Đêm đó đúng như Tư Thanh Huyền mong muốn, cậu lại có được một giấc ngủ ngon, cho đến khi một tia nắng sớm xuyên qua rèm cửa đánh thức cậu.
[Chào buổi sáng, thưa Đại Tế Tư.]
[Hôm nay trời yên gió lặng, trong xanh mát mẻ, rất thích hợp để ra ngoài đó ạ!]
Tư Thanh Huyền mở mắt ra, cậu im lặng tận hưởng cảm giác hạnh phúc khi được ngủ đủ giấc, cảm thấy hơi không muốn bò ra khỏi giường: "...Cậu cứ gọi tôi là Đại Tế Tư. Đại Tế Tư là gì? Tôi là Đại Tế Tư, vậy có nghĩa là còn có những người khác, như quốc vương, hiền giả sao?" Tư Thanh Huyền hỏi.
[Thật ra Đại Tế Tư là một tôn xưng, là danh hiệu mà các sinh vật ở các không thời gian khác sẽ sử dụng khi triệu hồi Ngài. Tôn xưng này giống như viên ngọc trên vương miện, tuy không có ý nghĩa thực tế gì nhưng có thể thể hiện một chút uy quyền.]
[Còn về các Cổ Thần khác, tất nhiên những vị ấy cũng có những tôn xưng của riêng mình. Nhưng, nếu Ngài của hiện tại gặp các vị ấy thì khuyên Ngài nên đi đường vòng. Vì chúng ta căn bản không đánh lại đâu ạ.]
Tư Thanh Huyền: "...Các Cổ Thần cứ gặp mặt là đánh nhau à?"
[Không, hoàn toàn ngược lại. Thường thì các vị ấy còn chẳng thèm liếc nhìn đối phương một cái. Nhưng trong không thời gian này, vài Cổ Thần khác mà Ngài có thể gặp phải lại vừa hay đều ở trong trạng thái đối địch với Ngài... cho nên Ngài nhất định phải giữ bí mật, không được để họ phát hiện ra nhé.]
"..." Cái quái gì vậy, hóa ra quan hệ của mình tệ đến thế cơ à?
[Cho nên, Ngài nhất định phải siêng năng hơn, ít nhất cũng phải tích trữ thêm vài khắc ấn hữu dụng để giữ mạng. Ngài xem, bây giờ các trang sách trong thư viện của chúng ta gần như đều trống trơn──thế này mà còn dám gọi là Thư Viện Ảo Cảnh, đến tôi còn thấy xấu hổ thay cho mình nữa là.]
Tư Thanh Huyền nhướng mày, còn định hỏi thêm gì đó thì Hệ thống đã nhanh nhảu ồn ào trước.
[Đừng nói chuyện nữa, Ngài mau xem đi, mồi câu Ngài thả hôm qua đã có cá cắn câu rồi!]
Khóe miệng Tư Thanh Huyền giật giật, cậu bị nó làm cho hơi đau đầu, nhưng cậu vẫn cầm điện thoại trên tủ đầu giường xem qua, phát hiện lời mời kết bạn mà cậu gửi cho người thần bí đó hôm qua thật sự đã được chấp nhận.
Tư Thanh Huyền tức tốc liên lạc với thám tử tư để chuẩn bị định vị vị trí của hắn ta, sau khi xác nhận đối phương đang online, cậu thử gửi cho đối phương một tin nhắn trước.
[Sao Thanh Huyền: Chào bạn.]
Đối phương im lặng một lúc.
Nhưng rất nhanh, bong bóng chat ở đầu dây bên kia hiển thị "đang nhập", sau đó liền nhả ra một dòng tin nhắn.
[Nghìn Người Nghìn Mặt: Chào bạn. Ảnh đại diện là bạn à?]
Tư Thanh Huyền cong môi cười.
[Sao Thanh Huyền: Đương nhiên rồi. Tôi không bao giờ dùng ảnh của người khác làm ảnh đại diện. Chẳng lẽ tôi không đủ đẹp sao?]
Lần này đối phương lại trả lời ngay lập tức.
[Nghìn Người Nghìn Mặt: Đương nhiên là đẹp.]
[Nghìn Người Nghìn Mặt: Nhưng tại sao bạn lại kết bạn với tôi? Là xem ảnh của tôi từ chỗ người khác à?]
Gã này còn có ảnh nữa à?
