"Tám mươi, chúng tôi mua." Úc Ninh tiến lên một bước không chút dấu vết đẩy Chu Hoảng sang một bên, về khoản trả giá, mười cậu ấm như Chu Hoảng cộng lại trả giá cũng không ác bằng một mình Úc Ninh: "Cũng chỉ vì bạn tôi thích, nên mua về nhà làm đồ trang sức nhỏ thôi, cái này cũng chỉ đáng giá như vậy à."

"Không được, ít nhất cũng phải tám trăm."

"Chín mươi."

“Này cậu em, sao lại không tuân thủ quy tắc vậy! Nhìn cậu đây cũng là người địa phương mà.” Ông chủ có chút bực mình: “Ở cái Thành phố S này của chúng tôi, dù có trả giá thì cũng chỉ giảm nửa giá thôi, cậu trả thẳng về không như thế này thì hơi quá đáng rồi đấy?”

“Một trăm, không bán thì thôi.” Úc Ninh quay lại nói với Chu Hoảng: “Cậu chụp một kiểu ảnh đi, lát nữa lên Taobao tìm đồ giống y hệt là được.”

“…Thôi được rồi, một trăm thì một trăm, bán đấy! Xem như hôm nay tôi khai trương vậy!” Ông chủ vừa nghe nói đến việc lên mạng mua đồ giống y hệt, trong lòng ông ta cũng lờ mờ đoán được món đồ này giá nhập vào bao nhiêu, một trăm tệ này cũng coi như có lời, coi như khai trương lấy hên vậy.

Úc Ninh sảng khoái quét mã trả tiền, ném chiếc nhẫn đeo ngón tay cái cho Chu Hoảng: “Cầm lấy.”

Chu Hoảng nâng niu chiếc nhẫn ngón tay, cảm động đến sắp khóc: “Úc Ninh anh đúng là anh trai của em! Quá là đỉnh!”

“Thôi thôi.” Úc Ninh cạn lời: “Đừng nói với tôi là giá một nghìn tệ cậu cũng định mua đấy nhé.”

“Đúng đó! Tôi còn đang nghĩ nếu hôm nay không ưng được món nào thì quay lại mua chiếc nhẫn này đấy!”

“….” Quả nhiên hôm nay nên lôi Chu Hoảng đi chơi game thì hơn.

Chu Hoảng vui vẻ đeo chiếc nhẫn lên ngón tay cái, tiếp tục đi tìm mục tiêu tiếp theo, Úc Ninh trong lòng lắc đầu, cảm thấy dường như Chu Hoảng dán hai chữ ‘mồi thơm’ lên mặt vậy.

Không lâu sau, Chu Hoảng lại ưng ý một món đồ gốm ở một sạp hàng, là một chiếc bát hoa sen màu xanh da trời sau mưa, món đồ này thì quen mắt đây – Thành phố S từng khai quật được một lô đồ sứ ngũ đại bí sắc trong địa cung của một ngôi chùa nào đó, trong đó có một chiếc bát hoa sen như thế này, hiện giờ đang được trưng ở Bảo tàng Thành phố S, cho mọi người tham quan.

Chu Hoảng hứng thú ngồi xổm trước sạp hàng của người ta xem xét chiếc bát nhỏ này, người bán cũng rất trịnh trọng, còn lót một miếng vải nhung dày ở dưới, rồi cả một miếng vải cotton mịn, phải dùng miếng vải cotton mịn lót thì mới cho Chu Hoảng chạm vào.

Úc Ninh đứng ở một bên lấy điện thoại tìm kiếm mấy chữ “bát hoa sen sứ bí sắc”, hình ảnh báu vật trấn giữ bảo tàng của Bảo tàng Thành phố S lập tức hiện ra, chiếc bát hoa sen trước mắt này làm nhái rất có tâm, nhìn thực tế thì gần như giống hệt chiếc trong bảo tàng trên hình ảnh, ngay cả lớp men cũng phát ra một loại ánh sáng bóng loáng dưới ánh đèn điện nhỏ ở sạp hàng.

“Đây chính là đồ gia truyền.” Ông chủ ra vẻ ‘tôi vốn dĩ không muốn bán đồ, chỉ muốn khoe khoang bảo bối nhà mình ngầu đến mức nào mà thôi’ nói với Chu Hoảng: “Món đồ này là tôi tự giữ lại, hôm nay chỉ là mang ra cho các cậu mở mang tầm mắt thôi.”

“Cậu xem lớp men này đi, cậu xem ánh sáng này đi…” Ông chủ ra hiệu cho Chu Hoảng đặt bát xuống, tự mình lại lấy bát lên từ miếng vải nhung dày kia, chiếu vào đèn điện nhỏ, ánh đèn lập tức chiếu sáng toàn bộ chiếc bát hoa sen, trong suốt vô cùng. ( app truyện T Y T )

Úc Ninh âm thầm gật đầu, thầm nghĩ chỉ cần nhìn thế này là biết dù không phải đồ cổ thì cũng là một món đồ bán được giá.

“Đồ quý, đồ quý…” Chu Hoảng liên tục gật đầu, rõ ràng là bị chiếc bát hoa sen này mê hoặc đến thần hồn điên đảo, ngay cả cửa nhà mình mở hướng nào cũng không biết nữa rồi. “Ông chủ, nếu ông muốn bán, thì bao nhiêu mới chịu gật đầu?”

