Tư Thanh Huyền sống trong một khu biệt thự ở ngoại ô, tên là "Tùng Diên Cư". Xung quanh có hơi hoang vắng nhưng môi trường tốt, thích hợp để điều dưỡng cơ thể.
...Dù sao thì tình hình của Tư Thanh Huyền cũng đặc biệt, cậu không chịu được các loại tiếng ồn trong thành phố, cũng sợ gặp phải một người hàng xóm quá "năng động".
Gần đây trời mưa liên tục. Bể bơi ở sân sau vốn trống không giờ lại tích tụ nửa hồ nước mưa đục ngầu, lá úa và bụi bẩn lắng dưới đáy, thoạt nhìn còn tưởng có thể nuôi cá được.
Tư Thanh Huyền không để tâm đến nó.
Cậu trở về phòng ngủ, tắt đèn, lên giường nhắm mắt ngủ.
Thời gian lặng lẽ trôi, ngoài cửa sổ dần vang lên tiếng mưa rơi tí tách.
Ban công của căn biệt thự này là kiểu không gian mở, tiếng mưa rơi từng giọt từng giọt nghe rất rõ ràng, nhưng lại như vọng đến từ một nơi rất xa, không đến mức kinh động đến giấc mơ của ai.
Tư Thanh Huyền không ngủ, cậu chỉ đang tiến vào một trạng thái mà bản thân cực kỳ quen thuộc: minh tưởng*. Trong trạng thái này, tư duy và ngũ quan của cậu đều vô cùng nhạy bén.
(*)Một trạng thái tập trung tinh thần sâu, giúp đầu óc tỉnh táo và các giác quan trở nên nhạy bén, khác với thiền định thông thường để thư giãn.
Xoẹt, xoẹt.
Có thứ gì đó đang chậm rãi trượt trên sàn nhà. Âm thanh ngắt quãng, nhẹ nhàng mà kéo dài.
Xoẹt, xoẹt──
Tư Thanh Huyền nhíu mày, cậu mở mắt ngồi dậy.
Trong phòng trống rỗng, trên nền sàn tối om chỉ có bóng cây chao đảo.
Tư Thanh Huyền nhìn chăm chú vào căn phòng một lúc lâu rồi lật chăn ra, đi chân trần xuống đất. Thế nhưng, chân cậu không hề đạp lên sàn gỗ lạnh lẽo, thay vào đó là một cảm giác mềm mượt như lông.
Tư Thanh Huyền thò đầu ra nhìn, lại thấy một cái đầu tròn vo đang bò ra từ gầm giường cậu. Dường như đó là một cái đầu của phụ nữ, mái tóc trải đều ra sàn nhà, trông như một cây lau nhà màu đen.
Tư Thanh Huyền xây xẩm mặt mày.
Cậu là một người có ý thức về không gian riêng tư cực kỳ cao, không phải bạn bè thân thiết thì đừng hòng bước qua được cánh cổng sắt điện tử dựng ở cửa biệt thự của cậu. Người làm vườn, người giúp việc cũng chỉ được hoạt động trong phạm vi bên ngoài, mọi đồ đạc trong các phòng đều do một tay cậu bài trí và chăm sóc.
Huống hồ bây giờ lại là một cái đầu không rõ lai lịch, cũng không biết trên đó đã dính bao nhiêu dầu mỡ, da chết, vi khuẩn, tự ý cọ xát không tiếng động trên sàn gỗ do chính tay cậu đánh bóng – vết nước loang lổ trên sàn cho cậu biết, thậm chí cái đầu này còn ướt sũng, có lẽ đã ngấm đủ nước mưa ở ngoài trời rồi bò vào đây.
Đúng lúc này, cái đầu đó động đậy, xoay một trăm tám mươi độ, để lộ ra một khuôn mặt bị tóc che kín.
Chính là dáng vẻ của người phụ nữ váy đen ban ngày, chỉ là trông cô ta tái nhợt hơn, đôi môi thâm đen. Giờ đây cô ta đang mỉm cười.
Người phụ nữ im lặng nhìn chằm chằm vào Tư Thanh Huyền: "..."
Tư Thanh Huyền: "..."
"Hừ." Tư Thanh Huyền cười lạnh một tiếng, không nương tay mà đá văng cái đầu đó vào gầm giường.
