Lâm Sở sợ đến mức lùi lại một bước, không kiềm được chửi thề một câu.

Tư Thanh Huyền: "Chuyện gì vậy?"

Lâm Sở hít một hơi thật sâu rồi đi nhanh về bàn làm việc của mình lục tung cả lên. Anh ấy tìm được tập hồ sơ bệnh án cũ, nói: "Tuần trước người này có đến đây tư vấn tâm lý hai lần – lúc đó trạng thái của cô ta không tốt lắm, không biết tại sao lại cực kỳ sợ soi gương. Theo lời cô ta nói, mấy tháng trước cô ta có đi phẫu thuật thẩm mỹ, sau khi làm xong thì cứ cảm thấy người trong gương không phải là mình. Đôi lúc còn cảm thấy người đó sẽ bước ra khỏi gương để giết mình." Lâm Sở nhanh chóng lật xem những tờ giấy, dường như ký ức cũng theo đó mà được đánh thức: "Lúc đó tôi đã khuyên cô ta nên đến bệnh viện chính quy để nhập viện điều trị, nhưng rõ ràng là cô ta không nghe theo."

Lúc này, một tiếng gọi đúng lúc vang lên từ ngoài cửa.

"Bác sĩ Lâm... mở cửa đi mà."

Giọng điệu õng ẹo nhưng trong tai Lâm Sở lại chẳng khác gì câu "Đại Lang, đến giờ uống thuốc rồi".

Tư Thanh Huyền: "...Sao cậu xui thế, khám bệnh thôi mà cũng rước phải vận đào hoa nát?"

Lâm Sở vừa gọi điện cho bảo vệ vừa bấm số 110, mồ hôi sắp túa ra đến nơi thì thấy Tư Thanh Huyền đi đến bên bàn cầm lấy chiếc ô dài màu đen của mình, anh không kiềm được nói móc: "Cậu dùng cái ô đó để đối phó với tôi thì cũng thôi đi, giờ còn định dùng nó để đối phó với người khác à?"

"Cậu phải có tự tin vào bản thân chứ, dù sao ở ngoài cửa cũng là một quý cô yếu đuối hơn cậu mà." Tư Thanh Huyền chẳng biểu lộ cảm xúc gì, nói: "Tôi có thể dùng ô để ngăn cậu thì đương nhiên cũng có thể dùng nó để tự vệ."

Hai người họ đang nói chuyện thì ngoài cửa bỗng im bặt.

Khoảng nửa phút sau, một chiếc rìu cứu hỏa bổ thẳng vào vị trí ổ khóa. Một tiếng "RẦM!", gỗ vụn bay tứ tung. Chiếc rìu cứu hỏa đỏ rực xuyên qua cánh cửa, đập vào mắt Lâm Sở và Tư Thanh Huyền đầy nhức nhối.

Mặt Lâm Sở tái mét, cười ảo não rồi quay đầu hỏi Tư Thanh Huyền: "Đây là 'yếu đuối' mà cậu nói đó à?"

May mà cú bổ vừa rồi không trúng đích, rìu không chém đứt được ổ khóa mà ngược lại còn bị kẹt giữa hai cánh cửa. Người phụ nữ gắng sức rút rìu ra, cánh cửa bắt đầu rung lên "kèn kẹt".

"Bác sĩ Lâm, anh không chịu gặp tôi, vậy thì tôi đến gặp anh. Ha ha ha ha ha──"

"Có ai bắt máy không?" Tư Thanh Huyền hỏi Lâm Sở.

"Không, không biết tại sao điện thoại ở phòng bảo vệ lại không gọi được──" Vừa nói, đột nhiên Lâm Sở vỗ vào đầu mình: "Cái đầu heo của tôi! Chiều nay tôi không có lịch khám, bảo vệ xin nghỉ rồi!"

Tư Thanh Huyền: "..."

Lâm Sở: "Tôi đang gọi 110."

Tư Thanh Huyền: "Không kịp đâu. Cửa sắp bị cô ta phá tung rồi. Mà cậu có nghĩ đến chuyện tại sao cô y tá ở quầy lễ tân biết cậu không khám bệnh mà lại cho cô ta vào không?"

Người phụ nữ này quậy lâu như vậy, vừa la hét vừa đập cửa, chắc chắn cô y tá phải nghe thấy tiếng động, nhưng đến giờ cô vẫn chưa xuất hiện. Điều này cho thấy rất có thể người phụ nữ váy đen đã ra tay với cô trước khi lên lầu.

