Ninh Ninh là một đứa trẻ thông minh.

Người thân của cô bé không nhiều, chỉ có cô bé, mẹ và bà ngoại. Khoảnh khắc vui nhất mỗi ngày là sau khi mẹ về nhà khen cô bé là một đứa trẻ ngoan, điều phiền não nhất là sau khi ăn xong bánh quy trước khi đi ngủ sẽ bị mẹ đuổi theo bắt đánh răng.

Nhưng đã mấy ngày rồi mẹ cô bé không về nhà. Ban đầu còn có bà ngoại chăm sóc, nhưng sau đó bà ngoại cũng bị bệnh phải nhập viện. Bây giờ trong nhà cô bé suốt ngày toàn người lạ qua lại. Thỉnh thoảng có người nhìn cô bé mà rơi vài giọt nước mắt, còn hỏi tại sao cô bé không khóc theo.

Ninh Ninh sẽ không khóc. Mẹ đã nói, chỉ có những đứa trẻ yếu đuối mới khóc suốt ngày.

Cô bé rất ghét những vị khách lạ đó xâm phạm vào ngôi nhà của cô bé và mẹ. Thế là cô bé tự nhốt mình trong phòng, không để ý đến họ, thỉnh thoảng cũng dùng đến đặc quyền của trẻ con: la hét và gào thét, đuổi tất cả họ đi.

Vài ngày sau, người chăm sóc cô bé trở thành hàng xóm đối diện. Nhưng nhà hàng xóm cũng có con riêng, suốt ngày khóc lóc ầm ĩ, Ninh Ninh ghét cậu bé phiền phức nên không thích chơi cùng.

Sau khi tan học ở trường mẫu giáo, cô bé bèn ôm quả bóng da nhỏ của mình ngồi dưới lầu, chờ mẹ về nhà.

Một mình cô bé đá bóng, từ lúc hoàng hôn cho đến khi đèn đường sáng lên, ánh đèn kéo bóng cô bé thật dài.

Bỗng nhiên, quả bóng lăn vào một góc tối om không có ánh sáng.

Những bức tường và cây cối xung quanh đổ xuống những mảng bóng tối dày đặc. Ninh Ninh hơi sợ hãi, cô bé cảm thấy nếu mình bước vào nơi tối tăm đó sẽ không thể thở được.

Cô bé do dự tại chỗ hai giây rồi chạy đến ôm lấy quả bóng của mình.

Bỗng nhiên, cuối con đường xuất hiện một bóng người.

Một người phụ nữ tóc dài mặc váy đen, cách một màn đêm mờ ảo, loạng choạng đi về phía cô bé trên đôi giày cao gót.

Nói là "loạng choạng", là vì tư thế đi của cô ta cực kỳ không tự nhiên, giống như một con rối bóng bị điều khiển bởi những thanh tre, lảo đảo bước về phía trước.

Tuy cách rất xa, cũng không nhìn rõ mặt người đó nhưng Ninh Ninh vừa nhìn đã nhận ra bộ quần áo cô ta đang mặc.

"Mẹ!"

Ninh Ninh mừng rỡ gọi một tiếng, ôm quả bóng chạy về phía bóng người đó.

Cái bóng phía trước bỗng run lên một cái, hóa thành một đầm lầy mềm mại, từ trong bóng tối lặng lẽ vươn ra hai bàn tay trắng bệch... dường như bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng tóm lấy chân của cô bé.

Bỗng nhiên, có người gọi cô bé từ phía sau:

"Ninh Ninh."

Ninh Ninh bất giác quay đầu lại.

Ở nơi cô bé không để ý, bóng người vặn vẹo, đầm lầy tối tăm chao đảo theo tiếng gọi này mà đột nhiên tan biến không còn dấu vết.

Ninh Ninh thấy một người đang bước tới.

Người đó có một đôi mắt màu xanh thẳm mà Ninh Ninh chưa từng thấy, còn đẹp hơn tất cả những viên bi ve mà cô bé từng thấy. Cậu bước đi chậm rãi trên bóng tối, dường như cả người đang phát sáng.

Cậu đi đến trước mặt Ninh Ninh, mỉm cười ngồi xổm xuống, nói cô bé: "Em có phải là Ninh Ninh không?"

Ninh Ninh do dự gật đầu.

"Muộn lắm rồi.” Người đó nói: "Trẻ ngoan phải về nhà ngủ rồi."

"Nhưng mẹ em vẫn còn ở──"

Ninh Ninh quay đầu lại.

