Tư Thanh Huyền ngủ lại một đêm trong căn hộ của Lâm Sở.
Ngoài dự kiến là, đêm đó cậu ngủ rất ngon. Tuy trong mơ vẫn xuất hiện những hình ảnh kỳ quái nhưng cậu ngủ rất say, một giấc tỉnh dậy mệt mỏi đã tan biến hết.
Tương phản với cậu là Lâm Sở. Tối qua anh ấy liên tục bị dọa sợ, thế giới quan lại bị chà đạp, dù đã mệt gần chết nhưng ngày hôm sau vẫn xuất hiện với quầng mắt thâm đen như gấu trúc, rõ ràng là ngủ không ngon.
Trên bàn trong phòng khách còn đặt hai ly cà phê mới pha buổi sáng cùng với "Kiếm của Caligula" của Tư Thanh Huyền. Thanh kiếm đó không có vỏ, cứ thế lộ ra ánh sáng lạnh lẽo ẩn chứa sự nguy hiểm.
Tư Thanh Huyền giải thích sơ qua chuyện xảy ra hôm qua cho Lâm Sở. Đương nhiên, đã giấu đi những thứ như Hệ thống và khắc ấn.
Sau khi nghe xong, Lâm Sở kinh ngạc lấy điện thoại ra tìm kiếm "Kiếm của Caligula" – phát hiện ra bản sao tốt nhất của nó đang được trưng bày trong viện bảo tàng, vài thanh còn lại thì lưu lạc trong tay các nhà sưu tầm trên khắp thế giới, mỗi thanh đều được bán với giá trên trời.
"Đây cũng là đồ giả à?" Lâm Sở hơi do dự hỏi.
[Hàng thật giá thật đó ạ! Đến cả xác khô tặng kèm cũng là của chính Caligula đấy!]
Chắc chắn là hàng thật.
Đồ giả sẽ không thể có "thiên phú khắc ấn" của Caligula.
"Kiếm này lợi hại thật, lại còn có thể trừ tà nữa.” Lâm Sở hít một hơi nhẹ, anh ấy ngẩng đầu nói: "Ông nội cậu đúng là không phải dạng vừa đâu, thứ này mà cũng kiếm được."
...Đúng vậy.
Cứ như thể ông đã lường trước được sẽ có ngày hôm nay nên đã chọn lựa khắc ấn có độ tương thích cao nhất, uy lực mạnh nhất cho Tư Thanh Huyền.
Hai người im lặng một lúc.
Cuối cùng vẫn là Lâm Sở chịu thua bản năng – hay nói đúng hơn là thói quen chăm sóc Tư Thanh Huyền như một bà mẹ già – anh ấy vuốt lại mái tóc buộc sau gáy, nói: "Ăn sáng trước đã. Để tôi ra ngoài mua chút đồ, cậu muốn ăn gì?"
"Tôi không đói." Tư Thanh Huyền không nói dối, bây giờ cậu không chỉ tràn đầy năng lượng mà thể lực cũng tăng lên không ít một cách khó hiểu: "Ngược lại là cậu đấy, hôm nay cứ xin nghỉ trước đi."
Lâm Sở giơ ly cà phê lên tu một ngụm, anh ấy day day mi tâm nói: "Hôm nay vừa hay có hai khách hàng tư vấn dài hạn hẹn gặp. Tôi định hủy rồi. Thứ chúng ta gặp tối qua quá tà ma, tốt nhất đừng làm liên lụy đến họ."
Nói rồi, Lâm Sở lo lắng quay sang Tư Thanh Huyền: "Cậu nói xem, chuyện này thật sự đã kết thúc chưa?"
Điều này phải xem đối phương có chịu dừng tay hay không. Tư Thanh Huyền nghĩ.
[Đối phương có thể điều khiển Tương Quỷ cấp D, về lý thuyết thì hẳn là một Người Thức Tỉnh cấp C cao hơn, hoặc là một sinh vật kỳ dị dạng trí tuệ. Loại sau thường khó đối phó hơn loại trước.]
