Úc Ninh xoa xoa mi tâm, cậu không thể so với Chu Hoảng được, công việc hiện tại của Chu Hoảng dù sao cũng là một công việc chân tay thực sự, còn cậu, dù sao cũng chỉ là một ông chủ tiệm tạp hóa, nhưng về bản chất vẫn chỉ là một tên IT yếu đuối, cậu khẽ nhón chân để làm dịu bớt cơn đau nhức ở lòng bàn chân. Mười mấy phút sau, Chu Hoảng đã thân thiết với ông chủ tiệm, ông lão vuốt râu, giới thiệu cho cậu ta từng món đồ sưu tầm một. Năng lực khác của Chu Hoảng khó nói, chứ khả năng nhìn mặt bắt hình dong từ nhỏ đến lớn thì thuộc hàng thượng thừa, cứ một câu nói là một câu tâng bốc, khiến ông lão mặt mày hớn hở, hứng chí lên còn đòi kéo Chu Hoảng pha trà cho cả hai người.

Úc Ninh và Chu Hoảng đương nhiên không dám để người ta pha trà cho, ông lão rót cho hai người chút nước sôi nóng, cả hai cũng rất vui vẻ.

"Ông vốn dĩ hôm nay không định mở cửa đâu, nửa đêm nửa hôm đi mua đồ cổ toàn là hạng bất hảo." Ông lão tự rót cho mình một chén trà: "Nếu không phải có chính sách nói phải phối hợp với hoạt động, thì ông cũng lười mở cửa lắm."

"Đều kinh doanh trên con phố này, cũng phải nể mặt trên một hai phần ạ." Chu Hoảng phụ họa theo: "Vừa bước vào cửa cháu đã thấy ông khác hẳn những người bên ngoài rồi."

"Chứ sao nữa..."

Hai người đang nói chuyện rôm rả, ông lão lấy một cái ấm trà trên giá Bác Cổ đưa cho Chu Hoảng kể chuyện xưa, kể say sưa về việc năm xưa ông bằng con mắt tinh đời như thế nào mà có được cái ấm trà này. Vừa lúc đó, một đôi nam nữ bước vào cửa tiệm, người phụ nữ mặc một chiếc váy liền thân màu đỏ rực, xõa mái tóc xoăn dài, trông rất xinh đẹp quyến rũ. Cô ta bước vào, đảo mắt nhìn một vòng, kéo tay người đàn ông bên cạnh nói: "Anh yêu, cái ấm trà kia đẹp đó, chắc ba em sẽ thích."

*Giá Bác Cổ:

Chu Hoảng rất tự nhiên nháy mắt với ông lão, đứng dậy nói: "Vậy chúng cháu không làm phiền ông làm ăn nữa ạ!"

"Bạn nhỏ sau này rảnh thì ghé chơi nhé." Ông lão mở cửa hàng trên con phố này, đương nhiên biết loại người nào mới là người thực sự móc được tiền ra, thấy có khách đến cũng không từ chối, quay sang nhìn đôi nam nữ: "Hai vị có muốn ngồi xuống xem không?"

Người đàn ông trông khoảng bốn mươi tuổi, dáng vẻ thành đạt, nhìn là biết không thiếu tiền: "Tôi cũng không hiểu cái này, ông cứ ra giá đi, hợp lý thì chúng tôi mang đi."

"Ngài đúng là sảng khoái." Ông lão dùng vải bông mịn lau lau cái ấm trà: "Tôi cũng không lừa ngài, đây là tác phẩm của đại sư Mai Trấn An thời Khang Hi, một giá thôi, ba mươi vạn ngài mang đi."

Úc Ninh và Chu Hoảng vừa bước ra khỏi cửa lớn, đã nghe thấy người đàn ông quát một tiếng: "Một cái ấm trà rách nát như thế, ông cũng dám ra giá ba mươi vạn?"

Ngay sau đó là một tiếng đồ sứ vỡ tan.

Hai người nhìn nhau, vội vàng quay trở lại cửa.

***

"——Không sao chứ ạ?!"

Hai người xông vào cửa hàng, chỉ thấy ông lão một tay ôm cái ấm trà quý giá, một tay chỉ vào đôi nam nữ nói: "Hai người làm sao vậy, không mua nổi thì thôi, còn chạy đến cửa hàng của tôi ném chén đập bát?! Đi đi đi, đền tiền cái chén rồi cút khỏi cửa hàng của tôi! Hôm nay tôi không làm ăn với hai người nữa!"

"Chúng tôi đâu có cố ý, một cái chén rách thôi mà, chúng tôi đền là được chứ gì." Vừa nói, người phụ nữ vừa nhìn người đàn ông bên cạnh: "Anh yêu, ba em nhất định sẽ thích cái ấm trà kia, anh mua cho em đi mà!"

Người đàn ông nhíu mày, không muốn tiêu số tiền vô ích này: "Cũng không phải thiếu chút tiền này... Ba mươi vạn mua một cái ấm trà, thà anh đưa tiền trực tiếp cho ba em còn hơn."