Trong con hẻm vắng lặng, đã không còn bóng dáng ai.

...

Con gái của Ninh Tuyết Lan, họ Ninh tên Ninh, đọc liền là "Ninh Ninh", nghe có chút tinh nghịch mà ngoan ngoãn.

Có lẽ cái tên này cũng bao hàm cả sự gửi gắm mà Ninh Tuyết Lan dành cho con gái mình.

Nói thật thì, Tư Thanh Huyền giật cả mình khi thấy cô bé này.

Con Tương Quỷ bị người khác điều khiển, khoác lên mình túi da của Ninh Tuyết Lan đang đường hoàng dụ dỗ cô bé ngay trước cửa nhà của Ninh Tuyết Lan.

Nếu cậu đến muộn thêm vài phút, có lẽ đã không thể gặp được cô bé này nữa rồi.

Ninh Ninh ôm quả bóng da nhỏ, ngồi trên băng ghế dài bên cạnh đèn đường cùng Tư Thanh Huyền, khuôn mặt trắng nõn nhăn lại như một chiếc bánh bao.

"Anh trai lớn."

"Ừ?"

"Lúc nãy có phải anh đã giúp em không ạ?" Ninh Ninh hỏi: "Giúp cháu đuổi người xấu đi."

Tư Thanh Huyền mỉm cười, hỏi cô bé: "Sao em biết?"

"Bởi vì, tuy người đó trông rất giống mẹ em nhưng cô ấy không phải là mẹ em." Ninh Ninh cúi đầu, nhìn chăm chú vào hình khủng long trên quả bóng: "Nếu là mẹ, nghe thấy em gọi, mẹ sẽ không bỏ em lại một mình mà biến mất đâu ạ."

"Cô ấy đã mặc quần áo của mẹ, giả dạng làm mẹ, chính là muốn lừa cháu đi. Cô ấy là người xấu, hoặc là kẻ buôn người chuyên bắt cóc trẻ con mà người lớn hay nói!"

Tư Thanh Huyền xoa đầu Ninh Ninh: "Nói đúng lắm."

Qua vài câu nói, về cơ bản Tư Thanh Huyền có thể xác định đây là một đứa trẻ có chút khác biệt. Cô bé rất thông minh.

Nhưng nghe lời cô bé nói, dường như cô bé không hề biết chuyện đã xảy ra với mẹ mình.

Cô bé vẫn đang chờ mẹ về nhà.

Tư Thanh Huyền không biết liệu Ninh Ninh có thể hiểu rõ khái niệm về "sống" và "chết" hay không, cũng không biết tại sao cho đến bây giờ vẫn không có ai đến giải thích những điều này cho cô bé.

Nhưng Tư Thanh Huyền không quên mục đích của chuyến đi này.

"Làm thế nào để đọc ký ức của đứa trẻ này?" cậu hỏi Hệ thống.

[Rất đơn giản, chỉ cần để cô bé vào giấc mơ là được. Ngài yên tâm, việc này sẽ không gây ra bất kỳ tổn hại nào cho cô bé, dù sao thì cũng chỉ là mơ thôi.]

"Ninh Ninh, có muốn gặp mẹ không?" Sau một lúc cân nhắc, Tư Thanh Huyền quyết định hỏi thẳng cô bé trước mặt.

Ninh Ninh gật đầu.

"Vậy thì bây giờ em mau về nhà, ngoan ngoãn lên giường ngủ đi. Em sẽ gặp được mẹ trong mơ."

"...Thật không ạ?"

"Ừ, anh hứa."

Không biết tại sao nhưng Ninh Ninh thật sự rất tin lời Tư Thanh Huyền nói. Cô bé nhanh chóng vui vẻ ôm bóng chạy vào lối đi trong tòa nhà, nhẹ nhàng như một chú chim én non về tổ, và mang theo một trái tim tràn đầy mong đợi.

[Thưa Đại Tế Tư, thật ra Ngài có thể để cô bé ngủ ngay ở ngoài cũng được... giờ thì chúng ta lại phải trèo cửa sổ nhà cô bé, phiền phức quá đi.]

"Giờ này rồi, trẻ ngoan thì phải về nhà ngủ." Tư Thanh Huyền nói với một giọng không cho phép thương lượng: "Câu này đúng là không chỉ dùng để dỗ trẻ con đâu."

