thể anh, biến thành một mùi thơm đầu độc thần kinh của tôi.

Đó là mộ cái ôm dịu dàng đến trời đất cũng phải say mê.

Anh buông tay ra, nhấc hành lý bên cạnh lên, cười cười với tôi. Tôi có thể nhìn ra anh cũng giống như tôi, muốn dùng nụ cười để đè xuống nước mắt có thể rơi xuống bất cứ khi nào.

Sau khi bố mẹ anh cũng nói lời tạm biệt với tôi, anh xoay người, đeo hành lý lên vai, đi về phía cửa đăng ký.

Tôi vẫn nhìn anh, cho đến khi anh biến mất trong đám người, anh không một lần quay đầu lại.

Xem ra những tiếng kêu gào trong lòng tôi vẫn là không cách nào truyền tới trái tim anh, nếu không anh sẽ quay đầu lại, nói với tôi rằng anh sẽ không đi nữa.

Cổ tích sẽ luôn là cổ tích, tiểu thuyết sẽ luôn là tiểu thuyết, thần giao cách cảm cũng chỉ là lời nói dối mà thôi.

Trong “Forbidden Love”, khi Takizawa Hideaki ở trên taxi, thật ra là vì nghe được Matsushima Nanako gọi nên mới xuống xe thôi.

Chẳng trách phim truyền hình được bầu là phi hiện thực, hiện thực đều không như vậy.

Hiện thực là giống tôi và anh, cho dù chúng tôi đều đã tìm được một nửa hình tròn chân chính, vẫn sẽ phải xa nhau. Không ai quy định một nửa vòng tròn sau khi tìm được nhau sẽ không lại bị chia cắt, không ai quy định sau khi cô bé gặp được hoàng tử sẽ không chia ly, không ai quy định tình yêu nhất định phải kết thúc trong vui vẻ, không ai quy định những người yêu nhau có thể đánh đâu thắng đó, giàn xếp mọi việc, sau đó người có tình sẽ thành thân thuộc.

Thế nhưng, kết cục cuối cùng cũng tới, chúng ta đã quên đi một câu nói có trong tất cả các câu chuyện.

Em yêu anh.

Em thật sự rất yêu anh.

Cho dù tất cả mọi người phản đối, cho dù tất cả mọi người chế nhạo em, cho dù bố mẹ muốn em cắt đứt với anh, cho dù chúng ta không ở trong cùng một thế giới, cho dù sẽ mệt chết đi, cho dù sau này sẽ chịu nhiều đau khổ, cho dù không có tương lại, em, vẫn yêu anh.

Yêu đến mức không thể tự kiềm chế.

Nhưng, tôi không muốn anh khó xử.

Tôi có thể vì anh mà đối mắt với tất cả khó khăn, cũng không muốn nhìn một chút vẻ mặt khó xử của anh. Chuyện đó sẽ làm tôi cực kỳ chán ghét, chuyện đó sẽ làm tôi cực kỳ buồn phiền.

Vì vậy, chỉ có thể như thế.

Cái gọi là số phận và hiện thực, không phải đều như thế này sao? Bởi vì chúng ta cuối cùng cũng không phải sống trong truyện cổ tích, chúng ta đang sống trong thế giới thật.

Vì vậy chúng ta cuối cũng vẫn phải xa nhau.

Cũng không phải là chia tay, chỉ là xa nhau, căn bản chưa từng có bắt đầu, sao có thể nói là kết thúc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play