Ông chủ giơ hai ngón tay lên so một chút: “Ít nhất cũng phải con số này.”

Chu Hoảng hít một ngụm khí lạnh: “Hai nghìn tệ!”

“Đi đi đi, không hiểu thì đừng đoán bừa!” Ông chủ ngay từ đầu đã biết cậu thanh niên trước mắt này căn bản không phải là khách hàng của mình, vốn dĩ chỉ định hù dọa cậu ta, để cậu ta ra giá cao để tâng bốc chiếc bát hoa sen này. Vốn dĩ cái nghề này phải có người tâng bốc thì đồ mới bán được giá cao, không ngờ cậu thanh niên trẻ tuổi mà ông còn tưởng là hiểu biết này lại báo ra cái giá gốc, tức đến nỗi mặt ông chủ xanh mét cả lại. “Hàng như thế này, dưới hai mươi vạn tôi còn chẳng thèm chớp mắt cơ đấy!”

“Hai mươi vạn?”

“…Hai mươi vạn?”

“Cái gì hai mươi vạn? Cho tôi xem với?”

“Ở đâu vậy? Bảo vật gì thế?”

Đám đông xung quanh bỗng náo loạn hẳn lên, bất kể là người sành sỏi đi tìm đồ hay là đến xem náo nhiệt, đều dồn ánh mắt về phía này, ông chủ vừa thấy người tụ tập lại, lập tức đắc ý vô cùng, vui vẻ phất tay: “Xem cũng xem rồi, đừng quấy rầy tôi làm ăn, đi chỗ khác mà đứng đi.”

Chu Hoảng giống như một con chó bị chủ nhân ghét bỏ, quyến luyến không rời bị Úc Ninh kéo đi khỏi sạp hàng đó.

“Quả nhiên đồ tốt đều đắt quá…” Chu Hoảng nhận lấy cốc nước dừa mà Úc Ninh tiện tay mua, ủ rũ nói: “Muốn nhặt được món hời quả nhiên là không thể nào rồi! Bao giờ tôi mới có thể thực hiện được ước mơ tự do tài chính đây…”

Úc Ninh đảo mắt, cúi đầu uống một ngụm nước trái cây rồi nói: “Nếu dễ dàng thực hiện được ước mơ tự do tài chính như vậy, thì buổi sáng đã không có nhiều người chen chúc đến nỗi không lên được tàu điện ngầm như thế rồi.”

“Cũng đúng ha.” Chu Hoảng tháo chiếc nhẫn sắt trên ngón tay cái mình ra tung hứng chơi, thở dài nói: “Ngày mai tôi vẫn nên chạy thêm vài căn nhà sửa điều hòa vậy… Thôi được rồi, đến đây rồi, chúng ta đi dạo tiếp thôi!”

Úc Ninh cảm thấy Chu Hoảng chắc là tuổi Tuất rồi, chỉ mới một tí đó mà đã khôi phục lại tinh thần rồi, bên này tìm tìm, bên kia kiếm kiếm, đi dạo đến nỗi chân cậu cũng có chút mỏi rồi, thế mà Chu Hoảng vẫn hăng hái xem xét khắp nơi, Úc Ninh liếc mắt nhìn cửa hàng trống trơn bên cạnh, chỉ có một ông lão cầm chổi lông gà đang phủi bụi trên các kệ bày đồ cổ, dứt khoát vươn tay kéo Chu Hoảng vào trong cửa hàng, còn mình thì không khách khí chút nào ngồi xuống ghế tiếp khách trong cửa hàng, thoải mái thở dài một hơi.

Chuông ở cửa vang lên, ông lão bên trong quay đầu lại nhìn thấy hai thanh niên, cũng không tỏ vẻ ghét bỏ gì, xua tay nói: “Cứ tự nhiên xem, ưng ý cái gì thì nói với ông là được.”

Chu Hoảng cười híp mắt chào hỏi: “Chúng cháu chỉ dạo xem thôi ạ.”

“Không sao, cứ tự nhiên xem.”

Những cửa hàng có thể mở cửa tiệm ở phố đồ cổ quả nhiên là chất lượng cao hơn so với những sạp hàng ở bên ngoài, mỗi một món đồ trưng bày trên kệ cổ vật dường như đều đã được người ta tỉ mỉ vuốt ve qua, cửa hàng không bật đèn lớn, chỉ bật vài ngọn đèn nhỏ màu vàng nhạt, các món đồ trưng bày phát ra ánh sáng bóng loáng dưới ánh sáng vàng nhạt.

Chu Hoảng cũng không để ý đến việc ở đây tiện tay lấy ra một món đồ thôi cậu ta cũng không mua nổi, cứ nhìn trái nhìn phải, thỉnh thoảng còn kinh hô hai tiếng, cũng coi như mang đến chút náo nhiệt cho cửa hàng này. Có không ít du khách nhìn thấy trong cửa hàng có người xem rất chăm chú, cũng vào xem thử có náo nhiệt gì không, nhưng phần lớn xem xét đồ đạc trong cửa hàng rồi lại nhìn giá cả, chỉ biết thở dài rời đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play