[Thôi được rồi, tôi hiểu rồi. Dù sao thì với thân thủ hiện tại của Ngài, trèo lầu ba là quá đủ. Ngài chỉ cần chú ý đừng để camera gần đó, bảo vệ khu nhà và những cư dân thỉnh thoảng mở cửa sổ ngắm cảnh nhìn thấy. Việc này chỉ cần một chút may mắn nhỏ, tôi tin rằng nhất định Ngài sẽ thành công.]

Tư Thanh Huyền cảm thấy Hệ thống này có hơi mỉa mai.

Nhưng Tư Thanh Huyền nhanh chóng cảm nhận được việc cậu trèo cửa sổ nhà người khác, nhất là khi trèo cửa sổ nhà của một cô bé đúng là có hơi xấu hổ.

Tư Thanh Huyền ngồi trên bệ cửa sổ, gió thổi qua ngực cậu, cậu cảm thấy cổ mình hơi lạnh.

May mà chỉ cần cậu để Ninh Ninh ngủ trong tầm mắt của mình là có thể đọc được ký ức của cô bé.

"Tuy là đọc ký ức, nhưng cố gắng đừng để cô bé gặp ác mộng." Tư Thanh Huyền nói.

[Tôi phát hiện, Ngài thật sự có một sự kiên nhẫn phi thường đối với đứa trẻ loài người này.]

Tư Thanh Huyền không trả lời.

Cậu chỉ im lặng khởi động Thư Viện Ảo Cảnh, nhìn những trang sách trong suốt lật giở trên đầu đứa trẻ đang say ngủ. Dần dần, những trang giấy trắng đó hiện lên một vài dòng chữ.

...

Ninh Tuyết Lan, ngoài vẻ đẹp thoát tục ra thì nhìn thế nào cũng không có gì đáng kể. Nhưng trong tâm trí Ninh Ninh, lại tràn ngập những ký ức ấm áp với mẹ mình.

Nhưng, thỉnh thoảng cũng có một chút không vui.

Gia cảnh của Ninh Tuyết Lan không tệ, cô ta lại xinh đẹp, bên cạnh cũng không thiếu người theo đuổi.

Vấn đề lớn nhất ngược lại lại là Ninh Ninh.

Ninh Ninh từng nghe thấy mẹ mình và bà ngoại cãi nhau:

"... Chẳng phải lúc trước đang tìm hiểu người ta rất tốt sao? Điều kiện của cậu ta tốt như vậy, sao con không tiếp tục quen nữa?"

"Quen á? Có gì hay mà quen. Anh ta không thích Ninh Ninh nhà chúng ta. Tuy anh ta không nói ra, nhưng con cảm nhận được."

"Đàn ông nào mà thích con riêng của mày với chồng trước chứ? Chỉ cần nó đối xử tốt với mày là được rồi? Năm nay mày không còn nhỏ nữa, đợi nữa cũng không gặp được người tốt hơn đâu. ...Hay là thế này, mày để tao nuôi Ninh Ninh. Tao là bà ngoại ruột của nó, tao còn có thể hại nó sao? Lễ Tết mày cũng có thể về thăm nó, chẳng phải là vẹn cả đôi đường sao?"

"Thế này mà là vẹn cả đôi đường á! Mẹ, mẹ đừng quản chuyện này nữa. Mấy chuyện này con tự quyết được."

"Chẳng lẽ mày cứ thế độc thân mãi? Độc thân cả đời à?"

Lúc đó, Ninh Ninh chỉ nghĩ, không kết hôn thì không kết hôn, tại sao bà ngoại lại quan tâm đến chuyện mẹ có kết hôn hay không như vậy chứ?

Giống như những người khác nghe nói cô bé không có bố sẽ luôn nhìn cô bé bằng ánh mắt khác lạ.

Trên đời này người với người vốn không giống nhau. Có người tốt kẻ xấu, có người thông minh kẻ ngu đần, có người tứ chi đầy đủ, cũng có người thiếu tay thiếu chân... Đôi khi, sự khác biệt giữa người và người, còn lớn hơn cả sự khác biệt giữa người và chó.

Có chồng thì sao chứ? Có bố thì sao chứ? Có thể mọc thêm hai cái lỗ mũi so với người thường à?

Ninh Ninh không hiểu, thậm chí còn cảm thấy hơi tức giận.

Nhưng sau này, Ninh Ninh cũng dần dần hiểu ra: Ninh Tuyết Lan chỉ là một người bình thường. Tuy cô ta không hề yếu đuối, nhưng thỉnh thoảng cũng bị gánh nặng kinh doanh cửa hàng và một mình chăm sóc con gái đè bẹp. Không ai thấu hiểu cô ta và chăm sóc cô ta...

