Ông cụ đưa tay xoa xoa trán: "Đúng là vậy, nhưng để sửa được mà còn dùng được... những người thợ như vậy mấy năm trước chỉ còn vài người, bây giờ thì... già rồi, không làm nổi nữa. Với lại chỉ là một cái chén vỡ thôi, ông già này dù có mặt mũi lớn đến đâu, cũng không muốn làm phiền họ ra tay vì mình."
Ý là, bất lực.
"Các cháu cũng đừng để ý quá, một cái chén vỡ thôi mà, vứt đi là được." Nói xong, ông cụ ném những mảnh vỡ được bọc trong chiếc khăn tay màu xanh da trời xuống góc nhà, những mảnh vỡ bên trong rơi xuống đất phát ra tiếng va chạm giòn tan, e rằng những mảnh lớn còn tương đối nguyên vẹn cũng đã bị vỡ vụn hơn.
Úc Ninh vạn lần không ngờ ông cụ lại nói vứt là vứt, ra tay không kịp ngăn cản, cậu chạy đến góc nhà mở chiếc khăn tay ra xem, suy nghĩ một lát rồi nói: "Cháu có quen một người, nếu ông tin tưởng, thì đưa mảnh vỡ cho cháu, cháu mang về nhờ ông ấy thử xem?"
Chu Hoảng ngạc nhiên nhìn Úc Ninh, nhưng không nói gì, ngược lại liên tục gật đầu: "Có phải là người bạn của ông nội cậu không? Tôi nhớ là, hình như ông ấy vẫn luôn làm công việc phục chế này!"
"Ồ? Không biết là ai còn có tay nghề này thế?" Ông cụ nhìn Úc Ninh, chàng trai trẻ này vừa vào cửa đã không nói gì nhiều, đối với đồ cổ cũng không am hiểu gì, rõ ràng là đến ngồi cùng bầu bạn cho vui, ông cụ nói chuyện được với Chu Hoảng, nhưng lại không chú ý nhiều đến người này.
"Ông ấy họ Mai, vẫn luôn làm việc ở trong thôn, không có danh tiếng gì, có lẽ ông chưa nghe nói đến thôi ạ." Úc Ninh nói: "Dù sao ông cũng định vứt rồi, vậy để cháu mang đi thử xem? Cùng lắm thì cháu lại mang trả lại cho ông gói mảnh vỡ này."
Ông cụ nhìn Úc Ninh, thở dài một hơi: "Bạn nhỏ thật là có lòng tốt... cháu cứ mang đi đi, nếu sửa được, ông già này sẽ cảm tạ cháu thật hậu hĩnh."
"Không cần đâu ạ, chỉ là chuyện nhỏ..."
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT