Mưa đã tạnh. Tầng mây đen trên trời như thể sắp bị vắt kiệt, không còn nhỏ xuống những giọt nước ẩm ướt.
Lúc này đang là hoàng hôn.
Ráng chiều màu cam rực rỡ hòa quyện cùng mây đen, tựa như một bức tranh sơn dầu bị vấy bẩn.
Một chiếc xe hơi màu đen men theo con đường xuyên qua hai hàng cây. Bánh xe từ từ lăn qua những vũng nước tù mù trên phố, nghiền nát vài chiếc lá rụng lốm đốm vàng xanh rồi dừng lại trước một phòng khám tư vấn tâm lý không có tên tuổi.
Cô y tá trẻ mặc đồng phục ở quầy lễ tân nghe thấy tiếng động bên ngoài lập tức tháo tai nghe, ngừng làm việc riêng. Cô ngẩng đầu nở một nụ cười niềm nở để tiếp đón khách hàng: "Xin chào—"
Rồi, cô bất giác ngẩn ra.
Người trước mặt trông rất trẻ, nhưng khí chất lại toát lên sự phiêu dật khó tả, đôi mắt màu xanh ultramarine trong veo, khi ngước lên ẩn chứa một sức hút ma mị có thể khiến chúng sinh điên đảo.
"Chào... chào anh, xin hỏi anh có hẹn trước không ạ?" Mặt cô y tá hơi nóng lên, nhưng cô lại không dám nhìn thẳng vào mặt đối phương nên đành cúi đầu nói chuyện.
"Chào cô, tôi tìm Lâm Sở." Đối phương trả lời.
Đến cả giọng nói cũng hay đến thế.
Tâm trạng cô y tá bỗng vui lên một cách khó hiểu. Cô nhanh chóng tra cứu lịch hẹn rồi nói: "À, xin lỗi anh, chiều nay bác sĩ Lâm không có lịch hẹn khám. Anh có chắc là đã hẹn anh ấy vào giờ này không ạ?"
"Để tôi gọi thẳng cho anh ấy." Người kia vừa dứt lời, điện thoại bàn bên cạnh cô y tá lập tức đổ chuông: Bác sĩ Lâm bảo cô cho người vào.
Cô y tá hơi sững người, chỉ trong thoáng chốc khi cô còn đang ngơ ngác thì chàng trai tóc đen đã quen đường quen lối bước lên lầu hai.
Cậu đẩy cửa ra, thứ đầu tiên đập vào mắt là một chiếc giường trị liệu đặt ngang ngay cạnh cửa sổ, rèm cửa được kéo kín mít. Căn phòng khám tối om chẳng giống ban ngày chút nào, chỉ có ánh nến mờ ảo đang cháy – trên bàn làm việc có đặt một hũ nến sáp màu nâu. Tim nến lập lòe, khói tỏa lờ mờ, lan ra một mùi hương nồng nặc đến sặc sụa.
"..."
"Đến rồi à? Dạo này thấy sao rồi? Nến thơm Gypsy tôi mang từ Thổ Nhĩ Kỳ về cho cậu đó – hiệu quả an thần thế nào?"
Một bác sĩ trẻ mặc áo blouse trắng bước đến, dưới hàng mày dài là một đôi mắt đào hoa trong veo, sáng bừng cả khuôn mặt.
Anh ấy bước đến định ôm chàng trai trước mặt nhưng lại bị đối phương dùng chiếc ô cán dài màu đen chặn ngay trước ngực. May mà trên đường Tư Thanh Huyền đến đây không mưa, chiếc ô vẫn còn khô ráo.
"Đừng qua đây." Chàng trai tóc đen nhíu mày, hơi nghiêng đầu đi, mái tóc đen như lụa trên vai khẽ lay động: "Người cậu hôi quá."
Lâm Sở ngẩn ra rồi đột nhiên hiểu ra. Để kiểm tra tác dụng hỗ trợ giấc ngủ của loại nến thơm này, anh ấy đã đốt liên tục mấy ngày liền, cả người sắp bị tẩm ướp cho ngấm vị luôn rồi, mà bản thân anh ấy lại hoàn toàn quen với mùi này – ngửi lâu quá, mũi anh ấy sắp "hỏng" luôn rồi.
Lâm Sở thấy nỗi bi thương dâng trào.