Sau đó, cậu nhảy một bước dài xuống giường, vớ lấy chiếc điện thoại trên tủ đầu giường rồi lao ra khỏi phòng. Khi chạy ra đến cửa phòng, cậu vội liếc nhìn về phía giường, thì thấy người phụ nữ với mái tóc đen xõa dài đang bò trên mặt đất như một con dã thú, tứ chi trắng bệch vặn vẹo trong một tư thế không thể tưởng tượng nổi, khua động không tiếng động như chân của côn trùng, chỉ trong nháy mắt đã vọt đến trước mặt Tư Thanh Huyền.
Một tiếng "RẦM!", Tư Thanh Huyền đóng sầm cửa lại, rồi khóa trái.
"Ựa──a──"
Trong phòng ngủ truyền đến một tiếng r*n rỉ như của một bà lão.
Sau đó, căn phòng bắt đầu rung chuyển dữ dội. Đầu tiên là đồng hồ treo tường và đồ trang trí, sau đó là bàn ghế, sofa – cả căn phòng chìm trong cơn rung chấn kịch liệt, đến cả sàn nhà dưới chân dường như cũng có dấu hiệu sắp sập.
Nhưng cũng có ngoại lệ.
Bức tranh Chung Quỳ được Tư Thanh Huyền treo ở lối ra lầu hai, và hộp vũ khí được đặt riêng trên kệ trưng bày, có thể nói là vững như núi.
Đến nước này, dù Tư Thanh Huyền có chậm tiêu đến đâu cũng phải nhận ra, mình có lẽ đã bị thứ bẩn thỉu bám lấy.
Tư Thanh Huyền gỡ bức tranh Chung Quỳ xuống, dán lên cửa như một lá bùa – tiếng quỷ gào trong phòng ngủ vẫn tiếp tục, nhưng ít nhất thì đồ đạc xung quanh đã ngừng rung lắc. Tư Thanh Huyền vừa kinh ngạc vừa có chút khâm phục: kinh ngạc là vì không ngờ thứ này lại thật sự có tác dụng, khâm phục là vì cảm thấy vận may của mình thực sự quá tốt, thế mà cũng mèo mù vớ phải cá rán.
Đợi đến khi tiếng động trong phòng ngủ yếu đi một chút, Tư Thanh Huyền ngước mắt liếc nhìn hộp vũ khí đang im lìm kia.
Lúc nãy tranh Chung Quỳ không động đậy là vì nó có thể trừ tà. Vậy tại sao hộp vũ khí không động đậy?
Tư Thanh Huyền không quên lai lịch của nó: đây là món quà ông nội cậu gửi đến. Mà còn được gửi kèm với một phần của xác khô.
Nếu thanh kiếm đó thật sự là một vũ khí có "công năng đặc dị" gì đó, Tư Thanh Huyền không có lý do gì để nghi ngờ nó là "đồ giả".
Hộp vũ khí đó không hề nhúc nhích trong trận náo loạn vừa rồi, hoặc là nó cũng có công hiệu trấn tà như tranh Chung Quỳ, hoặc là... nó còn tà ma hơn cả thứ trong phòng ngủ của Tư Thanh Huyền.
"..." Tư Thanh Huyền nhìn sang hộp vũ khí, cậu quyết định tạm thời không đụng đến nó. Dù sao thì lúc đó ông nội cũng không gửi kèm hướng dẫn sử dụng cho cậu.
Nhân lúc sức mạnh của con quỷ đã bị suy yếu, Tư Thanh Huyền muốn nhanh chóng rời khỏi đây.
Đúng lúc này, tiếng động trong phòng đột nhiên biến mất.
Thần kinh của Tư Thanh Huyền bất giác trở nên căng thẳng – cách cậu không xa chính là ban công không gian mở, tiếng gió mưa âm u cùng hơi nước theo khe cửa sổ len vào.
Một bóng người với tứ chi thon dài, bò ra từ vách tường, từ từ leo lên cửa sổ kính trong suốt.
Một tia chớp lóe lên nên ngoài cửa sổ, nhưng bóng người đó vẫn đen kịt như thể một hình người được tụ lại từ một khối bóng tối.
Nếu người phụ nữ váy đen lúc nãy còn miễn cưỡng có hình người thì cái bóng đó có thể nói là ngay cả hình người cũng không có.
"..."
Qua lớp kính trong suốt, bóng người đó há cái miệng máu của nó về phía Tư Thanh Huyền.