Tiếp đó, Tư Thanh Huyền phát hiện, trong album ảnh không gian mà đối phương mở cho bạn bè đúng là có rất nhiều ảnh. Bên trong toàn là những tấm ảnh tự sướng gần đây, người trong ảnh là một chàng trai trẻ.
Anh ta trông khoảng hai lăm, hai sáu tuổi, dáng người thanh mảnh, gương mặt dịu dàng mà tinh tế, toát lên sự tao nhã và điềm tĩnh của một người thành đạt, dưới cặp kính gọng vàng lại là một đôi mắt màu hổ phách, trong veo và thuần khiết như hồ nước.
Nói đơn giản, trông như một người tốt.
Nếu thêm vài tính từ hạn định nữa thì đó là một người đàn ông tốt "có tiền, có tài, có tu dưỡng".
Người đàn ông như vậy trong xã hội ngày nay rất hiếm có, nhưng dường như cũng không phải là không tìm được. Tóm lại là vô cùng có sức hút.
[Sao Thanh Huyền: Ảnh trong không gian của bạn là chính bạn à?]
[Nghìn Người Nghìn Mặt: Đúng vậy.]
Đặc điểm ngoại hình của người thần bí đã có. Tuy có thể là giả.
Tư Thanh Huyền vẫn luôn giữ liên lạc với bên thám tử tư, hỏi đối phương còn bao lâu nữa mới tìm ra được địa chỉ IP. Bên thám tử tư rất nhanh đã trả lời một câu "Đã xong rồi", thế là Tư Thanh Huyền cũng không muốn dây dưa thêm với người thần bí này nữa.
Dù sao thì nói nhiều sai nhiều. Làm người ta sợ chạy mất thì không hay.
[Nghìn Người Nghìn Mặt: Sao bạn không nói nữa? Không hài lòng với ảnh của tôi à?]
Tư Thanh Huyền không ngờ đối phương còn được đà lấn tới.
[Nghìn Người Nghìn Mặt: Rốt cuộc tại sao bạn lại kết bạn với tôi?]
Xem ra đối phương vẫn chưa buông bỏ sự cảnh giác.
Tư Thanh Huyền lập tức gõ phím như bay: [Bởi vì tôi thích sưu tập trai đẹp trong danh sách bạn bè. Nhìn danh sách của mình đầy ắp trai đẹp, là tôi vui rồi.]
Thật ra loại danh sách này còn có một cách giải thích khác, đó là ao cá.
[Nghìn Người Nghìn Mặt: …]
Dường như đối phương bị cậu làm cho cạn lời.
Tư Thanh Huyền vốn tưởng hắn ta sẽ xóa mình, không ngờ hắn ta lại gửi thêm một câu nữa.
[Nghìn Người Nghìn Mặt: Không ngờ chúng ta có cùng sở thích. Bạn nói vậy, tôi thật sự rất tò mò về danh sách của bạn. Có hứng thú giới thiệu cho tôi không? Tôi muốn quen biết thêm nhiều người bạn thú vị như bạn.]
Tư Thanh Huyền: "..." ( truyện trên app T•Y•T )
Đây thật sự là đối tượng yêu qua mạng của Ninh Tuyết Lan à?
Đoạn đối thoại của họ lúc nãy đã gay tung nóc rồi còn gì, gã này không bị dọa chạy, còn thuận thế mà leo lên? Sao nào, là không tin lời của Tư Thanh Huyền hay là hắn ta thật sự muốn nhân cơ hội này để cua, à không phải, là để quen biết thêm nhiều người đàn ông đẹp trai hơn?
Tư Thanh Huyền tiện tay trả lời một câu: "Anh phải vượt qua bài kiểm tra trước mới được tham gia với chúng tôi."
Sau đó cậu gửi cho hắn ta một tệp nén. Đối phương lập tức bấm nhận, có thể thấy hắn ta rất nóng lòng.
Nếu đối phương mở ra xem, sẽ phát hiện bên trong là cả một bộ ‘Đề thi Olympic Vi tích phân Cao cấp Toàn quốc’.
[Nghìn Người Nghìn Mặt: ...Bạn gửi nhầm tệp tài liệu à?]