"Cậu tưởng tôi vì ai mà ra nông nỗi này hả? Chẳng phải sợ thứ này không có tác dụng nên tôi đã phải thử nghiệm cả tuần lễ rồi mới gửi cho cậu sao – khoan đã, có phải cậu chưa hề thử mấy thứ tôi gửi đúng không?"
"..." Chàng trai tóc đen hơi chột dạ, rời mắt đi chỗ khác.
"Tư Thanh Huyền, phải nói chứ cậu cũng quá đáng lắm rồi đấy nhé? Cậu có lương tâm không hả! Chẳng phải tôi vì muốn chữa chứng mất ngủ cho cậu sao, cậu xem tôi đã hy sinh lớn thế nào! Giờ thì hay rồi, cậu còn quay sang ghét bỏ tôi nữa? ... Cậu trốn cái gì? Qua đây cho tôi!"
Sau đó, hai người bắt đầu một trận rượt đuổi quanh phòng khám. Lâm Sở trổ hết mọi tài nghệ nhưng đến vạt áo của Tư Thanh Huyền cũng không chạm vào được. Hai người giằng co qua lại giữa chiếc giường trị liệu mấy phút, cuối cùng vẫn là Lâm Sở chịu thua trước.
Anh ấy hừ khẽ một tiếng rồi đi đến bên tường kéo rèm cửa ra – cả phòng khám lập tức sáng bừng. Tư Thanh Huyền nhướng mày, tiện tay treo chiếc ô lên cạnh cửa, dùng kéo trên bàn cắt tắt nến thơm, lúc này mới thầm thở phào nhẹ nhõm.
"Cuối cùng cũng thở bình thường được rồi." Tư Thanh Huyền nói.
Lâm Sở lại hừ một tiếng: "Xem ra liệu pháp hương thơm cũng không hợp với cậu."
Chứng mất ngủ của Tư Thanh Huyền rất nghiêm trọng.
Nghiêm trọng đến mức nào ư? Thời gian ngủ mỗi ngày của cậu ít thì một tiếng, nhiều cũng không quá năm tiếng. Theo lý mà nói, đáng lẽ cậu đã đột tử từ lâu rồi – có thể sống yên đến bây giờ, Lâm Sở cũng phải nể cậu là một thần nhân.
Nhưng Lâm Sở vẫn muốn chữa khỏi bệnh cho cậu.
Vì chuyện này, Lâm Sở có thể nói là đã dốc hết tâm huyết. Anh đều đã học qua cả Đông y và Tây y, thậm chí anh còn chạy ra nước ngoài theo học thuật thôi miên của một bậc thầy biểu diễn ảo thuật thôi miên suốt hai tháng, đến cả thầy cũng phải khen anh có tài năng thiên bẩm – tiếc là, những phương pháp này đều hoàn toàn vô dụng với Tư Thanh Huyền.
Hết cách, Lâm Sở đành chuyển hướng sang một vài mẹo dân gian chưa từng thử trước đây, bao gồm các vật phẩm huyền học như bùa bắt giấc mơ, thảo dược xông hương...
Vì một vài thứ trong số đó thực sự quá hoang đường nên Tư Thanh Huyền nhất quyết không hợp tác, thế là hai người lại đấu khẩu vài câu như hôm nay. Lâm Sở thấy cậu giấu bệnh sợ thuốc, còn Tư Thanh Huyền thì chê anh ấy không khoa học.
"Không được thì thôi vậy." Lâm Sở ngồi xuống ghế làm việc của mình, thở ra một hơi: "Thực ra gần đây tôi còn nghe nói về một liệu pháp sốc điện. Dùng dòng điện vi mô kích thích thần kinh, giảm bớt áp lực tâm lý, giúp cải thiện triệu chứng mất ngủ. Nghe nói có rất nhiều bệnh nhân sau khi thử đã bị nó kích thích, khóc lóc thảm thiết, nhưng tình trạng đều có chuyển biến rõ rệt. Có lẽ tôi nên mua một cái máy về đặt ở phòng khám – cậu có muốn thử không?"
Tư Thanh Huyền: "Cậu dẹp cái ý định đó đi. Tôi không muốn làm vật thí nghiệm điện đâu. Nhưng nếu cậu chịu biểu diễn cảnh bị sốc điện một lần, tôi có thể mua máy tặng cậu."
Lâm Sở ho nhẹ hai tiếng: "Vậy thì thôi bỏ đi."
Thân thế của Tư Thanh Huyền vô cùng ly kỳ.