[À, quên giải thích cho Ngài một vài khái niệm cơ bản – xã hội loài người gọi những người có thiên phú là 'Người Thức Tỉnh', còn những sinh vật kỳ dị gây họa cho nhân gian như Tương Quỷ thì được gọi chung là 'Tai dị'. Cấp bậc của Người Thức Tỉnh và Tai dị đều được xếp từ thấp nhất là cấp E đến cao nhất là cấp S. Đáng chú ý là, bất kỳ Người Thức Tỉnh nào mất kiểm soát, cũng sẽ bị xếp vào danh sách 'Tai dị'.]
Tư Thanh Huyền im lặng lắng nghe nó giải thích, cảm thấy bản thân của trước kia và bản thân của hiện tại như đang sống trong hai thế giới khác nhau.
Những điều nó nói, Tư Thanh Huyền chưa từng nghe qua.
[Ngài hãy nghĩ cách đối phó với kẻ địch đi. Với chiến lực hiện tại của Ngài đủ để đối phó với Tai dị cấp C, nhưng Tai dị trên đời muôn hình vạn trạng, cũng không thể chỉ dựa vào cấp bậc để bàn luận.]
"Bây giờ quan trọng nhất là phải thăm dò được con bài tẩy của đối phương, với tiền đề là không được để lật xe." Tư Thanh Huyền nói.
Lâm Sở sững người: "Vậy cậu định điều tra từ đâu?"
"Con Tương Quỷ nhập vào người phụ nữ váy đen lúc trước đã chết hẳn chưa?" Tư Thanh Huyền hỏi Hệ thống.
[Rồi, chết không thể chết hơn được nữa. Nhưng tối qua lúc nó chết không để lại túi da, tấm da đó hẳn đã bị kẻ điều khiển Tương Quỷ kịp thời thu hồi rồi. Nói cách khác, bây giờ thi thể của người kia, chắc là đã thảm không nỡ nhìn rồi.]
Tư Thanh Huyền bất giác nhíu mày.
Quả nhiên, rất nhanh họ lại bị mời đến đồn cảnh sát.
Đồn cảnh sát quen thuộc, quy trình lấy lời khai quen thuộc, thậm chí cả hai viên cảnh sát hỏi cung họ cũng là hai người hôm qua.
"Hai người còn chưa tan làm à?" Lâm Sở hỏi: "Đã qua cả một đêm rồi đấy.”
Viên cảnh sát lớn tuổi hơn chỉ vào mấy quả kỷ tử trong cốc, tỏ ý mình vẫn chịu được. Còn viên cảnh sát trẻ đã hỏi cung Tư Thanh Huyền và anh ấy lúc trước thì mắt đỏ sọc, ánh mắt nhìn họ càng thêm thận trọng, như thể đang nhìn những kẻ giết người biến thái tiềm tàng – có thể thấy anh ta rất muốn hỏi ra được manh mối gì đó từ miệng Tư Thanh Huyền và Lâm Sở, nhưng lại sợ đánh rắn động cỏ, dáng vẻ phải nói là vô cùng bối rối.
"Xin lỗi, gọi hai người đến đây, chủ yếu là muốn hỏi, từ mười hai giờ đêm đến hai giờ sáng hôm qua, hai người đã ở đâu?"
"..." Vẻ mặt Lâm Sở lập tức suy sụp.
Hai giờ sáng hôm qua? Anh ấy đang chơi trò rượt đuổi với Tương Quỷ mà!
May mà anh ấy đã kịp thời gọi điện cầu cứu Tư Thanh Huyền, thế là anh ấy thi triển thuật triệu hồi thần bí, triệu hồi Tư Thanh Huyền ra từ bồn tắm nhà mình, rồi Tư Thanh Huyền cầm kiếm giết chết con quỷ đó.
Vấn đề là những chuyện này không thể nào nói ra được! Bây giờ nói ra, một là người ta nghĩ anh ấy đang bịa chuyện, hai là nghĩ anh ấy đang lên cơn!
Hai viên cảnh sát tinh tế nhận ra vẻ mặt của Lâm Sở, định tìm điểm đột phá từ anh ấy thì Tư Thanh Huyền ở bên cạnh đột nhiên lên tiếng: "Tối qua tôi ở nhờ nhà cậu ấy. Khoảng thời gian từ mười hai giờ đến hai giờ sáng, chúng tôi đều không rời khỏi căn hộ."
Lâm Sở nghe vậy lập tức gật đầu theo.
Chuyện này rất dễ xác minh, chỉ cần xem lại camera giám sát ở dưới lầu là biết.