[Sao Thanh Huyền: Không có. Bạn bè trong danh sách của tôi đều là những tinh anh có học thức cao, không thể nào đến cả bài toán vi tích phân đại học mà cũng không giải nhanh được. Cho nên những đề thi này là bài kiểm tra duy nhất. Chỉ cần làm đủ điểm đậu, tôi sẽ giới thiệu bạn với mọi người.] Cuối cùng cậu còn thêm một câu cổ vũ [Tôi tin anh, anh làm được mà.]
Nói xong, Tư Thanh Huyền viện cớ mình còn một môn thi rồi tức tốc offline.
Sau khi tắt phần mềm chat đó đi, Tư Thanh Huyền thở dài nói: "Không ngờ đối tượng yêu qua mạng của Ninh Tuyết Lan lại là người như thế này. Đúng là mở mang tầm mắt thật."
[Tôi thấy Ngài cũng đủ mở mang tầm mắt đấy.] Hệ thống lên tiếng châm chọc.
"Tôi làm vậy là để xóa bỏ sự lo ngại của hắn ta." Tư Thanh Huyền quang minh chính đại nói.
[Ngài đừng có viện cớ cho mình nữa. Người bạn qua mạng thần bí đó đúng như tên của hắn, thật sự là nghìn người nghìn mặt, có thể nói là gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ. Để có thể bắt quan hệ với một người chuyên sưu tập trai đẹp như Ngài, hắn ta mới tỏ ra dẻo mỏ như vậy đấy!] Hệ thống nhắc nhở.
"...Tạm thời chúng ta bỏ qua những chuyện này đi.” Tư Thanh Huyền xua tay ra hiệu tạm dừng chủ đề này: "Bây giờ nghi ngờ trên người người thần bí này lại tăng thêm rồi."
Dù đối phương có ngụy trang thế nào thì sự cố chấp và theo đuổi "sắc đẹp" của hắn ta gần như là không thể che giấu. Điều này cực kỳ khớp với đặc điểm sàng lọc mục tiêu của các con Tương Quỷ lúc trước.
Cá đã cắn câu, tiếp theo nên nhanh chóng chuẩn bị lưới vớt cá rồi.
Tư Thanh Huyền đi đến trước tủ trưng bày trong phòng khách – sau khi chuyển nhà, cậu cũng mang theo cả hộp vũ khí đựng Kiếm của Caligula. Thỉnh thoảng cậu lại lấy nó ra lau chùi. Bây giờ cậu càng nhìn thanh kiếm này càng thấy thuận mắt.
Hộp kiếm quá gây chú ý, cũng không tiện công khai mang ra ngoài, thế là Tư Thanh Huyền đi loanh quanh trong phòng một lúc, tìm được một chiếc túi đựng gậy golf mới miễn cưỡng nhét thanh kiếm vào trong được.
Cậu vác túi golf lên vai, vừa định ra cửa thì nhận được tin nhắn hỏi thăm của Lâm Sở.
Lâm Sở: "Hôm qua cậu ngủ thế nào? Không có quái vật nào đến quấy rầy cậu nữa chứ?"
Tư Thanh Huyền: "Ngủ rất ngon, tinh thần sảng khoái, đang định ra ngoài hoạt động chút, tiện thể làm thịt một con cá."
Lâm Sở: "Cậu định nấu ăn à?"
Tư Thanh Huyền không nói cho Lâm Sở biết cậu ra ngoài là để đi đánh nhau.
Địa chỉ của người thần bí ở thành phố Sơn Trạch, giáp với thành phố của họ. Theo báo cáo của thám tử tư, người thần bí sống trong một khu công nghiệp khá hẻo lánh. Do thời thế thay đổi, các nhà máy và khu phố thương mại gần đó gần như đã suy tàn, người qua lại tương đối ít và giá thuê nhà cũng vô cùng rẻ.
Đối phương đã thuê cả một căn nhà dân ở đó, có sẵn một tầng hầm và một khoảng sân sau rộng rãi.
Tất nhiên không thể tự nhiên đi thẳng vào từ cửa chính, nhưng ở khoảng sân sau đầy cỏ dại có một hàng rào bằng dây thép gai, chỉ cần một chiếc kìm cắt thép là có thể dễ dàng phá rào.
──Các thám tử tư chính là không có nguyên tắc như vậy đó. Chỉ cần trả cho họ đủ tiền, họ không chỉ giúp điều tra địa chỉ của người thần bí, mà thậm chí còn cung cấp cả con đường tốt nhất để đột nhập vào căn nhà dân đó.