Cậu sinh ra đã không có bố mẹ, được ông nội một tay nuôi lớn. Năm cậu mười bốn tuổi, ông cụ cũng qua đời nhưng lại để lại cho cậu một gia tài tiêu cả đời không hết.
Lúc sinh thời, ông nội đã thu xếp ổn thỏa mọi thứ cho Tư Thanh Huyền, còn chuẩn bị trước quà sinh nhật cho cậu trong rất nhiều năm sau đó. Mỗi năm đến sinh nhật, Tư Thanh Huyền đều nhận được một món quà "bất ngờ".
Ông cụ có tặng những món quà sinh nhật đứng đắn, nhưng cũng có những món không mấy đứng đắn.
Những món đứng đắn có thể kể đến như cổ phần công ty, bất động sản ở nhiều nơi, và một vài bộ sưu tập nghệ thuật vô giá.
Những món không mấy đứng đắn cũng có vài thứ.
Ví dụ như vào năm cậu mười tám tuổi, cậu nhận được một chiếc quan tài do ông cụ gửi về từ Nam Mỹ. Mở ra thì phát hiện bên trong có một cánh tay khô quắt. Đi kèm với quan tài là một hộp vũ khí nặng trịch, bên trong có một thanh trường kiếm kiểu Tây với chuôi đúc bằng vàng. Dưới thân kiếm có khắc hoa văn tựa như lông chim, phức tạp và lộng lẫy, ánh kiếm suýt nữa làm lóa mắt Tư Thanh Huyền.
Tư Thanh Huyền: "..."
Thật hết nói nổi. Hóa ra vũ khí bị kiểm soát cũng có thể được vận chuyển một cách công khai thế này sao?
Nhưng Tư Thanh Huyền vẫn cẩn thận niêm phong chiếc quan tài trong tầng hầm, còn hộp vũ khí thì đặt ở sảnh vào để trang trí, cậu còn treo thêm một bức tranh Chung Quỳ bên cạnh để trấn trạch.
Hay như lúc Tư Thanh Huyền mười chín tuổi. Trợ lý của ông cụ cho người mang đến một chiếc kính viễn vọng.
Khi đó Tư Thanh Huyền vẫn còn là một thiếu niên, thật ra khá vui vẻ. Cậu mân mê chiếc kính một lúc, nhưng người mang quà đến lại mãi không rời đi, ngược lại còn có vẻ khó xử, cứ xoa tay nắn ngón tại chỗ, dường như có lời muốn nói.
Tư Thanh Huyền: "Quà đã giao xong, ông có thể về rồi."
"Không, tôi nghĩ có lẽ cậu đã hiểu lầm rồi." Đó là một người đàn ông đội mũ leo núi, râu ria chưa cạo sạch. Không biết có phải ảo giác không nhưng Tư Thanh Huyền cảm thấy mắt người này dường như sáng hơn người thường một chút: "Chiếc kính viễn vọng này là của tôi – là tôi bỏ ra rất nhiều tiền để mua nó."
Tư Thanh Huyền: "."
"Quà sinh nhật của cậu không ở đây." Người đàn ông có chút xúc động chỉ tay lên trời: "Nó ở trên đó."
Người đàn ông bước đến giúp Tư Thanh Huyền điều chỉnh kính viễn vọng, tìm góc quan sát phù hợp rồi ra hiệu cho cậu nhìn lại.
Tư Thanh Huyền hơi nghi hoặc nhìn thử – vẫn là một bầu trời sao tối đen, không có gì đặc biệt.
"Ây, cậu nhìn kỹ đi, góc trên bên phải có một ngôi sao đang phát sáng." Người đàn ông đắc ý nói: "Đây là hành tinh do tôi phát hiện, đã được Hiệp hội Thiên văn Quốc tế đặt tên là 'sao Thanh Huyền'."
"Nói cách khác, đây thực chất là một ngôi sao thuộc về cậu."
Tư Thanh Huyền: "..."
"Khụ khụ, tôi là một nhà thiên văn học, cũng là một thợ săn hành tinh đam mê tìm kiếm các ngôi sao mới. Hành tinh này được tôi quan sát thấy vào mười năm trước. Sau khi ông nội cậu nghe tin đã đến tìm tôi, hy vọng có thể đặt tên hành tinh này theo tên cậu." Vẻ mặt người đàn ông bỗng trở nên vi diệu: "Lúc đầu tôi không đồng ý đâu, nhưng ông ấy trả giá cao quá! Cũng tại lúc đó tôi còn quá trẻ, nếu là tôi của bây giờ... thì tuyệt đối sẽ không bị đồng tiền dơ bẩn làm cho tha hóa đâu!"