...Vậy nên, rất có thể ở dưới lầu còn một người bị thương đang cần được cấp cứu.

Lâm Sở thầm chửi thề một câu. Rất nhanh, 110 cũng đã kết nối, anh ấy nói vắn tắt tình hình bên này rồi lập tức cúp máy bắt đầu tìm vũ khí thuận tay.

Cuối cùng anh ấy chỉ tìm được một con dao gọt hoa quả, mà lại còn bằng sứ. Sắc thì có thừa nhưng độ cứng lại không đủ. Dùng thứ này để đối đầu với rìu cứu hỏa thì khác gì lấy trứng chọi đá. Hơn nữa, bảo Lâm Sở cầm nó đâm người thật, anh ấy cũng không dám ra tay. Nhưng anh ấy cảm thấy ít nhất con dao gọt hoa quả này còn đáng tin hơn chiếc ô của Tư Thanh Huyền.

"Đừng lấy dao." Tư Thanh Huyền chỉ vào quả địa cầu bằng đồng trên giá sách: "Đổi sang cái này."

"Thứ này tròn vo, lại không có góc cạnh, thì lấy gì để chặn cô ta? Chẳng lẽ nào cậu định bảo tôi dùng nó để cô ta vấp ngã đấy chứ? Cậu tưởng chúng ta đang chơi bowling à?" Tuy Lâm Sở căng thẳng, nhưng vẫn không kìm được ham muốn châm chọc trong lòng.

"Chính là vì nó đủ to đủ nặng." Thấy cánh cửa sắp bị phá tung, Tư Thanh Huyền nói: "Lát nữa nhớ nhắm vào chỗ yếu nhất trên người cô ta mà ném."

"Chỗ nào, động mạch cảnh bên cổ, sau gáy hay lá lách ở bụng trên bên trái?"

"...Bảo cậu khống chế cô ta, chứ không phải bảo cậu giết cô ta. Cứ thử nhắm vào mặt trước đã, không được thì tính cách khác."

"Nhắm vào mặt?"

"Không phải cậu nói cô ta mới phẫu thuật thẩm mỹ sao? Chắc cô ta quan tâm đến khuôn mặt sau phẫu thuật của mình lắm nhỉ."

"..."

Lâm Sở lặng lẽ giơ ngón cái với Tư Thanh Huyền, sau đó anh đút con dao gọt hoa quả vào túi rồi trèo lên bàn nhấc quả địa cầu bằng đồng trên giá sách xuống.

Chuẩn bị xong vũ khí, hai người một trái một phải nấp bên cạnh cánh cửa đang lung lay sắp đổ.

Cuối cùng chiếc rìu cứu hỏa cũng chém đứt được ổ khóa, một trong hai cánh cửa đổ sầm xuống đất. Người phụ nữ mặc váy đen thở hổn hển giơ rìu lên, nhưng chưa kịp để đôi giày cao gót của cô ta bước vào phòng khám, Lâm Sở đã vung quả địa cầu trong tay ném thẳng vào mặt cô ta.

"Đi chết đi!" Lâm Sở hét lên.

Tuy người phụ nữ đeo khẩu trang và che mặt kín mít nhưng cũng không đỡ nổi cú tấn công bất ngờ này, mặt cô ta lập tức đau điếng, mắt nổ đom đóm.

Cô ta loạng choạng lùi lại hai bước, đến cả chiếc khẩu trang cũng rơi xuống, để lộ ra một khuôn mặt có đường nét xinh đẹp. Nhưng vài giây sau, cô ta nhanh chóng nhận ra chuyện gì vừa xảy ra – cô ta hét lên rồi vứt chiếc rìu trong tay xuống đất, hai tay run rẩy sờ lên cằm và sống mũi của mình.

"Mặt... mặt của tôi..."

Mười ngón tay cô ta quệt loạn xạ trên mặt – thực tế, khắp người cô ta chỉ có mũi đang chảy máu, nhưng cô ta lại bôi máu mũi ra khắp mặt, trông vừa thảm hại vừa dữ tợn.

Lâm Sở nhân cơ hội trượt một cú xoạc, đá văng chiếc rìu cứu hỏa cạnh chân cô ta ra xa. Tư Thanh Huyền thì dùng ô kẹp ngang từ sau lưng, siết lấy cổ người phụ nữ váy đen khiến cô ta không thể động đậy.