Cuộc đời của mẹ không chỉ là làm mẹ của Ninh Ninh, mà còn phải làm chính mình. Mẹ cũng muốn có một người bạn đời.

Sau này, cuối cùng người đó cũng xuất hiện.

"Dừng một chút.” Tư Thanh Huyền lên tiếng: "Nếu Ninh Tuyết Lan đã có đối tượng hẹn hò... tại sao trong ký ức của Ninh Ninh lại không xuất hiện khuôn mặt của người đó?"

[Ngài nhìn kỹ xem, sau khi Ninh Tuyết Lan yêu đương thì phản ứng thế nào, ôm điện thoại cả ngày, cười tủm tỉm ngây ngô. Xem ra người ta đang yêu qua mạng.]

Tư Thanh Huyền: "..." Thế cũng được à?

Cùng lúc đó, Ninh Tuyết Lan cũng bắt đầu dần dần thay đổi phong cách ăn mặc vốn có của mình, trang điểm đậm và quyến rũ, nhưng trong tủ quần áo đa số đều là váy đen, tính cách cũng trở nên nhạy cảm hơn, có những phản ứng gay gắt hơn với lời khen chê của người khác.

Cho đến một ngày, Ninh Tuyết Lan hớn hở chạy đến trước mặt Ninh Ninh, hỏi cô bé: "Ninh Ninh, con nói xem mẹ nâng mũi cao lên chút, có đẹp hơn không?"

Hóa ra Ninh Tuyết Lan định gặp mặt bạn trai qua mạng.

Cô ta cảm thấy bây giờ bản thân vẫn chưa đủ đẹp... ít nhất là ở phần mũi chưa đủ hoàn hảo.

Thế là cô ta đến bệnh viện làm phẫu thuật thẩm mỹ vi phẫu. Sau phẫu thuật, cô ta đã đi gặp bạn qua mạng của mình.

Điều kỳ lạ là, cuộc gặp mặt này dường như rất không vui vẻ. Lúc đi, Ninh Tuyết Lan phong tình vạn chủng như một đóa hồng e ấp, lúc về lại khóc nhòe cả lớp trang điểm.

Thế nhưng, vận rủi không dừng lại ở đó.

Một ngày nọ, bỗng nhiên Ninh Tuyết Lan hét lên khi nhìn vào hình ảnh của mình trong gương.

...

[Những ký ức gần đây liên quan đến Ninh Tuyết Lan chỉ có bấy nhiêu──phải nói rằng, đây thật sự là một đứa trẻ nhạy bén. Trẻ con loài người bình thường cả ngày chỉ ăn uống vui chơi, căn bản sẽ không để tâm đến nhiều thứ như vậy. Còn cô bé này, là vì hoàn toàn thấu hiểu, hoàn toàn ghi nhớ, mới có thể hiển thị những ký ức này một cách hoàn chỉnh cho chúng ta, về mặt logic dường như cũng không có sai sót gì lớn.]

Có được những ký ức này, họ cũng xem như đã có được manh mối mới.

Người bạn qua mạng thần bí mà Ninh Tuyết Lan tiếp xúc vô cùng đáng ngờ.

Tư Thanh Huyền suy nghĩ một lúc, lấy điện thoại ra gửi một email cho thám tử tư mà cậu từng hợp tác.

[Ngài muốn tìm người điều tra người bạn qua mạng thần bí đó của Ninh Tuyết Lan à? Nói thật thì, nếu người bạn qua mạng đó chính là hung thủ, vậy thì đối phương có thể điều khiển Tương Quỷ, sức mạnh của Tương Quỷ cũng bị hắn ta lợi dụng── điều này có nghĩa là hắn ta có thể dễ dàng thay đổi dung mạo của mình. Dù hắn ta và Ninh Tuyết Lan đã gặp mặt, có thể đã để lại một vài dấu vết, nhưng muốn tìm ra hắn ta giữa đám đông, chẳng khác nào mò kim đáy bể.]

"Không, hướng điều tra của tôi không phải cái này.” Tư Thanh Huyền lơ đãng nói: "Đối phương có thể là một cao thủ ngụy trang, nhưng hắn ta không nhất thiết phải thông thạo khoa học hiện đại."

Điều Tư Thanh Huyền muốn làm là phá giải tài khoản chat cá nhân của Ninh Tuyết Lan, tìm ra người bạn qua mạng đó từ trong lịch sử trò chuyện, rồi tra địa chỉ của hắn ta.

