Cũng may hôm nay là ngày thường hơn nữa cũng không phải giờ ăn cơm cao điểm, trong quán ăn vốn ngày thường người đến nườm nượp chỉ có lèo tèo vài ba người, hai người gọi món xong, Úc Ninh mệt mỏi nằm bò ra bàn, bộ dạng ủ rũ không có sức lực, Chu Hoảng ngả người ra ghế chơi điện thoại, câu có câu không nói chuyện với cậu: “Không phải cậu về quê mở cửa tiệm nhỏ gì rồi sao? Hôm nay sao lại nghĩ đến việc về thành phố thế?”
“Người thuê nhà nói trên lầu nhà tôi bị dột nước, làm ướt tường, nên bảo tôi đến xem.” Úc Ninh ngại nên không nói với đối phương chuyện nợ xấu do trưởng bối nhà mình để lại, đành phải tùy tiện nghĩ ra một cái cớ nói: “Cũng vừa xử lý xong, nên tiện đường tìm chỗ ăn cơm luôn nè.”
Úc Ninh có một căn nhà cũ kỹ nhỏ bé do ông bà để lại trong thành phố, cậu luôn ở đó. Sau đó, cậu nhận được tài sản thừa kế từ ông chú ở quê, cũng đúng lúc đang thất nghiệp, thế là thuận tiện dọn về đó mở cửa tiệm luôn. Cậu nghĩ căn nhà trong thành phố bỏ trống thì phí, dứt khoát cho thuê.
Người thuê ký hợp đồng nửa năm, tiền cũng trả một lần đủ ba tháng đầu và tiền cọc. Nửa năm này cậu không cần quá lo lắng về chuyện sinh kế. Nghĩ đến đây, Úc Ninh không khỏi mỉm cười – không ngờ cậu đã đạt được mục tiêu ban đầu của cuộc đời, trở thành một ông chủ cho thuê nhà!
Hai người vừa ăn vừa nói chuyện phiếm, đến khi ăn xong cũng gần năm giờ chiều. Úc Ninh vốn định rủ Chu Hoảng buổi tối cùng chơi game, không ngờ Chu Hoảng xua tay, thần bí nói: "Tối nay cậu không có việc gì khác chứ?"
"Sao vậy? Có hoạt động gì à?" Úc Ninh nghĩ nghĩ, lắc đầu nói: "Nhưng lát nữa tôi phải bắt xe về rồi, không thể chơi quá trớn được."
"Vậy đi đi, tôi dẫn cậu đi mở mang kiến thức!" Chu Hoảng nói.
Úc Ninh nhìn cậu ta đầy vẻ cảnh giác, ra vẻ muốn bảo vệ trinh tiết của mình: "Nói trước, tôi không đi mấy chỗ massage chân đâu nhé!!! Chuyện phạm pháp tôi kiên quyết không làm!"
"Cậu nói linh tinh gì vậy! Tôi là công dân tốt ngây thơ chính trực đấy nhá!" Chu Hoảng bực mình vỗ vỗ cậu, liếc nhìn thời gian nói: "Gần Huyền Diệu Quan có con phố đồ cổ cậu biết không? Tối nay sáu giờ ở đó mở phiên chợ ma, chúng ta có thể đi dạo xem sao! – Tôi có thằng bạn dạo trước ở đó bỏ ra ba trăm tệ mua được một cái chén, kết quả tra ra là đồ cổ thời nhà Thanh, bán lại được ba mươi vạn tệ đó!"
"Nhặt được đồ cổ giá hời á?" Úc Ninh vẻ mặt không nỡ nhìn: "Tôi thấy cậu bị mấy cái nội dung trên WeChat tẩy não rồi thì có."
"Thằng bạn tôi còn chưa tốt nghiệp cấp hai nữa kìa, nhà tôi dù sao cũng từng giàu có, chút con mắt tinh đời này tôi tự nhận mình vẫn có đó nha." Chu Hoảng lắc đầu nguầy nguậy nói. Nhưng Chu Hoảng cũng nói thật không sai, nhà Chu Hoảng trước kia từng giàu có mấy đời, chỉ là đến đời cậu ta thì sa sút, lúc cậu ta còn học cấp ba nhà cậu ta thật sự rất có tiền, được mệnh danh là tiểu vương tử của Trường số 1 Thành phố S, đi đâu cũng có Bentley đưa đón, hở ra là mời cả lớp ăn cơm, ở trường học cũng được coi là nhân vật truyền kỳ nói một không ai dám nói hai. ( app truyện TᎽT )
"Cút cút cút, dù không mua thì đi xem cũng được mà." Chu Hoảng lắc lắc ngón tay: "Đi hay không, một câu thôi!"
Úc Ninh nghĩ bụng, lát nữa lỡ Chu Hoảng bị người bán hàng thổi phồng đến choáng váng đầu óc, mình cũng phải kéo cậu ta lại, tránh cho cậu ta lại tiêu tiền oan, đành gật đầu: "Thôi được rồi, đi."
"Tôi biết ngay là cậu sẽ đồng ý mà." Chu Hoảng cười hì hì, may mắn là con phố đồ cổ không cách chỗ họ đang đứng quá xa, hai người vừa đi vừa dạo là đến.