"Các người đã hủy hoại mặt của tôi──"

Người phụ nữ bỗng nổi cơn thịnh nộ. Tư Thanh Huyền bất giác dùng sức siết chặt tay hơn, đề phòng cô ta cào cấu lung tung.

Thế nhưng, ngay khoảnh khắc người phụ nữ váy đen cố ngẩng đầu lên để nhìn rõ khuôn mặt của Tư Thanh Huyền, mí mắt cô ta bỗng run lên.

Cô ta nhìn chằm chằm vào mắt Tư Thanh Huyền – đó là một màu xanh lam thuần khiết và hiếm có, như thể được tinh luyện từ đá lapis lazuli.

"Anh đẹp quá." Ánh mắt người phụ nữ để lộ sự si mê đến tận xương tủy, cô ta lẩm bẩm một cách say sưa và quên mình như đang bái lạy thần linh: "Nhất là..."

Tư Thanh Huyền nhíu mày, cậu lùi lại một bước để kéo dãn khoảng cách với người phụ nữ này.

Người phụ nữ váy đen vẫn không buông tha, cô ta sát khuôn mặt dính vết máu lại gần, nở một nụ cười nhợt nhạt mà tà dị – đường nét khuôn mặt cô ta vẫn còn nguyên vẹn, chiếc cổ trắng ngần ánh lên vẻ óng ả như ngọc, chiếc váy đen bao bọc lấy vóc dáng yêu kiều – nếu bỏ qua khuôn mặt thảm không nỡ nhìn của cô ta, trên người cô ta lại toát ra một sức hút kinh người, khiến người ta không thể rời mắt.

Cô ta lúc này và kẻ điên lúc nãy như hai người hoàn toàn khác biệt.

Bỗng nhiên, người phụ nữ váy đen khẽ cười một tiếng – mặt cô ta bỗng nhiên bồng bềnh như một tấm da vẽ, ngũ quan dần trở nên trong suốt. Một đôi tay vô hình luồn vào dưới lớp da hai bên má cô ta, làm nổi lên hình dạng những ngón tay rõ rệt – như thể sắp lột tấm da mặt này ra khỏi đầu cô ta.

Người phụ nữ váy đen từ từ tiến lại gần Tư Thanh Huyền, như muốn cậu nhìn cho rõ tấm da của mình.

Cùng với hành động của cô ta, bên tai Tư Thanh Huyền bỗng vang lên những âm thanh hỗn tạp và chói tai. Âm thanh đó lúc xa lúc gần, nhưng lại bao trùm lấy cậu và người phụ nữ váy đen, khiến họ không có nơi nào để trốn.

Tư Thanh Huyền cảm thấy âm thanh đó hơi khó chịu nhưng cũng không bị ảnh hưởng gì nhiều. Cậu quay đầu nhìn Lâm Sở, lại thấy anh ấy đứng như trời trồng tại chỗ, ánh mắt ngây dại nhìn vào một khoảng không hư vô.

Tư Thanh Huyền không hề do dự đẩy người phụ nữ kia ra, cậu quay người kéo mạnh Lâm Sở, lôi anh ấy ra khỏi trạng thái bất động, cậu hét lên: "Chạy mau!"

...Người phụ nữ này có vấn đề.

"Hả?" Lâm Sở vừa hoàn hồn nhưng dường như anh ấy không thấy những dị biến trên người cô ta, anh ấy vô thức co giò chạy cùng cậu.

Từ lầu hai xuống lầu một, cầu thang chưa đến ba mươi bậc, nhưng lại dài như chạy mãi không đến nơi.

Tư Thanh Huyền cúi đầu, trên nền đá cẩm thạch phẳng lì dường như luôn phản chiếu một cái bóng đen kịt. Nhưng cái bóng đó lại như đang e dè điều gì, chần chừ mãi không lao về phía họ.

Hai người chạy xuống lầu một, vừa hay đâm sầm vào các cảnh sát vừa đến hiện trường, trong lòng họ lập tức dâng lên niềm vui sướng của người sống sót sau tai kiếp.

"Đồng chí cảnh sát, mau lên xem đi." Kính của Lâm Sở suýt rơi xuống nhưng anh ấy không hơi đâu để ý, thở hổn hển nói: "Chúng tôi suýt nữa bị người phụ nữ đó chém chết rồi!"

Đã suýt nữa gây ra án mạng, vậy thì đây là một vụ án cực kỳ nghiêm trọng. Vừa nghe nghi phạm còn cầm hung khí, những viên cảnh sát lập tức nghiêm trang vào thế.