Thám tử tư rất nhanh đã có hồi âm: đã xác định được tài khoản của người thần bí đó, nhưng để định vị chính xác, cần đối phương phải online một khoảng thời gian. Nhưng người đó đã liên tục mấy ngày nay không đăng nhập tài khoản, có lẽ đã bỏ tài khoản này rồi.

Tư Thanh Huyền suy nghĩ một lát rồi mở điện thoại, "tách" một tiếng chụp một tấm ảnh tự sướng, sau đó mở phần mềm chat, cắt ảnh đến phần mắt, đổi thành ảnh đại diện của mình, rồi dùng tài khoản của mình để kết bạn với người thần bí đó.

"Nếu tôi nhớ không lầm, hắn ta thèm thuồng đôi mắt của tôi." Tư Thanh Huyền nói: "Nếu may mắn, hắn ta sẽ tự tìm đến cửa."

[Ngài đúng là cao thủ câu cá.]

"Quá khen." Tư Thanh Huyền vươn vai nhìn lên bầu trời âm u, tuy không mệt mỏi lắm nhưng cậu vẫn ngáp dài: "Đến lúc đi ngủ rồi."

Căn biệt thự trước đó bị hai con Tương Quỷ quậy thành một mớ hỗn độn vẫn đang được dọn dẹp, Tư Thanh Huyền chọn đại một căn penthouse vừa mắt trong số các bất động sản của mình để ở tạm.

Bây giờ chất lượng giấc ngủ của cậu và trước kia đã khác một trời một vực, chỉ cần cho cậu một chiếc giường thoải mái là cậu có thể ngủ được. Cảm giác đó giống như được quay trở về...

Ánh mắt Tư Thanh Huyền bỗng tối sầm lại.

Cậu do dự một lát rồi mở danh sách bạn bè của phần mềm chat, ngón tay cái lướt xuống── đa số những người nằm trong danh sách bạn bè của cậu đều là bạn học cũ, có người online, có người không, từng cái ảnh đại diện hoặc sáng hoặc tối, nhưng Tư Thanh Huyền đều không có tâm trạng để tìm hiểu.

Rất nhanh, ánh mắt cậu dừng lại trên một cái tên nào đó.

Hệ thống hiển thị, đối phương đang online.

"..." Tư Thanh Huyền tự giễu cười một tiếng.

Cậu đã tưởng mình đã xóa sạch phương thức liên lạc của người đó nhưng không ngờ, vẫn còn một phần mềm ít dùng như thế này, bên trong có một tài khoản mà chính cậu cũng đã lâu không đăng nhập, trong danh sách bạn bè của tài khoản đó vẫn còn sự tồn tại của người đó.

Tư Thanh Huyền rất ghét cái cảm giác thỉnh thoảng lục lại dấu vết cuộc sống trong quá khứ của mình rồi lại phát hiện ra cuộc sống của mình đã từng đâu đâu cũng có bóng dáng của đối phương.

Thử hỏi khi đang lướt mạng nửa đêm, thấy bạn trai cũ đã mất tích và mất liên lạc nửa năm của mình bỗng dưng online, thì nên làm thế nào?

Tư Thanh Huyền cười lạnh, gõ ba chữ vào khung chat, rồi nhấn gửi.

Cùng lúc đó, tại một hòn đảo nhỏ ven biển ở phía Nam.

Vầng trăng đơn độc treo cao như một tấm gương phát sáng chiếu vào bầu trời đêm trải rộng. Những tảng đá ngầm cứng rắn đen kịt, gần như hòa làm một với những con sóng biển đen ngòm, nhưng mép sóng lại lấp lánh ánh sáng trắng như ngọc trai.

Một nhóm người đang đứng trên bãi biển. Họ bận rộn bố trí các loại vũ khí hạng nặng, nhưng lại không phát ra bất kỳ âm thanh nào, im lặng như muốn hòa mình vào màn đêm.

Bỗng nhiên, tiếng gió biển dường như yếu đi.

Một bóng đen thon dài lặn lên từ dưới biển sâu.

Một cái đầu rắn khổng lồ, phủ đầy vảy đen, nhô lên từ mặt nước biển. Nó vươn cổ, vọt lên trời, những bọt sóng vỡ tan rơi xuống biển, tạo ra một tiếng động kinh người.

"...Hai mươi hai giờ mười sáu phút đêm, Tai dị hệ thủy 'Họa Xà', mã hiệu A-D06, mục tiêu đã xuất hiện."