Thấy vậy, Tư Thanh Huyền không do dự nữa, quay người đi về phía tủ trưng bày, mở hộp vũ khí đó ra.
Ánh sáng lặng lẽ lưu chuyển trên lưỡi kiếm, lạnh lẽo như nước.
...Dù nó có thể trấn áp được thứ tà ma kia hay không thì ít nhất nó cũng trông như một thanh bảo kiếm chém sắt như bùn, nói cách khác, là một vũ khí phòng thân không tệ. Tư Thanh Huyền lạc quan nghĩ.
Thế nhưng, chưa kịp để cậu chạm vào chuôi kiếm, cậu đã nghe thấy một tiếng nổ vang trời vang lên bên tai──
Cửa sổ kính trong suốt đột nhiên vỡ tung như một đóa sóng, vô số mảnh vỡ sắc nhọn rơi xuống như mưa.
Tư Thanh Huyền bị chấn động này hất văng ra xa.
Hộp vũ khí lật đổ, thanh trường kiếm rơi xuống đất.
Cái bóng đen ngoài cửa sổ bò vào, động tác nhẹ nhàng mà chậm rãi.
Tư Thanh Huyền lại nghe thấy tiếng "xoẹt, xoẹt" quen thuộc tựa như tiếng vải bị kéo lê – cậu ngẩng đầu lên giữa một sàn đầy mảnh kính vỡ, mọi thứ trước mắt dường như đều xuất hiện những bóng hình chao đảo, nhưng cuối cùng cậu đã nhìn rõ khuôn mặt thật của cái bóng đen đó.
Nó là một con quái vật khô quắt, hay nói đúng hơn, chỉ là một cái túi da, nhìn từ trên xuống dưới chỉ có cái miệng là bộ phận giống người, như thể bị ai đó xé rách rồi khâu lại, dính đầy vết máu đen nhầy nhụa.
Nó từ từ bò về phía Tư Thanh Huyền.
Xoẹt, xoẹt.
Tư Thanh Huyền nghiến răng, mò mẫm lấy ra thanh trường kiếm lạnh buốt trong đống mảnh vỡ lấp lánh ──
Mọi thứ xung quanh đều trở nên xa vời. Não cậu đau nhói như thể bị ai đó cưỡng ép chia làm hai. Một phần khác của cậu bị ném vào một vòng xoáy vô tận, lúc thì rơi xuống giếng sâu, lúc thì vọt lên không trung.
Dường như cậu nghe thấy giọng nói của rất nhiều người, thấy được rất nhiều hình ảnh. Trong bóng tối, từng lớp người như sóng triều cúi đầu trước cậu. Có người yên lặng sám hối, lại có người đau đớn than khóc, đuốc lửa không thể đốt cháy màn đêm vĩnh hằng, nước mắt họ rơi xuống như máu sôi.
Những âm thanh đó ồn ào, hỗn loạn, thậm chí còn có những âm tiết và ngữ điệu khác nhau, nhưng lại như trăm sông đổ về một biển, hợp thành một câu nói, nổ vang bên tai cậu:
"── "
"...Xin Ngài hãy giáng lâm!!"
Tư Thanh Huyền mở mắt ra.
Trước mặt cậu hiện ra một cuốn sách trong suốt. Bên tai cũng vang lên một giọng nói máy móc.
"Tít! Hệ thống Thư Viện Ảo Cảnh đã khởi động."
"Phát hiện Thánh tích cấp S 'Kiếm của Caligula'... Tuy rằng Caligula là bạo chúa, cả đời độc đoán chuyên quyền, bóc lột tàn bạo nhưng sự hoang đường của ông ta cùng với công lao dẫn dắt thần dân chống lại sự xâm lược của sinh vật kỳ dị đã cùng được ghi lại trong lịch sử thần bí, không ai quên lãng."
"Vết khắc còn sót lại trên Thánh tích là 'Thiên phú · Phán Quyết'. Hướng dẫn sử dụng như sau: Thi hành quyền uy của hoàng đế, trong lĩnh vực của ngài, mọi thứ đều do ngài làm chủ. Điều kiện kích hoạt: Cơn thịnh nộ."
"Xin hỏi ký chủ có muốn thu thập vết khắc không?"
Tư Thanh Huyền bất giác chọn "Có".
Cuốn sách trong suốt bắt đầu lật trang. Trên một trang giấy trắng, hình ảnh một thanh trường kiếm từ từ hiện ra.
