"Em đã đợi anh rất lâu rồi... Đợi đến mức em không muốn đợi nữa..." Bà cụ hai tay nắm chặt tay Úc Ninh, giữ chặt, bà cụ cúi đầu nhìn tay Úc Ninh, như đang nhìn thứ gì đó vô cùng trân trọng: "Người nhà muốn gả em cho người khác, em cũng không khóc, bởi vì anh nói khóc không tốt cho sức khỏe, em vẫn luôn nghĩ, nếu sức khỏe em tốt hơn, sống lâu hơn, thì sẽ có duyên gặp lại anh..."

Giọng bà cụ ngày càng nhỏ, cho đến cuối cùng tiếng khóc cũng yếu ớt không nghe thấy, đột nhiên, bà cụ ho khẽ một tiếng, sau đó liền ho kịch liệt như trời long đất lở, như muốn ho văng ra cả lục phủ ngũ tạng, đầu bà cụ càng lúc càng thấp, ngay khi mọi người đều cảm thấy không ổn, Bạch Chi Viễn đã xông ra cửa gọi bác sĩ, bà cụ đột nhiên ngẩng đầu lên, cũng không ho nữa, ánh mắt sáng suốt lạ thường nói: "Cháu trai à, cháu là ai? Úc Thành Chí đâu? Cháu là đời cháu nào của ông ấy vậy? Sao ông ấy không đến?"

"Bà ơi, cháu tên Úc Ninh, cháu là..." Úc Ninh vốn định nói theo như những gì cậu và Bạch Chi Viễn đã nói trước đó, tự xưng là cháu trai của ông chú, nhưng trong đầu lại hiện lên tiếng khóc than của bà cụ ban nãy, không khỏi đổi giọng nói: "Cháu là cháu họ xa của ông chú, sức khỏe ông chú không tốt, đang điều trị ở bệnh viện, thật sự không tiện đi lại, nên bảo cháu đến thăm bà ạ."

“Cháu trai?” Bà cụ Bạch buông tay, tựa người vào gối, ánh mắt mang theo vài phần dò xét và những điều khó đoán, bà cụ nói: “Nhờ cháu gửi lời hỏi thăm ông chú của cháu giúp bà nhé, cũng là bà đây già rồi không được tích sự gì, nửa thân người đã xuống lỗ rồi mà còn làm phiền ông ấy – bà đã bảo rồi, lúc bà lú lẫn, đừng coi lời bà nói là thật, lo cho bà ăn ngon uống khỏe đến khi nhắm mắt xuôi tay thì đã là con cháu tốt rồi! Các con cứ làm cái ba trò mất mặt thế này mà chi!”

Lời còn chưa dứt, bà cụ Bạch đã lại ho sù sụ.

“Mẹ –!” Một người phụ nữ đã có tuổi nhưng vẫn còn nét quyến rũ bước lên, bà có sáu phần giống bà cụ Bạch, vừa nhìn là biết mẹ con. Bà vừa vuốt lưng cho bà cụ Bạch, vừa nói: “Mẹ muốn gặp, chúng con đâu dám cản…”

“Ai hồi trẻ mà chưa từng yêu phải vài tên cặn bã.” Cô gái vừa đẩy Úc Ninh lẩm bẩm một câu.

“Hỗn xược!” Bà cụ Bạch vung tay đẩy con gái ra, vừa quát: “Nhà họ Úc có ơn lớn với nhà họ Bạch ta, đồ vong ân bội nghĩa! Dám nói tiên sinh nhà họ Úc như vậy!”

“Nhưng mà…” Cô gái còn muốn nói gì đó, thì bà cụ Bạch giận tím mặt vỗ tay xuống giường bệnh, chỉ tay vào cô mà nói: “Đuổi nó ra ngoài! Bà nhìn là thấy bực mình!”

Bà cụ Bạch nhìn Úc Ninh: “Để cháu chê cười rồi, trong nhà có mấy đứa chẳng nên thân… khụ khụ… sau này cháu cứ coi đây là nhà mình, nhà họ Úc và nhà họ Bạch là thế giao, trong nhà luôn có phòng dành riêng cho tiên sinh Úc gia, sau này cháu cứ coi đây là nhà mình, muốn giải khuây thì cứ đến đây ở vài ngày…”

“Hôm nay làm phiền cháu rồi, Chi Viễn, đưa Tiểu Úc về đi… Đi đi, nhớ gửi lời hỏi thăm ông chú của cháu giúp bà nhé.” Bà cụ Bạch nói.

Úc Ninh gật đầu, do dự một chút rồi nói: “Cháu sẽ nói với ông chú, lời của bà ơi… ông chú cả đời chưa từng kết hôn.”

Bà cụ Bạch ngẩn người ra một lúc, rồi xua tay, Bạch Chi Viễn thở phào nhẹ nhõm, vội vàng bước lên trước dẫn Úc Ninh đi ra ngoài.

Vừa ra khỏi tòa nhà nhỏ, Bạch Chi Viễn đã không còn nhiệt tình cởi mở như lúc ở trước mặt bà cụ nữa, giữa hai hàng lông mày mang theo vài phần u ám: “Để anh chê cười rồi… bà cụ cứ lúc tỉnh lúc mê như vậy đấy, bà cụ độc đoán quen rồi, nói một là một, anh không bị dọa sợ đấy chứ?”