"Nói thật thì, việc đặt tên cho hành tinh không phải cứ có tiền là mua được. Lúc đó tôi cũng nghi ngờ ông nội cậu đang nói phét, nhưng cuối cùng ông ấy lại thật sự làm được." Người đàn ông vô cùng cảm khái lắc đầu, rồi cùng Tư Thanh Huyền ngắm sao một lúc, sau đó lấy lại chiếc kính viễn vọng rồi rời đi, chỉ để lại một mình Tư Thanh Huyền đứng đó lặng im không nói nên lời.
...
Lâm Sở lớn lên cùng Tư Thanh Huyền từ nhỏ. Những câu chuyện này anh ấy đều đã được nghe kể.
— Hôm nay, lại là sinh nhật của Tư Thanh Huyền.
Sau khi ông nội qua đời, không một sinh nhật nào của Tư Thanh Huyền mà Lâm Sở vắng mặt. Năm nay cũng vậy.
Lâm Sở có chút tò mò hỏi: "Nhận được quà của năm nay chưa? Ông cụ chuẩn bị bất ngờ gì cho cậu thế?"
"..."
Tư Thanh Huyền im lặng một lúc rồi cúi đầu mở điện thoại, đầu ngón tay trắng nõn lướt trên màn hình, mở ra vài tấm ảnh.
Lâm Sở tò mò ghé sát lại xem, phát hiện mấy tấm ảnh đó đều chụp cảnh một căn nhà hoang âm u.
Lá cây khô héo chất đống khắp nơi, cửa sổ bám đầy bụi bặm, còn trên bức tường gạch đã ngả màu đen. Ngoài cửa sổ là một khu rừng tối sẫm – trông trơ trọi khẳng khiu như thể bị lửa thiêu, nhưng cành lá lại um tùm, nhìn từ xa tựa như một đám quỷ quái đang giương nanh múa vuốt. Sâu trong khu rừng là một hồ nước nhân tạo không lớn không nhỏ, một chiếc thuyền nhỏ bị buộc vào bến tàu, lặng lẽ lắc lư theo làn nước đen ngòm.
"Cái gì đây? Nhà ma mới mở à?" Lâm Sở hỏi.
Theo anh ấy thấy, căn biệt thự kiểu Âu trong ảnh, hay nói đúng hơn là một tòa lâu đài cổ, rất thích hợp để quay phim kinh dị hoặc làm địa điểm cho trò chơi nhà ma.
Tư Thanh Huyền lại lắc đầu.
"Đây chính là món quà tôi nhận được năm nay." Cậu nói: "Một tòa lâu đài cổ đã xuống cấp từ lâu."
Lâm Sở: "Ông cụ cũng chịu thật đấy. Sao cái nhà này lại nát thế?"
"Chỉ nát không thôi thì chẳng sao." Tư Thanh Huyền nhướng mày: "Tôi vừa nhận được báo cáo thẩm định từ bên đó, xà ngang cần được gia cố, một phần tường đá cũ kỹ cần xây lại, ngói trên mái và gỗ sàn, cửa ra vào, cửa sổ cũng phải thay mới – mà đây mới chỉ là để giữ cho kết cấu bên ngoài của nó vững chắc thôi, bên trong vẫn nát không ở được – riêng khoản này thôi đã bằng tiền mua cả tòa lâu đài hồi đó rồi."
Tư Thanh Huyền ước tính, để sửa sang cho tòa lâu đài này trông bóng loáng, ít nhất phải tốn một khoản chi phí gấp đôi giá thị trường của chính nó.
"Hết nói nổi." Lâm Sở nói: "Vậy cậu cứ để thế đừng sửa nữa? Hoặc bán lại đi?"
Tư Thanh Huyền: "Từ lúc ông tôi mua về tòa lâu đài đó đã chẳng được sửa sang lần nào. Nát quá rồi, e là khó bán lắm."
Ý là Tư Thanh Huyền buộc phải sửa. Nếu không sửa, tòa lâu đài này sẽ thành một cục nợ cậu phải ôm.