Thu thập hoàn tất.
Lúc này, giọng nói bên tai cậu dường như trở nên có cảm xúc hơn, nghe giống người hơn:
[Cuối cùng, sau giấc ngủ dài đằng đẵng này, tôi cuối cùng cũng có thể mở miệng nói chuyện với Ngài lần nữa──]
[Cung nghênh Ngài tỉnh giấc, thưa Đại Tế Tư!]
Tư Thanh Huyền: "...Đại Tế Tư gì chứ, nghe chẳng phải thứ gì tốt đẹp."
[Tôi không cho phép Ngài nói về bản thân như vậy!]
Tư Thanh Huyền: "..." Hệ thống này ở đâu ra vậy, có vẻ không được thông minh cho lắm.
"Tán gẫu để sau đi." Tư Thanh Huyền cầm kiếm đứng dậy từ trong đống mảnh kính, bỗng phát hiện dường như mình cực kỳ quen thuộc với thanh kiếm này, sử dụng thành thạo như tay chân, như thể đã dùng nó chém vô số kẻ địch: "Giải quyết thứ trước mặt này đã. Cậu có gợi ý gì hay không?"
[Chỉ là một con Tương Quỷ thôi mà. Nó giỏi nhất là săn lùng túi da của người khác, thay thế thân phận của người khác để sống. Đây là loại sinh vật kỳ dị cấp thấp nhất, cũng không phải là quyến tộc* của bất kỳ Cổ Thần nào. Hiện tại loài người gọi nó là tai dị cấp D... Vốn dĩ nó còn không đáng được xếp hạng D, chỉ là vì nó cực kỳ giỏi ngụy trang mà thôi.]
(*)Thuộc hạ, gia tộc hoặc các sinh vật phụng sự một thực thể cao hơn.
Tư Thanh Huyền đặt một dấu hỏi chấm lên mấy chữ "cực kỳ giỏi ngụy trang".
[Ngài đừng nhìn bây giờ nó như vậy, bình thường nó cũng xảo quyệt lắm. Nhìn dáng vẻ đói khát của nó, chắc là đã lâu lắm rồi không có được một cái túi da ưng ý.]
[Sinh vật kỳ dị là như thế đấy. Dục vọng mới là bản năng thúc đẩy chúng. Cho nên, dù bây giờ nó đã nhận ra sự nguy hiểm của Ngài... nó vẫn sẽ lao tới thôi.]
Hệ thống vừa dứt lời, con Tương Quỷ vốn đang bám trên ban công bỗng rú lên một tiếng dài rồi lao về phía Tư Thanh Huyền.
Tư Thanh Huyền bất giác né đi, cậu vung kiếm lên. Kiếm pháp tinh diệu mà cổ xưa, được thi triển trong tay cậu một cách điêu luyện.
Con Tương Quỷ hét lên một tiếng, nó bị chém bay mất nửa khuôn mặt. Chất dịch nhầy màu nâu chảy ra từ vết thương, lúc này Tư Thanh Huyền mới xác định được, nó cũng là một thực thể có máu thịt.
Tư Thanh Huyền cúi đầu nhìn lưỡi kiếm, nó vẫn trắng như tuyết, không dính một chút bẩn thỉu nào.
"Kiếm này không tệ." Cậu nhận xét.
[Đương nhiên rồi. Lúc Caligula còn sống là một Người Thức Tỉnh cấp siêu hạng, gần như đứng trên đỉnh cao của lịch sử tiến hóa nhân loại. Ngài ấy không chỉ là một bậc thầy kiếm thuật, mà vết khắc lưu lại trong di vật của ngài ấy cũng là cấp S…]
[Đề nghị Ngài vẫn nên sử dụng thiên phú của vết khắc đi ạ. Đánh nhanh thắng nhanh.]
Điều kiện kích hoạt thiên phú là gì nhỉ?
À, cơn thịnh nộ.
Con Tương Quỷ trước mặt đang gầm gừ hư trương thanh thế với Tư Thanh Huyền, vết thương trên mặt nó lại đang nhanh chóng lành lại. Nhưng ở nơi nó đứng vẫn đang nhỏ xuống sàn một vũng dịch nhầy màu nâu, tỏa ra từng đợt mùi hôi thối.
Tư Thanh Huyền, người vừa bị làm bẩn sàn nhà lần nữa: "..."
