Mùa hè ở Thành phố S chính là vô lý đến mức khiến người ta phiền muộn bất an, ánh nắng nóng rực nướng bầu không khí đến vặn vẹo, tiếng ve kêu inh ỏi không ngừng.
Úc Ninh lạnh lùng vô tình bật điều hòa đã dùng mười mấy năm trong tiệm xuống mười tám độ, miễn cưỡng khiến nhiệt độ trong phòng đạt đến một phạm vi có thể chịu đựng được. Bên ngoài có một chiếc xe tải dừng lại, là đến để giao hàng, Úc Ninh chạy ra giúp đối phương chuyển trà chanh mới nhập vào trong nhà, một lát sau lại mồ hôi nhễ nhại.
Úc Ninh ở một thị trấn nhỏ thuộc Thành phố S kinh doanh một cửa tiệm tạp hóa nhỏ, bán từ thuốc lá rượu bia đến nhang nến giấy tiền vàng bạc, nhà thiếu gì, chỉ cần nói ra, đa phần đều có thể móc ra mà bán cho bạn được.
"Tiểu Úc –" Ngay khi Úc Ninh chuyển được nửa thùng nước giải khát mới nhập vào tủ lạnh, lau mồ hôi rút em điện thoại nhỏ yêu quý ra định làm một ván thì ngoài cửa có một bác gái bước vào, tay xách một cái chai thủy tinh, đặt lên quầy, không hề khách khí nói: "Nước tương nhà cháu đợt trước còn không? Rót cho bác nửa chai!"
"Nước tương đó ạ? Bác đến muộn rồi, bán hết rồi ạ." Úc Ninh chỉ vào chai nước tương bên cạnh: "Cái này cũng ngon lắm ạ, bác mua cái này đi ạ, lần sau nước tương rời kia có hàng cháu để dành cho bác một ít."
"Được." Bác gái gật đầu, tự mình đi qua lấy một chai nước tương trên kệ đến thanh toán, vừa nói chuyện phiếm với Úc Ninh: "Tiểu Úc, cháu còn trẻ như vậy, thật sự định không đi ra ngoài nữa hả? Trong thành phố tốt như vậy cơ mà, cứ ở lại thôn quê làm gì?"
Úc Ninh ngẫm nghĩ, trả lời: "Cháu nghỉ ngơi một hai năm đã, thấy thế chứ cũng không có gì hay đâu bác ơi, áp lực lớn quá lại hại sức khỏe ạ."
Mấy tháng trước, sau khi trải qua thất nghiệp và tai nạn xe hơi, Úc Ninh nhận được thừa kế từ một người họ hàng lớn tuổi ở quê mà cậu chưa từng liên lạc. Người lớn tuổi đó không có con cháu, tính ra thì Úc Ninh có quan hệ huyết thống mười đời tám kiếp lại là hậu duệ duy nhất. Úc Ninh nhận thừa kế, lo tang sự cho người đó, phát cáo phó, không biết thế nào mà thấy phong cảnh sơn thủy hữu tình, không khí ở vùng thôn quê lại trong lành hơn một chút, thế là cậu nảy ra ý định chuyển đến đây nghỉ ngơi một thời gian.
Cửa tiệm này cũng là tài sản thừa kế của người lớn tuổi đó, cửa tiệm có hai tầng, tầng một là tạp hóa, tầng hai là chỗ ở, phía sau tiệm còn có một cái sân nhỏ. Cậu dọn dẹp sơ qua rồi thoải mái ở lại. Thu nhập hàng tháng của tiệm tạp hóa ở tầng một tuy không thể so với việc làm 996 như ở thành phố lớn trước đây, nhưng cũng đủ sống qua ngày.
*996 là thuật ngữ chỉ văn hoá làm việc của người dân Trung Quốc với phương thức và chế độ làm việc tập thể với lịch làm việc khắt khe từ 9 giờ sáng đến 9 giờ tối liên tục 6 ngày trong một tuần.
Những người hàng xóm xung quanh đều là bạn bè lâu năm tận mấy chục năm của người lớn tuổi kia, thấy có người đứng ra lo tang sự, họ đều có ấn tượng tốt về Úc Ninh, biết Úc Ninh định ở lại một thời gian dài, họ cũng khá quan tâm đến cậu.
"Con gái bác cũng cứ gọi điện thoại nói phải tăng ca... Bác nói tăng ca thì có là gì, có tiền thì làm thôi, đến tuổi này như các bác đây muốn đi làm cũng chẳng ai thuê thèm nữa..." Bác gái lẩm bẩm, Úc Ninh cười híp mắt ngắt lời: "Mười tệ năm hào ạ."
Bác gái lục trong túi ra một tờ mười tệ, rồi lại tìm trong một cái túi đựng tiền lẻ khác lấy ra năm đồng xu một hào, đếm đi đếm lại mới đưa cho Úc Ninh: "Vừa đủ."