"Bắt đầu hành động!"

Tiếng súng và tiếng pháo nổ vang trời, lao về phía con rắn khổng lồ trên bãi biển, đạn pháo như mưa hoa rơi xuống thân rắn.

Con rắn khổng lồ đau đớn, đầu rắn né đi, con ngươi dọc màu vàng kim bùng lên ánh sáng rực rỡ. Những chiếc vảy trên người nó sột soạt chuyển động, phủ lên một lớp màu đồng cổ nhàn nhạt, phản chiếu quầng sáng lạnh lẽo.

Thiên phú · Kim Loại Hoá.

Nó vung đuôi, quét một đòn mạnh trên bãi biển, số đạn pháo vốn được bố trí sẵn lập tức bị phá hủy quá nửa, những người không kịp chạy thoát thì bị nghiền thẳng vào bãi cát.

"...Quỹ đạo tên lửa đã khóa."

"Phóng ngay lập tức!"

Vài quả tên lửa có uy lực phi thường được phóng ra từ một khu rừng rậm ẩn khuất.

Đây vốn là chiến thuật của họ, dùng hỏa lực và nhân lực trên bãi biển để thu hút sự chú ý của con rắn khổng lồ, sau đó dùng tên lửa tấn công vào đầu nó.

BÙM! BÙM!

Tiếng nổ lớn cùng với lửa bùng lên trên đầu rắn. Lưỡi rắn của con rắn khổng lồ lè ra loạn xạ, nó gào thét rồi bị đánh văng xuống nước. Những chiếc vảy đen kịt cùng máu rắn tanh hôi hòa với nước biển, biến thành một cơn mưa, làm mờ đi tầm nhìn của mọi người... nhưng họ vẫn không dám lơ là một chút nào.

"...Nó chết chưa?" Viên chỉ huy thở gấp nói, không biết là đang hỏi người bên cạnh hay đang hỏi chính mình.

Mặt nước yên tĩnh trong giây lát.

Ngay khi tinh thần của họ vừa thả lỏng thì con rắn khổng lồ bỗng vọt ra từ những con sóng đen kịt, gầm rống lao về phía bãi biển.

Trên người nó bị khoét ra mấy cái lỗ máu, thịt thối và những dây thần kinh trần trụi treo lủng lẳng một cách dữ tợn trên thân thể, để lộ ra những khúc xương trắng hếu mà nhẵn bóng.

...Nó đã kim loại hóa cả xương của mình!

Viên chỉ huy hít một hơi khí lạnh, dứt khoát lựa chọn báo cáo lên cấp trên: "Quét sạch bằng hỏa lực thất bại, yêu cầu chi viện, yêu cầu chi viện!"

Cùng lúc đó, trong một chiếc trực thăng đang lượn vòng trên cao, một chàng trai trẻ với mái tóc ngắn màu hạt dẻ ngáp một cái. Da cậu ta hơi trắng, mặc một bộ đồ tác chiến đen kịt, nhưng biểu cảm trên mặt lại vô cùng sinh động.

"Sắp mười một giờ rồi." Cậu ta than thở với vẻ mặt khổ sở: "Tối nay lại phải thức đêm nữa rồi. Đại ca, tháng này chúng ta đã liên tục nhận năm nhiệm vụ ban đêm rồi, cứ thế này nữa thì chỉ số dị biến của tôi cũng tăng lên mất!"

Những Người Thức Tỉnh sở hữu thiên phú, cũng có nguy cơ mất kiểm soát.

Làm những Người Thức Tỉnh thật khó mà.

Theo thời gian, thiên phú sẽ gây ra những dị biến không thể đảo ngược cho tâm trí của họ, cũng sẽ liên tục tấn công vào lý trí của họ với tư cách là con người. Chỉ có thể cố gắng tìm cách nâng cấp thiên phú, bước vào một cấp bậc hoàn toàn mới, mới có thể giảm bớt ảnh hưởng của thiên phú lên họ.

Họ với tư cách là Người Thức Tỉnh cần phải quét sạch Tai dị, ngày ngày đánh nhau một mất một còn với đủ loại Tai dị kỳ quái. Vận may tốt thì có thể khiến thiên phú của mình được tiến hóa, vận may không tốt, chỉ số san trực tiếp tụt về không, hoàn toàn mất đi lý trí.