Bây giờ cậu đang khá tức giận.
Một lĩnh vực vô thanh lan ra, lấy cậu làm trung tâm, đồ đạc ngổn ngang, rèm cửa bay phất phơ, thậm chí cả cành cây và giọt mưa ngoài cửa sổ đều bị đóng băng trong khoảnh khắc im lặng này.
Trong lĩnh vực này, cậu là đế vương, cậu là chúa tể.
Tư Thanh Huyền mấp máy môi, cậu thốt ra một câu ngâm nga trầm thấp.
Lúc này con Tương Quỷ không còn tập trung vào túi da xinh đẹp của Tư Thanh Huyền nữa, như thể nó đã nhìn thấy thứ gì đó vô cùng đáng sợ, nó dùng cả tứ chi, quay người định bỏ chạy.
Nhưng dường như đã không kịp nữa rồi.
Khi thiên phú được kích hoạt, mỗi một nhát kiếm trong lĩnh vực đều mang theo ý chí hủy diệt tuyệt đối. Con Tương Quỷ không thể chống cự.
Ánh kiếm vạch ra một đường cong tựa trăng lưỡi liềm trong bóng tối, nhẹ nhàng mà mạnh mẽ cắt đôi cơ thể mỏng manh của con Tương Quỷ. Từ đầu đến chân, thân thể rỗng tuếch của nó bùng lên ngọn lửa màu xanh u tối. Nó run rẩy nhưng lại bị ép phải vặn vẹo như một tờ giấy bị đốt, nó bay lên trên, cuối cùng tan biến dần như một làn khói xanh.
Không để lại một chút dấu vết. Ngay cả vũng dịch nhầy màu nâu nó nhỏ ra sàn lúc trước cũng biến mất.
Nhưng Tư Thanh Huyền cũng không vui vẻ gì mấy. Cậu đã quyết định sẽ chuyển nhà.
Ngay khoảnh khắc cậu bình tĩnh lại, vạn vật xung quanh dường như giành lại được tự do. Tiếng gió mưa, tiếng con lắc đồng hồ chuyển động, tiếng điện thoại rung... những âm thanh này một lần nữa quay trở lại bên tai cậu, nhưng không hề gây khó chịu chút nào, ngược lại, còn khiến cậu an lòng.
Khoan đã, điện thoại rung?
Tư Thanh Huyền hơi sững người, cậu phát hiện là Lâm Sở đang gọi cho mình.
Lâm Sở biết tình trạng giấc ngủ của cậu không tốt, không bao giờ gọi điện cho cậu vào nửa đêm.
Tư Thanh Huyền biết chắc chắn đối phương có chuyện gấp, quả nhiên, vừa bắt máy đã nghe thấy tiếng thở hổn hển nặng nhọc của đối phương: "Alo! Ê, Thanh! Cậu nghe tôi nói này, nhà tôi có ma, bây giờ nó đang bò khắp nhà tìm tôi── Tôi thấy nó chắc chắn có liên quan đến chuyện chúng ta gặp hôm nay── Cậu cũng cẩn thận đấy, đừng ngủ nữa, mau dậy đi!"
Tư Thanh Huyền: "..."
[Ồ hô, ra là không chỉ có một con sao? Vậy thì e là thật sự không phải trùng hợp rồi.]
[Tương Quỷ không có thói quen sống theo bầy đàn. E là chúng có cùng một chủ nhân nuôi.]
"Cậu đang trốn ở đâu? Tôi qua ngay." Tư Thanh Huyền xách kiếm lên, định chạy qua cứu viện. Cậu cảm thấy bây giờ mình có chém thêm hai con Tương Quỷ nữa cũng không thành vấn đề.
"Tôi đang trốn trong toilet! Không biết tại sao nó không dám vào toilet, nó sợ nước à?" Lâm Sở nghi ngờ nói.
[Tương Quỷ không phải sợ nước, mà là sợ gương. Tương Quỷ chỉ cần ba ngày để xâm thực hoàn toàn một người bình thường, nhưng trong ba ngày này, đối tượng bị nhập không được soi gương trong thời gian dài... bởi vì trước gương, người bị nhập sẽ phát hiện mình ngày càng trở nên giống 'một người khác'.]