Họ phát hiện cô y tá trực ban bên cạnh ghế sofa ở quầy lễ tân, may mắn là cô ấy chỉ bị đánh ngất, trên người không có vết thương rõ rệt.

Ba viên cảnh sát cầm súng, cẩn thận tiến vào lầu hai, họ phát hiện người phụ nữ váy đen đang nằm bất động trên mặt đất.

Máu từ người cô ta chảy loang ra, thấm đẫm cả chiếc váy.

Cảnh sát: "..."

Sau khi tiến lên xác nhận, cảnh sát phát hiện người phụ nữ này bị thương khá nặng, nhưng vẫn còn thoi thóp.

Cuối cùng, cả hai đều được đưa lên xe cứu thương. Nhưng xét đến tình hình đặc biệt của người phụ nữ váy đen, nhân viên y tế trên xe đã dùng đai cố định cô ta lại, chỉ sợ cô ta đột nhiên hồi quang phản chiếu mà nổi điên lần nữa.

Tư Thanh Huyền và Lâm Sở theo xe cứu thương đưa cô y tá đến bệnh viện, sau khi xác định cô không sao, hai người lại bị túm đến đồn cảnh sát lấy lời khai với tư cách nhân chứng.

Vì camera giám sát ở mọi nơi trong phòng khám đều hoạt động tốt, toàn bộ quá trình gây án của người phụ nữ váy đen đều được ghi lại, diễn biến vụ án rõ ràng rành mạch, không có điểm nào gây tranh cãi.

Ngay cả những vết thương không rõ nguyên nhân trên người người phụ nữ váy đen dường như cũng không liên quan đến Tư Thanh Huyền và Lâm Sở – camera cho thấy, họ không hề ra tay nặng với người phụ nữ đó. Sau khi Lâm Sở và Tư Thanh Huyền chạy xuống lầu, người phụ nữ đó mới như lên cơn co giật toàn thân, miệng nôn ra rất nhiều máu tươi, thậm chí còn có cả một vài mô cơ quan.

Vài phút sau, bệnh viện gọi điện đến: người phụ nữ váy đen cấp cứu thất bại, xác nhận đã tử vong.

Nhưng cảnh sát có kinh nghiệm phá án phong phú, họ nhanh chóng đưa ra vài điểm nghi vấn.

"Nghi phạm... không đúng, giờ là người đã khuất rồi, cô ta chỉ đến phòng khám của anh làm đánh giá tâm lý hai lần – nhưng từ lời nói của cô ta tại hiện trường, có vẻ như cô ta rất để tâm đến anh." Phụ trách vụ án là một viên cảnh sát trẻ có mày kiếm mắt sáng, ánh mắt trong trẻo mà sắc bén, trông có vẻ không dễ xử lý: "Ngoài những lần gặp ở phòng khám, hai người có tiếp xúc riêng tư nào khác không?"

"Không có." Lâm Sở quả quyết nói.

"Anh chắc chứ?" Viên cảnh sát trẻ hỏi.

Lâm Sở gật đầu.

"Nếu hai người hoàn toàn không thân quen, tại sao cô ta lại đến phòng khám của anh rồi bám riết lấy anh không buông?" Viên cảnh sát nhíu mày.

Lâm Sở nhíu mày, nhưng vẫn thản nhiên nói: "Tôi cũng không biết tại sao. Nói thật thì, nếu người kia thật sự mắc bệnh tâm thần thì việc dùng logic của người thường để suy đoán động cơ hành vi của cô ta là rất không chặt chẽ."

Đương nhiên cảnh sát biết những điều này, nên mọi câu hỏi của anh ta đều chỉ có thể hỏi đến mức đó. Sau khi Lâm Sở đưa ra câu trả lời phủ định, anh ta đành chuyển hướng sang người còn lại.

"Anh Tư... phải không ạ? Tôi cũng có một câu hỏi muốn hỏi anh." Viên cảnh sát ra lệnh cho đồng nghiệp bên cạnh tua lại đoạn video, dừng ở một khoảnh khắc nhất định: "Chính là lúc này, vốn dĩ anh đã dùng ô khống chế được cô ta, trên tay cô ta cũng không còn vũ khí nào. Tại sao sau khi anh đến gần mặt cô ta, chưa đầy vài giây sau anh đã từ bỏ việc tiếp tục khống chế cô ta?"