"Thật ra sau khi sửa sang, lâu đài cũng có thể dùng để kinh doanh. Ví dụ như làm khách sạn, thu vé tham quan gì đó." Tư Thanh Huyền trầm ngâm: "Cậu lại cho tôi một ý tưởng mới đấy."
Có thể cải tạo nó thành một nhà ma.
Nhà ma mà, càng xập xệ càng đúng chất. Như vậy còn tiết kiệm được một khoản tiền sửa chữa lớn, tội gì mà không làm.
"À mà, cái nhà ma đó... nhầm, tòa lâu đài đó ở đâu thế?"
"Ở Tây Ban Nha, trong một ngôi làng tên là Samurman." Tư Thanh Huyền thở dài nói: "Dù sao thì tôi cũng chỉ nghĩ vậy thôi. Chắc chắn vẫn phải sửa chữa lâu đài, nhưng cũng không thể xong trong một sớm một chiều được, cứ từ từ vậy."
"Xem ra ông nội cậu đúng là tặng cho cậu một củ khoai nóng bỏng tay rồi." Vẻ mặt Lâm Sở vừa trêu chọc vừa khoái trá: "So với ông ấy, món quà tôi định tặng cậu mộc mạc hơn nhiều – mẹ tôi bảo hôm nay cậu qua nhà tôi ăn tối. Bà ấy muốn làm một bàn thịnh soạn để chúc mừng, còn làm cả món vịt quay da giòn cậu thích nhất nữa."
Món vịt quay có cách làm phức tạp, ở nhà họ Lâm đây là một "món tủ" chính hiệu, không phải lễ Tết thì mẹ Lâm Sở không chịu làm.
"Giúp tôi gửi lời cảm ơn bác gái." Tư Thanh Huyền nói.
"Cảm ơn gì chứ, mấy lời này cậu tự mình nói với bà ấy đi. Được rồi, đi thôi, đến giờ tan làm rồi." Lâm Sở nhìn đồng hồ treo tường, đang định cởi áo blouse trắng ra thì nghe thấy một tràng tiếng giày cao gót dồn dập vang lên ngoài hành lang.
Thật kỳ lạ. Rõ ràng còn cách một khoảng, trong phòng khám cũng không chỉ có hai người họ nhưng tiếng giày cao gót lại vang lên rõ mồn một trong tai họ.
"Bác sĩ Lâm, anh có ở đó không?"
Là giọng của một người phụ nữ xa lạ. Giọng điệu dè dặt nhưng lại mang theo tiếng khóc khàn khàn.
"Bác sĩ Lâm, xin anh hãy giúp tôi. Ngoài anh ra, không ai có thể giúp tôi được nữa──"
Lâm Sở hơi do dự, anh vừa định đi ra cửa xem thử thì người phụ nữ kia bắt đầu đập cửa dữ dội.
Ánh tà dương tĩnh lặng nhuộm tầm nhìn của họ thành một màu đỏ như máu.
Qua khe cửa, Lâm Sở lờ mờ thấy một người phụ nữ tóc dài đeo khẩu trang. Cô ta mặc một chiếc váy đen, cổ tay mảnh khảnh nhưng lực đập cửa lại mạnh đến lạ thường.
"Mở cửa... Mở cửa!"
Giọng người phụ nữ bỗng trở nên lạnh lẽo.
"Bác sĩ Lâm, là tôi đây. Sao anh không gặp tôi? Tôi không phải là bệnh nhân của anh sao?"
"Ha, tôi biết rồi, có phải anh vốn không hề tin những lời tôi nói đúng không?"
"Tại sao, tại sao chứ... Anh là bác sĩ, anh phải giúp tôi chứ..."
Ngoài cửa bỗng im bặt trong giây lát.
Giọng cô ta lại trầm xuống, mang theo chút ai oán cầu xin và dụ dỗ: "Bác sĩ, anh có thể cho tôi vào được không?"
Lâm Sở hơi dao động, anh ấy áp sát vào khe cửa tối om nhìn thử──
Chỉ thấy người phụ nữ váy đen đang áp sát mặt mình vào cửa, mắt trợn trừng, tròng trắng mắt ánh lên màu xanh trắng kỳ dị, khóe mắt lại xếch lên để lộ một nụ cười tựa như điên dại.
Và sau lưng cô ta, có thứ gì đó đang ẩn hiện. Đó là một cán cầm màu nâu, phía trên là màu đỏ tươi – hình như là chiếc rìu cứu hỏa trước đây treo ở phòng chứa đồ bên cạnh.