[Nói chung, sau khi nhập vào, Tương Quỷ sẽ khống chế ký chủ, khiến họ tránh xa gương. Người có thể nhận ra ngay mình bị Tương Quỷ nhập vào thật ra cũng không nhiều, trừ khi người đó có linh cảm bẩm sinh.]
[Đương nhiên, cùng với sự phát triển của xã hội hiện đại, bây giờ lại xuất hiện một tình huống khác── phẫu thuật thẩm mỹ. Người đã qua phẫu thuật thẩm mỹ còn nhớ dáng vẻ trước đây của mình, khi soi gương vốn dĩ đã dễ dàng nhận ra sự khác biệt giữa 'hiện tại' và 'trước đây'...]
Thế mà Tư Thanh Huyền lại nghe ra được vài phần hả hê trong giọng nói của hệ thống.
Cho nên người phụ nữ váy đen mới gây ra động tĩnh lớn trước khi bị nuốt chửng hoàn toàn.
Quá trình xâm thực của Tương Quỷ, vốn dĩ phải diễn ra trong im lặng. Nhưng cô ta lại lúc là Tương Quỷ, lúc là chính mình.
Những lời cô ta nói trước đó, tất nhiên không phải là lời nói dối. Cô ta đến phòng khám, đúng là để cầu cứu Lâm Sở.
Tư Thanh Huyền dặn dò người ở đầu dây bên kia: "...Cậu nhớ trốn cạnh gương, đừng chạy ra khỏi toilet."
Đột nhiên hệ thống lên tiếng nhắc nhở: [E là Ngài sẽ không đến kịp đâu. Mặc dù Tương Quỷ sợ gương, nhưng gương chỉ có ý nghĩa tồn tại trong môi trường có ánh sáng. Cho nên…] ( app truyện T Y T )
Đúng lúc này trong điện thoại của Tư Thanh Huyền truyền đến tiếng hét thảm của Lâm Sở: "Nhà tôi bị cúp điện rồi!"
Tư Thanh Huyền: "..."
"Tôi phải đến đó ngay bây giờ." Tư Thanh Huyền hỏi hệ thống: "Cậu có cách nào thì cứ nói hết ra."
[Đúng là có một cách, hơn nữa còn vô hại với cả hai người. Ngài chỉ cần để cậu ta trở thành tín đồ của Ngài, sau đó triệu hồi Ngài là được ạ.]
[Đáp lại lời triệu hồi của tín đồ, có thể vượt qua một vài quy tắc không gian cơ bản.]
Tín đồ...?
Nghe cũng không giống thứ gì tốt đẹp.
Hơn nữa, rõ ràng Tư Thanh Huyền cảm nhận được một niềm vui sướng nào đó trong giọng nói của hệ thống. Tuy hệ thống không biểu hiện ra nhiều, nhưng Tư Thanh Huyền vẫn cảm nhận được rất rõ.
"Thanh, thứ đó đang đập cửa rồi──Cậu nhất định đừng qua đây nhé!" Đầu dây bên kia lại vang lên tiếng kêu gào thảm thiết của Lâm Sở. Đến bây giờ mà chiếc điện thoại này vẫn còn tín hiệu, cũng là một chuyện lạ.
Tư Thanh Huyền: "..." Cậu đưa tay lên trán, thở dài một hơi.
"Thôi bỏ đi." Cậu nói với hệ thống trong đầu: "Bảo tôi phải làm thế nào."
[Rất đơn giản. Nguyên tố biểu tượng của Ngài là nước, chỉ cần để cậu ta đứng trong nước vẽ trận pháp, dâng lên vật tế, ngâm xướng lời triệu hồi──khụ khụ, bây giờ tình hình đặc biệt, chúng ta cứ làm mọi thứ đơn giản nhất có thể.]
[Nhưng dù đơn giản hóa thế nào, nguyên tố và lời triệu hồi là không thể thiếu.]
[Về lời triệu hồi, lúc nãy trong mơ Ngài đã nghe qua vô số lần rồi. Chắc là rất rõ.]
Tư Thanh Huyền nhớ lại những giấc mơ hỗn loạn lúc trước, đầu lại âm ỉ đau. Nhưng hệ thống nói cũng là sự thật. Những ngôn ngữ thần bí hỗn loạn nhưng lại ẩn chứa một trật tự nào đó, đúng là đã để lại cho cậu một ấn tượng sâu như dao khắc búa đục.
Cậu không thể nào quên được.
