Khắp cả Khương Quốc, từ đứa trẻ ba tuổi đến cụ già bảy mươi tuổi đều biết chuyện công tử Phong Cửu Nguyệt - con trai Thừa tướng - đã mang lòng yêu mến Thái tử Tạ Ngôn.
Phong Cửu Nguyệt có dung mạo hơn người nhưng lại bị gắn mác “vô dụng không có đầu óc”, cả ngày chỉ biết ăn chơi hưởng lạc. Cả đời hắn chỉ xoay quanh Tạ Ngôn, để ý chuyện của y còn hơn cả mạng sống của bản thân.
Tạ Ngôn là người lạnh lùng khó gần. Chỉ vào thời khắc quyết định trong cuộc chiến tranh giành quyền lực, y mới chịu hạ mình uống rượu tâm sự với Phong Cửu Nguyệt, thậm chí còn có một đêm xuân nồng nhiệt.
Phong Cửu Nguyệt tưởng rằng bản thân đã được như ý nên đã đem hết tình cảm và bí mật của phụ thân đưa cho y. Nào ngờ, thứ hắn mong chờ không phải sính lễ của Tạ Ngôn mà là thánh chỉ tru di cửu tộc.
Phụ thân bị kết tội, gia sản bị tịch thu, cả nhà bị chém đầu.
Hóa ra tất cả chỉ là một âm mưu.
Sự ôn nhu kia chỉ là cái bẫy để dẫn hắn sa lưới.
Ngày phụ thân bị xử trảm, Phong Cửu Nguyệt treo cổ tự tử. Hắn cho rằng mình đã được giải thoát, nào ngờ ông trời lại thấu hiểu nỗi oan này mà cho hắn một cơ hội sống lại.
*
Tạ Ngôn từ nhỏ đã bị giam cầm trong lãnh cung, nếm đủ ấm lạnh nhân gian. Vì quyền thế, vì đế vị, y hy sinh rất nhiều thứ nhưng chưa từng hối hận.
Kể cả Phong Cửu Nguyệt.
Nhưng ngày ấy, khi tận mắt nhìn thấy thiếu niên xinh đẹp treo cổ trên xà nhà, Tạ Ngôn mới thật sự nếm trải cảm giác hối hận thấu xương.
Một câu tóm tắt: Giang sơn và mỹ nhân, khó vẹn cả đôi đường.