"..." Tư Thanh Huyền không nói gì, cậu xem đi xem lại đoạn video quay chậm một cách kỹ lưỡng, xác nhận cảnh tượng kỳ dị xảy ra trên người phụ nữ đó không hề được ghi lại. Hơn nữa, vì vấn đề góc máy quay, ngược lại còn quay rất rõ biểu cảm kỳ quặc trên mặt Tư Thanh Huyền.

Sự im lặng của Tư Thanh Huyền đã thu hút sự chú ý của viên cảnh sát, ánh mắt anh ta quan sát Tư Thanh Huyền trở nên nghiêm túc hơn.

“Anh định giải thích thế nào, anh Tư?”

"Không có gì đặc biệt cả." Tư Thanh Huyền nhớ lại cảnh tượng kỳ dị mà mình đã thấy, trên mặt là sự ghê tởm: "Chỉ là tôi bị dáng vẻ của cô ta làm cho ghê tởm thôi."

Viên cảnh sát trẻ: "...Xin anh hãy trả lời câu hỏi của cảnh sát chúng tôi một cách nghiêm túc."

Tư Thanh Huyền: "Thôi được. Lúc đó sau khi nhìn rõ mặt tôi, cô ta đã tỏ tình với tôi. Tôi sợ cô ta để ý đến tôi nên chỉ có thể dẫn bạn mình rời đi thật nhanh."

Chuyện này... chuyện này nghe có vẻ hoang đường, nhưng tất cả mọi người nhìn lại khuôn mặt của Tư Thanh Huyền... nghĩ kỹ lại thì cũng thấy có thể thông cảm được?

Hơn nữa, điều này dường như cũng có thể giải thích tại sao trước đó người phụ nữ kia lại bám riết lấy Lâm Sở.

Tuy không sánh được với khuôn mặt yêu nghiệt của Tư Thanh Huyền, nhưng ngoại hình của Lâm Sở trong giới bác sĩ tâm lý cũng được xem là có một không hai. Anh ấy có vẻ ngoài rạng rỡ nhưng lại toát ra một sự thư sinh thuần khiết, lúc hoảng hốt lại giống như một chú cún bị dầm mưa, rất dễ khiến phụ nữ thương yêu. ( truyện trên app T•Y•T )

Viên cảnh sát trẻ giật giật khóe miệng, rõ ràng không chấp nhận lời giải thích này, còn định hỏi thêm gì đó nhưng lại bị một đồng nghiệp lớn tuổi hơn bên cạnh ngăn lại: "Được rồi, hôm nay hai người cũng vất vả rồi, cứ về nghỉ ngơi trước đi."

Lâm Sở và Tư Thanh Huyền cũng không định ở lại lâu, họ lập tức tạm biệt.

Nhìn họ bước ra khỏi phòng thẩm vấn, viên cảnh sát trẻ không kiềm được nói: "Sao sếp lại vội vàng thả họ đi như vậy? Tôi cứ cảm thấy trên người họ có gì đó không ổn."

"Cảnh Sơn, tôi biết trực giác của cậu trước nay luôn nhạy bén. Nhưng phá án cũng không thể hoàn toàn dựa vào trực giác... nghi phạm trong vụ án này là một bệnh nhân tâm thần, hơn nữa nạn nhân cũng chỉ bị đánh ngất, ngoài ra không có thương vong nghiêm trọng nào. Những yếu tố này đã quyết định đây là một vụ án rất khó xử lý." Viên cảnh sát lớn tuổi hơn kiên nhẫn khuyên nhủ: "Nếu đã như vậy, tạm thời chúng ta chỉ có thể dừng lại ở đây thôi."

Viên cảnh sát trẻ được gọi là "Cảnh Sơn" không nói một lời, anh ta cúi đầu liếc nhìn tài liệu trong cặp hồ sơ. Kẹp trên đó là tấm ảnh của một người phụ nữ đang cười rạng rỡ như hoa. Phía sau còn có vài tấm ảnh cũ của cô ta.

Cô ta vốn là một người có tinh thần bình thường.

Tại sao lại đột nhiên phát điên? Không ai có thể giải thích được điều này.

...

Đợi đến khi mọi chuyện kết thúc, trăng đã lên đến đỉnh đầu.

Tư Thanh Huyền và Lâm Sở mệt mỏi rã rời ngồi vào xe, hai người ngây người nhìn vầng trăng trắng ngà một lúc.

"Trăng hôm nay tròn thật đấy." Lâm Sở lẩm bẩm một câu: "Năm nào vào ngày sinh nhật của cậu, trăng cũng rất tròn."