Chàng trai tóc hạt dẻ than thở vài câu, cũng chỉ là muốn đại ca của họ đừng có chăm chỉ như một người lao động kiểu mẫu nữa, mà hãy nghỉ ngơi nhiều hơn. Con lừa trong đội sản xuất cũng không làm việc như họ đâu!

"Cậu có ý kiến?"

Về điều này, đại ca của cậu ta – người đàn ông tóc đen đang ngồi trước mặt cậu ta – không trả lời thẳng, nhưng chỉ một cái liếc mắt của anh cũng đủ khiến chàng trai trẻ im bặt.

"OK, tôi ngậm miệng." Chàng trai trẻ đưa ngón tay làm động tác kéo khóa trên môi mình.

Mấy người trẻ còn lại trong trực thăng hả hê trao đổi một ánh mắt, trong mắt viết rõ "Cho cậu lắm mồm, đáng đời".

Người đàn ông được họ gọi là đại ca đang ngồi bên cửa sổ, ánh mắt xuyên qua mây mù, dán chặt vào con rắn khổng lồ đang giãy giụa trên bãi biển.

Góc nghiêng của anh tĩnh lặng và lạnh lẽo như ánh trăng nơi chân trời, nhưng ánh mắt lại có một sự sắc bén kiên định, tựa như một lưỡi dao được bọc trong lụa, khó mà đoán được đường đi của nhát dao, nhưng lại khiến người ta bất giác nín thở.

"Chỉ số dị biến của cậu tăng rồi à?" Anh lên tiếng, giọng như băng vỡ.

"A? Ừ..." Chàng trai trẻ bất giác đáp lại.

Chỉ số dị biến không có phương pháp theo dõi rõ ràng, chỉ có thể dựa vào việc kiểm tra trạng thái tinh thần của Người Thức Tỉnh để phán đoán.

Tuy gần đây cậu ta vẫn rất thích nói đùa tếu táo với đồng đội, nhưng quả thật gần đây cậu ta luôn cảm thấy không có tinh thần.

Trong tình huống này, đúng là nên nghỉ ngơi vài ngày.

Nhưng đó là đối với những Người Thức Tỉnh bình thường, chứ không phải đối với những Người Thức Tỉnh cấp cao như họ... cho nên, cậu ta cũng chỉ than thở vài câu chứ không thật sự từ chối công việc.

"Tôi hiểu rồi." Người đàn ông gật đầu.

Chàng trai trẻ đang sững người thì thấy một chiếc áo choàng đen bay phất phơ trước mắt, người trước mặt không nói một lời mà nhảy thẳng xuống từ trực thăng.

Chàng trai trẻ trợn mắt há mồm: "Đại ca!"

"Tôi không có ý bảo anh đi làm thay tôi đâu!"

"Tôi chỉ muốn than thở một chút, cố tình làm bộ làm tịch để nhắc nhở anh xin cho đội chúng ta nghỉ phép vài ngày thôi mà!!"

"Cậu đừng có gào nữa, đại ca không nghe thấy đâu." Đồng đội bên cạnh không kiềm được nói: "Còn nghỉ phép nữa chứ, cậu mơ đẹp thật. Đại ca thà một mình làm hết việc chứ cũng không xin nghỉ phép đâu."

Bởi vì đội của họ có quy định đặc biệt, muốn nghỉ phép thì phải cả đội cùng nghỉ, tránh cho lúc làm nhiệm vụ không đủ người.

"Anh ấy có thù với nghỉ phép à?" Chàng trai tóc hạt dẻ khó tin nói.

"Có lẽ là vì đang nỗ lực phấn đấu cho toàn nhân loại chăng.” Người đồng đội nhún vai: "Cậu còn dám than thở nữa à – không có công lao của đại ca, chúng ta lấy gì để được đãi ngộ cao hơn các đội khác nhiều như vậy? Dựa vào khả năng lười biếng siêu cấp của cậu à?"

"Này này, cậu đang công kích cá nhân đấy nhé! Thôi bỏ đi, xem tình hình chiến đấu bên dưới thế nào. Con rắn đó bị đội trưởng chúng ta nướng chín chưa?"

"...Nhìn là biết cậu không mang não đi làm nhiệm vụ rồi! Thiên phú của Họa Xà là kim loại hóa, bây giờ xương của nó cũng đã kim loại hóa rồi, có nướng thế nào cũng chỉ tan chảy thôi, làm gì có chuyện chín hay không chín!"