Nghĩ đến đây, sống lưng Lâm Sở cứng đờ, hơi xấu hổ nhìn sang Tư Thanh Huyền──
Đúng là trong khoảng thời gian rạng sáng đó họ không ra khỏi cửa. Nhưng hôm qua anh ấy đã triệu hồi người ta ra từ bồn tắm. Nói cách khác, nếu tua lại camera về mấy tiếng trước đó, sẽ phát hiện camera hoàn toàn không ghi lại được cảnh Tư Thanh Huyền vào căn hộ!
Rõ ràng tối qua Tư Thanh Huyền đã về nhà mình nhưng sáng nay lại đi ra từ căn hộ của Lâm Sở... chuyện này hoàn toàn không hợp lẽ thường!
Tư Thanh Huyền nhìn sang Lâm Sở, ra hiệu cho anh ấy đừng hoảng.
"Nếu cần, các anh có thể xem lại camera, để chứng minh chúng tôi không nói dối."
Càng là lúc này, càng không thể để lộ sự yếu thế.
Tư Thanh Huyền đã nói đến nước này, cậu tỏ ra vô cùng tự tin.
Viên cảnh sát trẻ ngồi đối diện nghiêm túc nhìn cậu, anh ta rời khỏi chỗ ngồi đi gọi một cuộc điện thoại, xem ra đúng là đi lấy camera giám sát.
Nhân lúc anh ta không có ở đó, Lâm Sở vội vàng bắt chuyện với viên cảnh sát trung niên trông có vẻ hiền hòa hơn: "À, đồng chí cảnh sát, tôi có thể hỏi tại sao hôm nay lại gọi chúng tôi đến đây không?"
Vị cảnh sát trung niên này cũng không né tránh, ông ấy thở dài một tiếng: "Vận may của hai cậu thật sự không tốt lắm... nữ bệnh nhân mà hai cậu gặp lúc trước, cô ta lại xảy ra chuyện rồi."
Lâm Sở không hiểu, người đã chết rồi, còn có thể xảy ra chuyện gì nữa?
Anh ấy còn định hỏi thêm nhưng lần này viên cảnh sát chỉ lắc đầu, không tiết lộ thêm bất kỳ thông tin nào.
Hẳn là cảnh sát đã phát hiện ra sự việc bất thường xảy ra trên người phụ nữ váy đen đó. Chỉ là thông tin họ điều tra được, sẽ không chia sẻ cho cậu và Lâm Sở, người lúc này đang ngồi trong phòng lấy lời khai.
"Ông nói đến── chuyện thi thể người phụ nữ đó bị lột da ở nhà tang lễ sao?"
Chàng trai tóc đen đang ngồi với tư thế vô cùng ngay ngắn trên ghế lên tiếng, giọng điệu lạnh nhạt như thể đang thảo luận về một chuyện thường ngày như dự báo thời tiết, đôi mắt màu xanh thẫm dưới ánh đèn khúc xạ ra những vệt sáng lấp lánh như đá quý, sâu thẳm mà lạnh lẽo.
Viên cảnh sát trung niên hơi sững người, bất giác hít một hơi: "Sao cậu biết?"
Tư Thanh Huyền giơ điện thoại của mình lên: "Chuyện này lên trang nhất tin tức thành phố mình rồi. Tôi vừa mới thấy, muốn không biết cũng khó."
Mí mắt viên cảnh sát trung niên giật giật, ông ấy lại gần nhìn thử. Chỉ thấy một dòng tin tức màu đỏ tươi trên màn hình điện thoại:
‘Kinh hoàng! Bệnh nhân tâm thần nữ chết bí ẩn, thi thể lại bị ngược đãi dã man!’
Đẩy tin này là một tờ báo lá cải nổi tiếng của địa phương, thích nhất là đưa những tin tức giật gân, không chỉ dùng từ dùng câu vớ vẩn, đôi khi còn cố tình phóng đại sự thật. Thật thật giả giả, khiến người ta khó mà phân biệt.
Tin tức họ đăng sáng nay chính là thi thể một người phụ nữ ở nhà tang lễ thành phố bị ngược đãi dã man, da người bị lột đi toàn bộ, hiện tại cục cảnh sát đã lập án điều tra. Thậm chí họ còn đăng cả ảnh của nạn nhân, tuy đã được làm mờ, nhưng người có mặt ở đây ai cũng có thể nhận ra ngay đó là người phụ nữ đã nổi điên lúc trước.