Tuy họ đã cung cấp hết thông tin, nhưng họ không nghĩ rằng Tư Thanh Huyền sẽ đích thân làm chuyện này.
Hình tượng của Tư Thanh Huyền luôn là một cậu ấm sinh ra đã ngậm thìa vàng, vạn sự không lo, huống chi cậu còn có ngoại hình xuất chúng, học hành thành đạt, cũng không có bất kỳ sở thích nào liên quan đến vi phạm pháp luật. Lần duy nhất cậu nhờ đến sức mạnh của thám tử tư để điều tra thông tin của người khác, cũng là để tìm người bạn trai cũ đã biến mất của mình── tuy cuối cùng không tìm được nhưng điều này cũng đủ để chứng minh Tư Thanh Huyền không phải là một phần tử nguy hiểm.
Họ tin rằng Tư Thanh Huyền làm việc sẽ có chừng mực.
...Nhưng họ đã đoán được tất cả, chỉ duy nhất không đoán được rằng Tư Thanh Huyền của hiện tại thậm chí còn không cần đến kìm cắt thép để cắt dây thép gai.
Bây giờ cậu có thể xé toạc dây thép gai bằng tay không. Loại không để lại một chút dấu vết nào trên tay.
Sau khi dung hợp với khắc ấn của Caligula, thể chất của Tư Thanh Huyền đã có một sự thay đổi lột xác. Theo lời của hệ thống, khắc ấn hiện tại mới chỉ phát huy được khoảng một phần tư sức mạnh của "Thiên phú · Phán Quyết"...
Vậy thì bạo chúa Caligula năm đó mạnh đến mức nào? Là một Super Saiyan sao?
Tư Thanh Huyền bước vào sân sau từ chỗ rách của hàng rào dây thép. Cậu ngẩng đầu lên, chỉ thấy những đám cỏ dại khô vàng cao đến nửa người.
"Sân sau mười năm không dọn dẹp cũng không đến mức mọc ra cỏ cao như vậy chứ.” Tư Thanh Huyền len lỏi giữa đám cỏ, khẽ nhíu mày nói: "Hơn nữa ở đây rất hôi."
[Đừng như vậy mà, biết đâu cỏ dại là thứ vô tội và đáng yêu nhất ở nơi này thì sao. Đây không phải lỗi của chúng.]
"Nói thế là sao?" Tư Thanh Huyền hỏi.
[Ngài hít một hơi thật sâu, ngửi kỹ xem── Chắc là ngài vẫn còn nhớ mùi của mấy con Tương Quỷ đó chứ? Có phải hoàn toàn giống với mùi ở đây không?]
"...Nếu cậu đang nói đến cái mùi hôi thối trên người chúng."
Khoé miệng Tư Thanh Huyền giật giật, xem ra lần này cậu đúng là đã đến đúng nơi.
Cậu men theo tường đến góc nhà, bám vào tường leo thẳng lên ban công lầu một.
Cậu quan sát từ một góc ban công một lúc lâu, phát hiện trong nhà không có bất kỳ tiếng động nào. Cửa sổ kính trên ban công dính đầy những vết bẩn lốm đốm, nhưng với thị lực của Tư Thanh Huyền, cậu lại có thể nhìn rõ một góc trong nhà: trên sàn nhà bày la liệt đủ các loại quần áo; bên cạnh một chiếc gương soi toàn thân còn đặt một bàn đầy mỹ phẩm; phụ kiện nam cũng nhiều vô số kể. Gần ban công nhất là một tủ trưng bày đồng hồ, bên trong là từng hàng, phần lớn đều đến từ các thương hiệu xa xỉ mà Tư Thanh Huyền có thể kể tên.
Bức tường trắng bệch, ống đèn bám bụi, bệ cửa sổ bẩn thỉu, tạo thành một sự tương phản rõ rệt với những món đồ xa xỉ bóng loáng trong nhà.
Tư Thanh Huyền nhẹ nhàng cạy cửa ban công, cậu bước vào liếc nhìn tủ trưng bày đồng hồ, nhận xét: "Gu thẩm mỹ cũng không tệ."
Cậu xách túi gậy golf trong tay rồi mở cửa ra, những bậc thang gạch đỏ dưới chân kéo dài thẳng xuống tầng hầm.