"Kim loại hóa à.” Chàng trai tóc hạt dẻ thò đầu ra nhìn tình hình chiến đấu bên dưới, từng cụm lửa vọt lên trời, dù họ đang ngồi trong trực thăng cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng của biển lửa đó, Họa Xà bị lửa bao bọc, đã không còn thấy bóng dáng đâu: "Có cần tôi xuống giúp một tay không?"

Cậu ta vừa dứt lời thì đầu rắn của Họa Xà đã giãy giụa thoát ra khỏi biển lửa. Da thịt của nó đã bị đốt cháy hoàn toàn, bộ xương kim loại màu bạc cũng đang dần tan chảy thành chất lỏng dưới sự liếm láp của lưỡi lửa, nhỏ xuống mặt nước biển. Nhưng thân thể của Họa Xà thực sự quá khổng lồ, nó quằn quại trong lửa và hơi nước, như một bóng ma giãy giụa không ngừng.

Thiên phú · Ngục Hoả.

Khác với các thiên phú hệ lửa thông thường, "Ngục Hoả" là một thiên phú dạng khái niệm, nhắm vào khái niệm "sống": chỉ cần kẻ địch chưa chết, ngọn lửa sẽ không bao giờ tắt.

Cùng lúc đó, chỉ số linh khí trên mặt biển tăng vọt một cách điên cuồng, như một cơn bão nhỏ. Những người không phải Người Thức Tỉnh và các nhân viên cấp thấp đều vội vàng lui lại, sợ bị trận chiến này ảnh hưởng đến.

"Nhìn con rắn này cứ quằn quại mãi, cũng tụt chỉ số san thật." Chàng trai tóc hạt dẻ lẩm bẩm: "Tôi vẫn nên đi giúp một tay thôi."

Nói rồi, cậu ta chỉnh lại dù của mình, kiểm tra máy liên lạc và thiết bị cung cấp oxy xong thì bước một bước về phía trước, cũng nhảy ra khỏi trực thăng.

Trên mặt biển hơi nước bốc lên mù mịt, thổi lệch cả chiếc dù của cậu ta.

Các đồng đội: "..."

Biết ngay thằng nhóc này không đáng tin mà!

Nhưng rất nhanh, vài giây sau, trên mặt biển bỗng xuất hiện một lớp băng mỏng.

Hơi lạnh tái nhợt bị gió biển cuốn lấy bay vút lên, rồi lại biến thành những bông tuyết nhẹ tênh rơi xuống, kết thành lớp băng cứng lạnh lẽo trên cái đầu rắn màu bạc.

Thiên phú · Điểm Đóng Băng.

Thiên phú mà chàng trai tóc hạt dẻ sở hữu là hạ nhiệt độ của chất lỏng xuống dưới điểm đóng băng, nói đơn giản là khả năng làm lạnh đột ngột.

Giây tiếp theo, cái đầu rắn khổng lồ ngừng quẫy đạp, nó như một bức tượng, những khúc xương trên người nó chi chít những vết nứt như mạng nhện, sau đó vỡ vụn ra từng tấc.

Điều này liên quan đến một kiến thức vật lý rất cơ bản – giãn nở vì nhiệt.

Thật ra kiến thức vật lý thông thường không nhất thiết có hiệu quả với những sinh vật kỳ dị này, nhưng vì Họa Xà có thân hình khổng lồ, dường như trong quá trình tiến hóa thiên phú có phần tụt hậu, dù đã đạt được toàn thân kim loại hóa, nhưng những kim loại này cũng không có độ cứng phi thường.

Đến đây, Tai dị cấp A Họa Xà đã hoàn tất việc thảo phạt.

Viên chỉ huy hạ lệnh, lập tức cử tàu thuyền ra thu gom xác của Họa Xà.

Dưới ánh trăng, sóng biển yên bình vỗ vào bờ cát.

Người đàn ông tóc đen mặc một chiếc áo choàng đen, anh đứng trên bãi biển, chiếc bao tay trên tay anh đã bị lửa đốt thành tro, để lộ ra những đốt ngón tay trắng nõn và thon dài.

Bỗng nhiên, chiếc điện thoại trong túi anh sáng lên.

Anh lấy điện thoại ra, chỉ nhìn một cái, ánh mắt đã bị dán chặt vào màn hình điện thoại, mãi không thể hoàn hồn.

[Bạn có một tin nhắn chưa đọc từ 'Bé cưng'.]

Người đàn ông sững người vài giây, đầu ngón tay mân mê với một tâm trạng phức tạp, anh bấm mở:

[Bé cưng: Chết đi cho bố.]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play