"...Lũ khốn này, đã nói là trước khi có thông báo chính thức không được viết bừa, mà chúng nó vẫn không giữ được tay mình!" Viên cảnh sát không kiềm được mà chửi thề một câu.
"Lần này họ viết tin thật mà." Tư Thanh Huyền nói: "Nếu không, cục cảnh sát cũng sẽ không gọi chúng tôi quay lại đây."
Sau khi sự việc bị chọc thủng, viên cảnh sát lớn tuổi hơn như thể được mở lời, giải thích tình hình cho họ.
"Là thật. Trong khoảng thời gian từ mười hai giờ đêm đến hai giờ sáng, camera giám sát ở nhà tang lễ thành phố đột nhiên bị hỏng, mạch điện cũng xảy ra sự cố. Đợi đến khi mọi thứ trở lại bình thường, họ phát hiện da của thi thể đó... Đã bị lột sạch rồi.” Giọng viên cảnh sát vô cùng nặng nề: "Điều kỳ lạ là, tại hiện trường không thể tìm ra được bất kỳ dấu vết nào. Điều này cho thấy thủ đoạn của nghi phạm gây án vô cùng cao siêu, thậm chí có thể nói là qua mặt được tất cả, gần như không ai có thể tìm thấy hắn."
"Lột da, có lẽ là một hành vi trả thù có chủ đích, hoặc có thể là một sở thích đặc biệt nào đó của nghi phạm gây án. Mỗi khi đặc điểm giật gân như vậy xuất hiện, điều đầu tiên chúng tôi phải cảnh giác chính là liệu có khả năng xảy ra các vụ án liên hoàn hay không. Sau khi bước đầu xác định trong thành phố không có ghi nhận vụ án tương tự nào, chúng tôi đã thử mở rộng phạm vi tìm kiếm sang các thành phố lân cận – không ngờ lại thật sự phát hiện thêm hai vụ nữa. Trong đó có một vụ còn không phải được phát hiện ở nhà tang lễ, mà là công nhân trong lúc dọn dẹp cống ngầm đã tình cờ phát hiện ra một thi thể đã không còn nhận dạng được nữa." ( truyện trên app T•Y•T )
Nói cách khác, những vụ nhìn thấy được đã có ba. Nhưng lại không có vật chứng nào để cung cấp manh mối điều tra. Còn không biết có bao nhiêu vụ không nhìn thấy được, chưa được phát hiện và bị mọi người bỏ qua.
"Vài ngày nữa, vụ án này có thể sẽ không do chúng tôi tiếp tục xử lý. Hai người có thể hoàn toàn thoát khỏi diện tình nghi trong hôm nay cũng tốt." viên cảnh sát nói: "Tránh cho việc cứ bị dính vào, xui xẻo lắm."
Lâm Sở nhận ra sự thiện chí trong lời nói của viên cảnh sát trung niên, anh ấy rối rít cảm ơn.
Rất nhanh, viên cảnh sát trẻ đi kiểm tra camera giám sát đã quay lại. Anh ta đóng cửa lại, trong vài bước đi, ánh mắt đã liếc qua liếc lại trên mặt Tư Thanh Huyền và Lâm Sở hai lần, lạnh nhạt nói: "Camera đã kiểm tra xong."
"Vất vả cho anh rồi.” Tư Thanh Huyền nở nụ cười đầu tiên kể từ khi bước vào đồn cảnh sát: "Vậy xin hỏi, khi nào chúng tôi có thể rời đi?"
"Đừng vội đi." Viên cảnh sát bước đến, ngồi xuống trước mặt Tư Thanh Huyền và Lâm Sở, nói: "Chúng ta nói chuyện thêm chút nữa nhé."
"Đương nhiên, những câu hỏi liên quan đến vụ án, chúng tôi đều sẵn lòng phối hợp." Tư Thanh Huyền mỉm cười. Dù nụ cười này trong mắt viên cảnh sát trẻ chẳng khác gì một sự khiêu khích nhưng thật ra Tư Thanh Huyền chỉ đang thầm vui mừng trong lòng: xem ra có thể moi thêm được nhiều thông tin hơn từ phía cảnh sát rồi.