Vì sự cố bất ngờ ngày hôm nay, bữa tiệc chúc mừng sinh nhật Tư Thanh Huyền coi như đã hỏng bét. Lâm Sở đã sớm gọi điện báo cho gia đình, tuy rằng mẹ anh ấy khá tiếc nuối nhưng cũng nói chỉ cần hai đứa không sao là được rồi.

"Xem ra, hôm nay chỉ có tôi đón sinh nhật cùng cậu thôi." Lâm Sở chạy đến cửa hàng tiện lợi ở góc phố mua một chiếc bánh gato nhỏ, còn xin chủ tiệm hai cây nến, anh ấy cắm nến lên, thắp lên ánh lửa nhỏ nhoi rồi đẩy chiếc bánh đến trước mặt Tư Thanh Huyền: "Bánh này tuy có hơi đơn sơ, nhưng giờ này rồi, cậu cũng không có lựa chọn nào khác đâu."

"Ước đi, Thanh Huyền. Chúc cậu sinh nhật vui vẻ."

Tư Thanh Huyền nhìn chằm chằm vào ánh nến, nhất thời có chút ngẩn ngơ.

Cậu buồn bã nhớ lại một người khác.

Sinh nhật năm ngoái của Tư Thanh Huyền là đón cùng một người khác – họ đã tốn rất nhiều công sức để vác kính viễn vọng lên đỉnh núi hoang vắng, ngồi trong lều chờ đợi một trận mưa sao băng ghé đến.

Họ đã đợi mãi đến nửa đêm, nép sát vào nhau như hai chú chim cánh cụt. Giữa chừng, Tư Thanh Huyền chờ đến mức ngủ thiếp đi nhưng rồi lại tỉnh dậy. Gió lạnh buốt giá, lạnh đến mức khiến đầu ngón tay cậu buốt cóng, chỉ có lồng ngực là ấm áp.

Lúc cậu được gọi dậy, vừa hay thấy mưa sao băng lướt qua bầu trời đêm của họ.

"..."

Lâm Sở thấy Tư Thanh Huyền chìm vào im lặng, anh ấy biết cậu đang nhớ đến bạn trai cũ của mình.

Tư Thanh Huyền cả đời đều là đứa con cưng của trời, chỉ có trong chuyện tình cảm là nếm phải trái đắng – cậu có một người bạn trai cũ, hai người yêu nhau từ hồi cấp ba đến đại học. Thế nhưng, nửa năm trước, đối phương chủ động xa lánh Tư Thanh Huyền, nói lời chia tay với cậu, sau đó thì bốc hơi khỏi thế gian, từ đó không còn tin tức gì nữa.

Khoảng thời gian đó, chứng mất ngủ của Tư Thanh Huyền đột ngột trở nên trầm trọng hơn, Lâm Sở chỉ có thể đứng bên cạnh lo sốt vó. May mà sau đó Tư Thanh Huyền nhanh chóng trở lại bình thường, Lâm Sở cũng hạ quyết tâm cả đời này sẽ không bao giờ nhắc đến tên đàn ông khốn nạn đó trước mặt Tư Thanh Huyền – anh ấy chỉ có thể ngày đêm làm hình nhân nguyền rủa gã khốn đó chết ở nơi đất khách quê người, tốt nhất là cả đời này đừng bao giờ xuất hiện trước mặt họ nữa!

Thế là Lâm Sở dứt khoát lên tiếng cắt ngang sự im lặng của Tư Thanh Huyền: "Cậu ước xong chưa?"

Tư Thanh Huyền ngẩng đầu nhìn Lâm Sở rồi thở dài nói: "Thôi bỏ đi. Mấy điều ước sinh nhật trước đây của tôi chưa có cái nào thành sự thật cả."

Lâm Sở: "..."

Tư Thanh Huyền lười biếng không muốn nhúc nhích.

"Tôi thấy cậu nên về nhà tắm rửa rồi lên giường ngủ đi." Lâm Sở mệt mỏi thở dài một tiếng.

Tư Thanh Huyền mỉm cười.

Có lẽ Lâm Sở không cảm nhận được...

Nhưng có một đôi mắt đang ẩn nấp trong bóng tối nhìn trộm họ với ý đồ không tốt. Dù đi đến đâu, cũng không thể thoát khỏi cảm giác lạnh lẽo khi bị theo dõi.

Tất cả những chuyện xảy ra hôm nay, xem ra vẫn chưa đến lúc hạ màn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play