"Ba em ghét nhất là người ta cho ba em tiền... trông quê mùa lắm."

"Vậy thì đi xem cửa hàng khác đi."

"Em muốn mua cái này mà!" Người phụ nữ kéo tay người đàn ông làm nũng.

"Đừng có quậy, đi cửa hàng khác xem đi."

Người phụ nữ bĩu môi, rõ ràng là không hài lòng lắm, nhưng vẫn mò từ trong chiếc túi xách nhỏ của mình ra một trăm tệ ném lên bàn: "Đền tiền cái chén cho ông đấy... đủ chưa?" Nói xong, cô ta hậm hực đi ra ngoài trước.

Người đàn ông từ tốn đứng dậy, cũng không để ý người phụ nữ đi trước, ngược lại rít một hơi thuốc rồi thản nhiên nhắc nhở Úc Ninh và Chu Hoảng vừa bước vào: "Loại cửa hàng này tôi thấy nhiều rồi, hoặc là không khai trương thì thôi, khai trương thì bán một món ăn được tận ba năm... Hai thanh niên như các cậu đến những nơi này, cẩn thận bị người ta lừa đến không còn cái quần mà mặc, hai cậu thì không sao, đến lúc đó người nhà của hai cậu lại xui xẻo."

Khi người đàn ông bước vào, chính là lúc ông lão đang cầm cái ấm trà ba mươi vạn kia kể chuyện xưa cho hai người, tưởng rằng hai người cũng đến mua đồ. Nếu không phải vừa ném vỡ một cái chén của ông lão, Úc Ninh đã gật gù đồng ý với câu nói này rồi.

Ông lão không nhịn được đuổi khách: "Mau cút đi, chỗ này của tôi không hoan nghênh cậu."

Người đàn ông cười cười, vẻ mặt rất thong dong rồi bước ra ngoài.

"Ông không sao chứ ạ?" Chu Hoảng thấy ông lão có chút run rẩy, bước lên muốn đỡ ông ngồi xuống, ông lão khoát tay thở dài, ánh mắt vô thần nhìn mảnh vỡ trên mặt đất nói: "...Thật là người già thì yếu, vật hỏng thì phải bỏ, ai cũng không ngăn được."

"Cái chén này... quan trọng lắm ạ?"

"Không sao, chỉ là món đồ chơi nhỏ không đáng tiền thôi." Nói xong, ông tự mình ngồi xuống nhặt mảnh vỡ của cái chén lên, cẩn thận dùng một chiếc khăn tay màu xanh lam bọc lại. Ông gật đầu với hai người: "Mở cửa đón khách, những chuyện này đều là bình thường... Hai cháu cũng tốt bụng đấy, còn quay lại xem ông nữa." ( app truyện T Y T )

"Không sao là tốt rồi ạ." Úc Ninh nhìn lên mặt bàn, trên một chiếc khay trà cổ kính bày một bộ trà cụ. Lúc nãy khi Úc Ninh và Chu Hoảng còn ở đây, năm cái chén này xếp thành một hàng, vừa vặn tạo thành một bức tranh mai già, bây giờ vỡ mất một cái, bức tranh mai già tự nhiên cũng thiếu đi một mảnh. Bộ chén này nhìn là biết ông lão quen dùng, những thứ khác không nói, chỉ riêng bức tranh mai già này, vỡ mất không thành bộ thật sự rất đáng tiếc.

Chu Hoảng nhìn bộ trà cụ trên bàn,cậu sành sỏi hơn Úc Ninh, đau lòng đến hít hà: "Nhìn là biết đây là bộ trà cụ ông quen dùng rồi... Bọn họ đền có chút ít như vậy? Mua mảnh sứ còn không đủ ấy chứ?"

"Thôi thôi... đều là số mệnh cả." Ông lão hoàn hồn lại, khoát tay với hai người: "Hôm nay cảm ơn hai cháu... Hai cháu tự đi chơi đi, ông đi dọn dẹp rồi đóng cửa về nhà đây, sau này có cơ hội thường đến đây ngồi chơi, thăm lão già này nhé."

Dù nói như vậy, nhưng sắc mặt của ông cụ quả thật không tốt chút nào, vừa nãy còn tinh thần phấn chấn, bây giờ trông như thể già đi hai mươi tuổi, dường như có thứ gì đó đã hút cạn sinh khí của ông cụ vậy. Úc Ninh nhìn mảnh sứ vỡ, đột nhiên hỏi: "Cháu nghe nói, có người có thể sửa chữa đồ gốm sứ vỡ nát giống hệt như ban đầu đấy ạ?"

Chu Hoảng liên tục gật đầu: "Đúng vậy, trước đây ba cháu có một cái bát quý lắm, sau đó bị cháu làm vỡ, ông ấy tìm một người thợ sửa lại, thật sự là giống y như đúc, hoàn toàn không nhìn ra là đã vỡ luôn."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play