Xoạt một tiếng, hơn chục tấm ảnh được đặt xuống trước mặt Tư Thanh Huyền và Lâm Sở. Có vài tấm là ảnh của người phụ nữ váy đen lúc còn sống, vài tấm khác thì là thi thể tái nhợt của cô ta... cùng với cơ thể đáng sợ sau khi bị lột da.
"Cảnh Sơn!" Viên cảnh sát trung niên bên cạnh bất mãn khẽ nhắc nhở, bảo anh ta chú ý chừng mực.
Nhưng viên cảnh sát trẻ tên Cảnh Sơn vẫn cứ làm theo ý mình, hai mắt dán chặt vào Tư Thanh Huyền, giọng điệu không mấy khách sáo: "Tôi nghĩ, anh vẫn chưa hiểu rõ về người đã khuất lắm đâu. Vậy để tôi giới thiệu cho anh. Cô ấy tên là Ninh Tuyết Lan, lúc còn sống là chủ một cửa hàng quần áo, năm nay hai mươi sáu tuổi. Trong nhà còn một đứa con gái chưa đầy năm tuổi. Sức khỏe cô ấy tốt, không có tiền sử bệnh mãn tính. Trước khi phát điên, cuộc sống của cô ấy không khác gì một người bình thường, yên bình và ổn định."
"Vậy thì thật không may.” Tư Thanh Huyền nói.
Cảnh Sơn nhìn xuống Tư Thanh Huyền: "Anh chỉ có một câu đó để nói thôi sao? Tôi biết, anh không hề vô hại như trong hồ sơ. Chắc chắn anh biết một vài thứ khác..."
Đúng là biết thật.
Nhưng bản thân cậu cũng chỉ là một kẻ xui xẻo bị để mắt đến một cách khó hiểu.
Huống hồ đây là một vụ việc do sinh vật kỳ dị gây ra. Chẳng lẽ cậu lại trông mong cảnh sát phối hợp với mình, bắt giữ kẻ điều khiển Tương Quỷ đó quy án sao?
[Ngài đừng nói thế, thật ra về phương diện này, đúng là có 'các ban ngành liên quan' chuyên nghiệp đấy ạ. Chỉ là Ngài rất đặc biệt, tốt nhất đừng để họ phát hiện ra.]
[Cho nên chúng ta phải nhanh chóng giải quyết chuyện này.]
Tư Thanh Huyền hỏi hệ thống: "Cậu có ý kiến gì hay không?"
[Người phụ nữ đó còn một đứa con gái, vậy thì dễ rồi. Chúng ta có thể thông qua cô bé, đọc được rất nhiều ký ức liên quan đến Ninh Tuyết Lan.]
[Thưa Đại Tế Tư, dòng tộc chúng ta là những vị thần vượt qua thời không và mộng cảnh, tồn tại vĩnh hằng giữa diệt vong và tái sinh. Tất cả những sinh vật có linh khí đều có 'khắc ấn' của chúng, có 'cội nguồn' của chúng, nhưng chúng ta thì không. Cho nên Ngài có thể tự do thu thập tất cả các thiên phú khắc ấn, đây chính là nguyên lý tồn tại của Thư Viện Ảo Cảnh. Chúng ta tự làm lớn mạnh bản thân thông qua việc 'hấp thụ' và 'nuốt chửng', việc hấp thụ tình cảm và ký ức của người khác tất nhiên cũng không thành vấn đề, chỉ là sức mạnh có thể nhận được thông qua phương pháp này không nhiều.]
[Cho nên, chỉ là đọc ký ức của một cô bé về mẹ mình thôi mà. Đơn giản.]
Tuy Tư Thanh Huyền đã nói rất nhiều với Hệ thống, nhưng trong mắt người ngoài, cậu chỉ im lặng có một giây.
Nhưng một giây này, Cảnh Sơn cũng không chịu bỏ qua.
Cảnh Sơn: "Anh đang chột dạ à?"
"Không. Chỉ là có chút cảm khái thôi." Tư Thanh Huyền ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt đối phương, cậu lên tiếng nói──
"Anh cảnh sát, anh có bao giờ nghĩ rằng, có lẽ thế giới này và thế giới mà anh nhìn thấy, không hoàn toàn giống nhau không?"