“Không sao.” Úc Ninh cũng thở phào nhẹ nhõm, cậu ngẫm nghĩ rồi nói: “Chuyện của người lớn tuổi, chúng ta làm con cháu không tiện nhiều lời.”

“…” Bạch Chi Viễn khựng lại một chút, hiểu ra ý của Úc Ninh, rồi cười nói: “Ai bảo không phải chứ.”

“Vài ngày nữa chúng tôi sẽ đưa bà cụ đến bệnh viện, bác sĩ nói bà cụ không được khỏe lắm rồi, đến bệnh viện sẽ tiện hơn.” Bạch Chi Viễn dẫn Úc Ninh đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Nếu có thể… sau khi anh về có thể tìm chút di vật của ông chú của anh, để bà cụ có cái mà tưởng nhớ cũng được.”

“Không vấn đề gì, tôi về tìm xem có đồ gì thích hợp không – anh cho tôi xin địa chỉ, lát nữa tôi gửi bưu điện đến.” Úc Ninh rất rõ vị trí của mình, tuy rằng vừa rồi bà cụ nói hai nhà Bạch - Úc là thế giao, nhưng thực tế lại là mối quan hệ không thân không sơ như vậy, hơn nữa nhà họ Úc chỉ còn lại một mình cậu, cậu một người ăn no cả nhà không lo, thực sự không có ý định đến nhận thêm một mối thân thích cao sang quyền quý.

Hỏi địa chỉ có hàm nghĩa rất rõ ràng, đó là căn bản không muốn đến nữa. Úc Ninh vốn tưởng rằng Bạch Chi Viễn cũng sẽ ngầm đồng ý hai nhà không cần tiếp tục qua lại nữa, không ngờ Bạch Chi Viễn lại nói: “Vẫn là tự tay anh giao cho bà cụ thì tốt hơn.”

“Cũng được.” Úc Ninh gật đầu, nói: “Không cần tiễn đâu, tôi vừa hay tiện đường đi dạo phố luôn.”

“Đi thong thả nhé.” Bạch Chi Viễn gật đầu, đưa cậu đến tận cổng lớn rồi mới rời đi.

***

“Úc Ninh –!”

Úc Ninh đang đi dạo dọc theo phố đi bộ, đột nhiên có người gọi tên cậu, cậu quay đầu lại nhìn, còn chưa kịp nhìn rõ, đã bị người ta nhào tới ôm lấy bả vai từ phía sau: "Nhìn gì đấy, tôi ở đây này!”

“Chu Hoảng, sao cậu lại ở đây?” Chu Hoảng là bạn học cấp ba của cậu, mấy tháng trước điều hòa nhà Úc Ninh bị hỏng, vừa hay gặp được Chu Hoảng đã trở thành thợ sửa điều hòa, mối quan hệ của hai người sau khi trải qua một vụ tai nạn xe cộ đã nhanh chóng vượt qua mức bạn bè bình thường, hiện tại cũng có thể gọi là bạn tốt.

Chu Hoảng ôm cậu một cái rồi buông tay ra, tay kia của cậu ta xách túi trà sữa, giơ lên ra hiệu cho Úc Ninh xem: “Tôi đến khu vực này sửa điều hòa ấy mà… vừa rồi ông chủ cho hai cốc trà sữa, tôi còn đang nghĩ xem có nên giải quyết một cốc rồi nốc tiếp cốc kia hay không đây này, vẫn là cậu sướng nhất nhá… cho cậu này!”

Úc Ninh nhận lấy cốc trà sữa, không khách sáo cắm ống hút vào, vừa rồi từ nhà lớn nhà họ Bạch đi ra, trà chanh uống lúc đến đã tiêu hóa hết từ lâu, thật ra một người dân đen như cậu ở trong nhà sâu viện lớn như thế kiểu gì cũng cảm thấy gò bó không quen, thà nhịn luôn còn hơn hỏi người ta xin nước uống. Cậu hút một ngụm, húp đầy mồm trân châu và topping, hàm hồ nói: “Cậu ăn cơm chưa?”

“Chưa.” Chu Hoảng cũng cắm ống hút vào cốc trà sữa của mình, cậu ta vừa uống vừa nhìn thời gian: “Hơn ba giờ rồi… tôi mới bận xong đây.”

“Tôi cũng mới vừa bận xong, đi thôi, tôi mời cậu ăn cơm nhá.”

“Không vấn đề gì! Để tôi xem gần đây có gì ngon…” Chu Hoảng mở phần mềm trên điện thoại, vừa lướt vừa nói: “Hôm nay thứ tư, nhiều quán hôm nay giảm giá nửa giá á… ăn ở quán ở đầu ngõ đi, móng giò chiên giòn của nhà đấy đỉnh của chóp luôn!”

“Quán Tiểu Phong Lâu ở đầu ngõ đấy hả? Hình như nghe nói món hủ tiếu xào bò của nhà đấy cũng ngon lắm á…” Úc Ninh ghé đầu qua xem, xác định cũng có món mình muốn ăn, hai người nhất trí, vui vẻ đi đến quán ăn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play