"Bác đi thong thả ạ." Úc Ninh tùy tiện ném tiền vào hộp đựng tiền lẻ bên cạnh, tiễn bác gái đi rồi lại đi sắp xếp lại hàng hóa, ghi lại những thứ cần bổ sung vào điện thoại. Đến khi bận xong thì cũng đã gần trưa, Úc Ninh ngáp một cái, dứt khoát treo biển "Nghỉ trưa" lên cửa, khóa cửa lại từ bên trong, lấy một chai trà chanh ướp lạnh trong tủ lạnh rồi đi ra sân sau.
Cái sân nhỏ nói là nhỏ, nhưng thực ra cũng không nhỏ lắm, khoảng hai mươi mét vuông, một góc dựng một cái mái che, trồng giàn nho. Lúc này chưa đến mùa kết trái, nhưng lá sum suê che kín mặt trời, nhiệt độ dường như cũng bị chúng ngăn cách, là một nơi tốt để hóng mát.
Dưới giàn nho có một cái sập tre, bên cạnh còn có một bàn trà làm từ gốc cây cổ thụ, gió Nam thổi nhẹ nhàng, khiến người ta nhìn vào đã thấy thoải mái. Ở phía Nam sân có đào một cái giếng, Úc Ninh đoán hơi nước mát lạnh chính là từ đó tỏa ra.
Trong sân còn trồng một ít rau quả, nhưng đúng vào mùa hè, Úc Ninh cũng lười chăm sóc, chỉ thỉnh thoảng vào buổi tối khi mặt trời lặn mới nhớ ra tưới cho chúng hai thùng nước. Nhưng nói cũng lạ, những loại rau quả này không ai chăm sóc, ngày nào cũng phơi nắng mà không hề thấy héo úa, ngược lại cành lá xum xuê không thôi, cây nào cây nấy đều tràn đầy sức sống. Mấy ngày nay, Úc Ninh ăn bắp cải, hẹ, cải xanh mọc hết đợt này đến đợt khác, dường như không có ngày nào thiếu chất xơ cả.
Úc Ninh nghĩ ngợi một chút, đi nhổ một cái củ cải và một cây bắp cải, định hầm canh củ cải lạp xưởng để ăn cơm. Sau khi cho tất cả mọi thứ vào nồi, cậu vừa định sung sướng tính toán hưởng thụ những ngày tháng thần tiên ăn xong là ngủ thì đột nhiên cửa tiệm phía trước bị ai đó gõ.
"Có ai không? Ông chủ Úc có nhà không?" Người đến nghe có vẻ là một người đàn ông trẻ tuổi, giọng nói có chút gấp gáp.
Úc Ninh nghe vậy nghĩ bụng chẳng lẽ có chuyện gì xảy ra, vừa đi ra phía trước vừa lớn tiếng hỏi: "Có chuyện gì vậy? Đợi một chút, đến ngay đây!"
"Ông chủ Úc!" Vừa mở cửa ra, một người đàn ông trẻ tuổi đứng ở bên ngoài nhìn cậu, trông khoảng hai mươi mấy tuổi, ăn mặc rất chỉnh tề, thấy cậu ra thì ngớ người: "Ông chủ Úc? Anh là ông chủ Úc?"
"... Tôi đây, có chuyện gì không?" Úc Ninh đầy vẻ nghi hoặc.
Người đàn ông trẻ tuổi liếc nhìn biển hiệu, lại hỏi một lần nữa: "Là ông chủ Úc của tiệm tạp hóa 'Úc Thị' phải không?"
"Đúng vậy, tôi đây."
"Vậy anh có rảnh không? Có thể đi cùng tôi một chuyến không? Bà cụ nhà tôi không được khỏe, chỉ chờ gặp anh lần cuối thôi!" ( truyện trên app T•Y•T )
"Gặp lần cuối cái gì?! Tôi không quen biết người lớn tuổi trong nhà anh mà?" Úc Ninh có chút ngơ ngác.
"Bà cụ nhà tôi chỉ đích danh muốn gặp anh... Chúng tôi cũng không biết là vì sao, nhưng người lớn tuổi chỉ có chút mong mỏi đó, xin anh cứ coi như nể mặt người lớn tuổi, sau này chúng tôi nhất định sẽ hậu tạ anh!" Vừa nói, người đàn ông vừa lấy ví ra, rút ra một xấp tiền dày cộp đặt lên bàn, nhìn qua ít nhất cũng phải bốn năm nghìn tệ. "Đây là chút lòng thành, anh cứ nhận cho."
Úc Ninh vẫn có chút ngơ ngác, nhưng đại khái cũng biết có lẽ là họ đã nhầm cậu với người lớn tuổi họ hàng kia của cậu rồi. Người ta tìm là tìm người lớn tuổi đó, nhưng ông cụ đã qua đời rồi, xem ra mình không thể không đi rồi. "Thôi được, đi thôi."
"Xe ở bên ngoài, tôi đợi anh." Đối phương gật đầu, lập tức quay người đi ra ngoài. Úc Ninh lấy một chai trà chanh và một thanh sô cô la bên cạnh coi như bữa trưa đáng thương của mình, khóa cửa tiệm rồi đi theo người đó lên xe.