Càng đến gần đích đến, xung quanh cũng có thêm không ít người giống họ đi xem náo nhiệt. Vốn dĩ năm giờ rưỡi đã phải đóng cửa nghỉ ngơi nhưng chợ đồ cổ lại đèn đuốc sáng trưng, cả một con phố đều treo đầy những chuỗi đèn lồng đỏ, càng tôn thêm vẻ cổ kính cho những kiến trúc vốn đã được xây theo phong cách cổ xưa.
Một số người bán cũng sớm bày biện xong xuôi, ngoài những cửa hàng vốn có trên con phố đồ cổ ra, dọc theo những khoảng trống ven đường cũng có không ít người bán hàng ngồi xổm, trải một tấm vải, bày đồ lên, cắm thêm một cái đèn điện nhỏ sạc pin, thế là xong.
Chu Hoảng hưng phấn xem từng món một ở phía trước, Úc Ninh thì chậm rãi theo sau cậu ta, nói chớ, ở đây cũng khá thú vị, ngoài một số thứ trông rất cổ kính ra, còn có một số người bán hàng bày bán luôn cả đồ nghệ thuật và một số món đồ nho nhỏ mà con gái yêu thích, như móc khóa, trâm cài tóc bằng gỗ đào gỗ mun, thậm chí còn có cả quầy bán đồ ăn vặt và nước giải khát nữa.
"Hôm nay tôi chỉ tiêu một nghìn tệ thôi!" Chu Hoảng ngồi xổm bên cạnh một gian hàng nhỏ xem một miếng ngọc bình an bằng bạch ngọc hơi ngả vàng, vừa nói với Úc Ninh: "Tôi nói này Úc Ninh, hôm nay cậu phải trông chừng tôi đấy."
"Không vấn đề gì." Úc Ninh gật đầu, giơ tay ra: "Vậy cậu đưa điện thoại cho tôi đi."
"Làm gì?" Chu Hoảng hỏi, nhưng rất thẳng thắn mở khóa điện thoại đưa cho Úc Ninh, Úc Ninh nhanh chóng mở hết các phần mềm thanh toán, cài đặt giới hạn cho những cái cần cài, đóng những cái cần đóng, giữ ngón tay của Chu Hoảng ấn vân tay lên, xác nhận từng cái một, hoàn thành cài đặt.
"..." Chu Hoảng nhìn một loạt thao tác của Úc Ninh, không khỏi giơ ngón cái lên với Úc Ninh: "Người anh em, cậu ác thật."
Úc Ninh lộ ra một hàm răng trắng nhỏ, tỏ vẻ rất ngại ngùng vì được cậu ta khen ngợi.
Úc Ninh và Chu Hoảng vừa nhìn là biết ngay là những thanh niên đến xem náo nhiệt, tuy mặc đồ bình thường, nhưng cũng không giấu được vẻ mặt đoan chính, vừa nhìn là biết xuất thân từ gia đình đàng hoàng. Người làm ăn ai mà chẳng tinh ranh, vừa nhìn là biết đây là hai con dê béo, người nào người nấy nhiệt tình vô cùng, nhao nhao cầm đồ ra chào mời hai người.
Chỉ trong mười mấy phút ngắn ngủi, Chu Hoảng đã để mắt đến mục tiêu đầu tiên của mình, đó là một chiếc nhẫn đeo ngón tay cái (ban chỉ) bẩn thỉu, nhìn như đúc bằng sắt, nhưng người bán hàng cứ khăng khăng nói là có bạc bên trong, hình dáng rất cổ kính, Chu Hoảng vui vẻ đeo lên ngón tay cái của mình, khoe với Úc Ninh: "Nhìn xem, đẹp không!"
Úc Ninh nhìn kỹ, không khỏi gật đầu, xét như một món đồ thủ công mỹ nghệ thì cái này khá đẹp: "Đẹp đẹp."
"Đẹp là đúng rồi!" Ông chủ cười như một con cáo già vừa sờ được gà: "Tôi thấy cái này có duyên với hai cậu, một nghìn tệ, cầm đi!"
"Một nghìn tệ?" Chu Hoảng không vui: "Một cục sắt này ông đòi một nghìn tệ? Ông chủ, ông đùa tôi à? Tôi không mua nữa."
"Không phải sắt, là có bạc đấy!" Ông chủ cầm lấy chiếc nhẫn, đảo qua đảo lại cân nặng: "Xem cái nước này xem, sao có thể là sắt được? Cậu đừng không tin, thật sự là có bạc đấy, là tôi thu được từ dưới quê lên, đưa cho cậu giá thật, tám trăm! Thấp hơn nữa thì không có đâu."
"Tám trăm? Không mua nữa vẫn hơn." Chu Hoảng bĩu môi, có chút không nỡ nhìn chiếc nhẫn, nghiến răng nghiến lợi định quay người đi.
Úc Ninh thấy Chu Hoảng thật sự rất thích chiếc nhẫn đó, lên tiếng: "Tám mươi."
"..." Ông chủ: "Cậu em nói gì?"