Tất cả các cửa sổ có thể đón ánh nắng đều bị bịt kín. Tư Thanh Huyền bước xuống cầu thang, đi vào tầng hầm được xây bằng xi măng, tối tăm.
Tư Thanh Huyền cẩn thận tránh những vật dụng sinh hoạt được bày bừa bãi trên sàn, có cái đã hỏng, có cái lại bám đầy bụi, lộn xộn không có trật tự.
Cậu tiếp tục đi về phía trước. Ở nơi sâu nhất của căn phòng, cũng là nơi tối tăm và âm u nhất, có một bức tường.
Những dải đèn màu trang trí màu đỏ sậm được quấn lộn xộn trên bức tường thô ráp, chiếu sáng những tấm ảnh được ghép lại với nhau. Đối tượng được chụp trong những tấm ảnh đó đều không giống nhau, điểm chung duy nhất là, mỗi tấm ảnh đều bị người ta dùng bút đánh dấu màu đen để ghi chú──có cái bị khoanh tròn đôi môi, có cái bị khoanh tròn lông mày, có cái bị khoanh tròn đôi mắt.
Tư Thanh Huyền còn nhìn thấy Ninh Tuyết Lan mà cậu từng gặp──khuôn mặt cô bị đánh một dấu X to tướng, nhưng nét bút lại xoay một vòng quanh cả người cô.
Khó hiểu là Tư Thanh Huyền đã hiểu ra: vẻ đẹp của Ninh Tuyết Lan, còn đẹp ở cả làn da trắng ngần như tuyết.
"Anh đang xem gì vậy?"
Bỗng nhiên, một giọng nói ẻo lả vang lên sau lưng Tư Thanh Huyền. Giọng nói đó dịu dàng như suối chảy róc rách, nhưng ngữ điệu lại khiến người ta lạnh sống lưng.
Tư Thanh Huyền quay người, lập tức nhìn thấy một người đàn ông đang dựa vào tường.
Người đó mặc một bộ vest trắng, áo khoác được gấp gọn gàng vắt trên khuỷu tay, không một nếp nhăn. Trên khuôn mặt tinh xảo đến gần như hoàn hảo hiện lên một nụ cười kỳ dị, khiến cả khuôn mặt anh ta trông như đang phủ một lớp da vẽ, toát ra sự giả tạo khó tả.
Phải nói, trông y hệt như tấm ảnh mà đối phương đã đăng trên không gian lúc trước.
"Nghìn Người Nghìn Mặt?" Tư Thanh Huyền tò mò hỏi.
"Tôi biết anh, 'Sao Thanh Huyền'." đối phương cười tủm tỉm nói: "Lúc trước khi anh chủ động tìm đến tôi, tôi thật sự rất ngạc nhiên."
"Làm sao anh tìm được tôi? Dựa vào thông tin mà Ninh Tuyết Lan để lại à? Hay là anh tự mình tìm đến cửa, là để báo thù, hay là để... thực thi cái gọi là chính nghĩa?"
Đôi mắt của đối phương càng mở to, khóe miệng nhếch lên một đường cong không biết là phấn khích hay chế giễu.
"Dù là lựa chọn nào, cũng đều ngu ngốc hết mức!"
Vừa dứt lời, cái bóng dưới chân đối phương rẽ thành hai nhánh, ngọ nguậy trên sàn hai cái rồi lập tức biến thành hai con Tương Quỷ đang bò trên mặt đất.
Tương Quỷ trông giống hình người, nhưng tứ chi vặn vẹo, lớp da thối màu nâu bám chặt vào cơ thể khô quắt, nó phát ra những tiếng gầm gừ lúc như khóc lúc như cười với Tư Thanh Huyền.
[Đây là Thiên phú · Ngự Quỷ──có thể điều khiển các sinh vật kỳ dị cấp thấp để phục vụ cho mình. Người sử dụng loại thiên phú này thường không sống được lâu. Dù sao thì cũng là lấy thân xác con người để điều khiển sinh vật kỳ dị, trong quá trình đó tất yếu sẽ bị quỷ vật phản phệ.]
"Tôi không quan tâm hắn ta có bị quỷ vật phản phệ hay không." Tư Thanh Huyền vung trường kiếm, ánh sáng lạnh lẽo: "Hắn ta đã dám sai tiểu quỷ đến đòi mắt của tôi... thì cũng nên nếm thử sự phản phệ của tôi."