"...Tôi có cách cứu cậu." Tư Thanh Huyền thở dài nói: "Nhưng cậu phải làm theo lời tôi nói."
[Chỉ cần đối phương đọc đúng thần chú, Ngài có thể cảm ứng được lời triệu hồi của cậu ta. Muốn xuất hiện ngay bên cạnh cậu ta thì cần có vật liên kết. Nói đơn giản, cậu ta phải ở trong nước, và Ngài cũng phải ở trong nước.]
Bây giờ quay về phòng tắm để xả nước đã không kịp nữa rồi.
Tư Thanh Huyền nhìn bể bơi bẩn thỉu, tích tụ đầy nước mưa sau lưng, hàng mày đẹp đẽ hơi nhíu lại.
Một phút sau.
Tư Thanh Huyền như một con ma nước, ướt sũng bò ra từ bồn tắm nhà Lâm Sở. Khiến Lâm Sở đang co ro ở góc tường nhà vệ sinh sợ đến suýt ngất đi.
"Thanh?" Lâm Sở mồ hôi đầm đìa hỏi: "Thật sự là cậu à?" Trên mặt anh ấy thoáng qua vẻ không biết là vui mừng hay bi thương, anh ấy giơ vũ khí duy nhất của mình lên – một cây cọ bồn cầu, tiến lại gần Tư Thanh Huyền, cẩn thận đưa tay gỡ vài chiếc lá vàng úa trên lưng cậu xuống, có chút nghi hoặc hỏi: "Sao cậu lại thành ra thế này?!"
Tư Thanh Huyền: "...Cậu đừng hỏi."
Nhìn Tư Thanh Huyền đang tỏa ra một luồng áp suất thấp, Lâm Sở thông minh lựa chọn ngậm miệng.
Lâm Sở theo phản xạ ngả người về sau: "Cậu có cần khăn không?"
Tư Thanh Huyền: "Không cần." Cậu vung thanh trường kiếm trong tay, đâm một nhát vào không trung. Tuy lúc này cậu trông thảm hại nhưng vẫn không che giấu được khí chất tao nhã, kiêu hãnh như một quý tộc, tựa như bước ra từ một bức họa cổ xưa trang nghiêm – Lâm Sở nhạy bén nhận ra dường như đã có sự thay đổi nào đó trên người Tư Thanh Huyền, nhưng anh ấy lại không thể nói rõ đó là gì.
"Mở cửa đi." Tư Thanh Huyền điềm nhiên nói, như thể cậu không phải sắp đi đại chiến với quái vật nào đó mà là định đi giết một con gà.
Lâm Sở còn định nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn chọn mở cửa phòng vệ sinh.
Hai phút sau, Tư Thanh Huyền với thế như chẻ tre đã chém phăng con quái vật đó dưới lưỡi kiếm của mình.
Sau khi trận chiến kết thúc, Tư Thanh Huyền khẽ thở phào, tức thì cảm thấy có chút mất sức.
[Sử dụng thiên phú trong khắc ấn sẽ mang đến gánh nặng rất lớn cho cơ thể. Điều này rất dễ hiểu – đôi giày đi mượn dù có lộng lẫy đến đâu cũng không thể vừa chân hoàn toàn. Như Ngài chỉ cần trả giá một chút thể lực là có thể điều khiển được khắc ấn, đây là điều mà người khác cả đời cũng không dám mơ tưởng... Đương nhiên, trong đó có một phần là do Ngài có tài năng thiên bẩm, một phần cũng là công lao của Kiếm của Caligula. Nó rất hợp với Ngài, đã giảm bớt gánh nặng khi sử dụng khắc ấn cho Ngài.]
Tư Thanh Huyền im lặng lắng nghe hệ thống lải nhải bên tai, những lời này cậu nghe thì hiểu, nhưng lại không hoàn toàn hiểu hết.
Thanh trường kiếm rơi sang một bên, Tư Thanh Huyền vịn vào ghế sofa ngồi xuống, mặc kệ Lâm Sở đang xoay quanh mình, cậu hỏi trong đầu: "Rốt cuộc cậu từ đâu đến?"
Hệ thống ngừng lại một chút. Sự ngập ngừng này khiến nó trông giống người hơn.
[Ngài là người tạo ra tôi, còn tôi là sinh vật cộng sinh của Ngài.]
[Tôi sẽ mãi mãi đứng về phía Ngài.]