Nhìn thấy xe của đối phương, cậu cũng yên tâm phần nào, đó là một chiếc xe thể thao có biểu tượng xe là một con ngựa, nhìn thân xe thon gọn tuyệt đẹp thế kia liền biết người bình thường không tài nào mua nổi. Lúc trước cậu còn nghĩ không biết có phải bị người ta nhắm đến rồi định đột nhập vào nhà mình không, nhưng nhìn chiếc xe này, cậu nghĩ nếu là đột nhập vào nhà thì dù xe này là thuê thì cái giá này cũng hơi cao rồi.

Úc Ninh lên xe, vừa đóng cửa xe, đối phương đã không thể chờ đợi được nữa mà khởi động máy, động cơ phát ra tiếng gầm gừ trầm thấp. Trong khoảnh khắc Úc Ninh thắt dây an toàn, chiếc xe đã lao vào dòng xe cộ như một con mãnh thú.

Nơi Úc Ninh ở tuy là thị trấn nhỏ, nhưng cũng không phải là nơi hẻo lánh chỉ có đường núi, cách khu nhà cậu ở không xa là lối vào đường cao tốc. Người đàn ông đạp ga chẳng mảy may để ý đến hóa đơn phạt vì chạy quá tốc độ, chỉ vài phút sau đã lao lên đường cao tốc.

"Tôi họ Bạch, tên Bạch Chi Viễn." Hai tay người đàn ông trẻ tuổi nắm vô lăng, mắt nhìn thẳng vào dòng xe, không ngừng lách mình trong dòng xe cộ, tốc độ đã vượt quá quy định 80 km/h của đường cao tốc, đã tiến gần đến 100 km/h, và vẫn đang tiếp tục tăng tốc. "Tuy không biết bà cụ nhà tôi có quan hệ gì với anh, nhưng lát nữa nói chuyện với bà, anh chú ý một chút, đừng làm bà cụ giật mình nhé."

Úc Ninh vô cùng thành thật bám chặt vào ghế, tránh việc nhỡ có phanh gấp thì mình trực tiếp bay ra khỏi cửa sổ. Cậu suy nghĩ một chút, quyết định nói thật: "Chào anh, Bạch tiên sinh. Người mà nhà anh tìm có lẽ không phải là tôi, mà là ông chú của tôi."

Đối phương đột ngột phanh gấp, tốc độ xe giảm nhanh chóng, xem ra đối phương sẵn sàng quay đầu xe để đón người: "Ông chú của anh đâu?"

"Mấy tháng trước đã qua đời rồi ạ."

Tốc độ xe tăng trở lại, Bạch Chi Viễn nói: "Xin lỗi."

"Không sao, tôi là họ hàng xa của ông chú... cả đời chỉ gặp ông cụ một lần." Ý nói, chuyện của ông chú, cậu thật sự không biết.

"Một lần?"

"Lúc làm đám tang."

"..." Đối phương im lặng một hồi, gật đầu nói: "Tôi hiểu rồi, lát nữa cứ thuận theo lời bà cụ mà nói là được... Cố gắng đừng nói ông chú của anh đã qua đời, cứ nói đang bệnh, không tiện đến gặp thôi nhé."

"Ừ." Úc Ninh gật đầu, trong lòng không khỏi nghĩ có lẽ là tình nhân cũ gì đó không chừng, thân là vãn bối của đàng trai, không khỏi có chút ngại ngùng. Khi đối phương lách làn vượt đèn đỏ với tốc độ cao, Úc Ninh không khỏi nói: "Hay là lái chậm một chút đi... An toàn là trên hết."

"Thời gian gấp quá, không quản được."

"... Không phải." Úc Ninh chỉ vào chiếc xe máy có một màu vàng chói lọi đang lao tới trong gương chiếu hậu, mặt không biểu cảm nói: "Ý tôi là cảnh sát đang đuổi theo anh đấy."

"..."

"Nếu không dừng xe, nhỡ bị bắt sẽ phải vào đồn cảnh sát, đến lúc đó có lẽ còn phải tìm người bảo lãnh ra nữa."

"..."

***

Thành phố S là một thành phố có lịch sử lâu đời, lâu đời đến mức cả thành phố tràn ngập các điểm du lịch, sự khéo léo của những người thợ thủ công từ ngàn năm trước không hề phai mờ theo thời gian, mà đã trở thành những dấu ấn được khắc sâu vào thành phố này.

Nhưng! Úc Ninh luôn cho rằng cái kiểu nói ‘những người giàu có thật sự ở Thành phố S đều sống trong những khu vườn trong thành phố’ chỉ là những lời tẩy não lan truyền trên mạng, dù sao thì cậu cũng là người địa phương, thế mà còn không biết, kết quả hôm nay lại thật sự được chứng kiến tận mắt.

Chiếc siêu xe chạy trên con phố Úc Ninh quen thuộc, rẽ vào con hẻm Úc Ninh quen thuộc, cuối cùng dừng lại trước cổng một căn nhà lớn mà Úc Ninh hoàn toàn không có ký ức, cánh cổng chính sơn màu đỏ tươi gắn hàng trăm chiếc đinh đồng lớn, hoàng phi lại có vẻ cổ kính, trên đó viết ba chữ lớn 'Đông Lai Viên', bên cạnh là một hàng chữ nhỏ mà với đôi mắt cận thị của Úc Ninh thì thật sự không nhìn rõ là viết cái gì.

*đinh đồng đóng vô là mấy cái tròn tròn trên cửa đó, những chiếc đinh đồng trên cửa cổ có ba ý nghĩa: một là để trang trí, hai là để tượng trưng cho cấp bậc, và ba là để gia cố.

Cánh cổng mở ra phía bên trong, Bạch Chi Viễn gật đầu với người bảo vệ bên cạnh, sau đó lái xe đến một khu vườn gần đó, giao xe cho người giúp việc bên cạnh. Anh ta do dự một chút rồi nói: "Lát nữa nói chuyện chú ý một chút... Nếu bà cụ hỏi anh là gì của người kia, thì cứ nói anh là cháu trai của ông chủ Úc kia nhé."

"Như vậy có ổn không?"

Ánh mắt Bạch Chi Viễn rất phức tạp, lắc đầu nói: "Tôi có chừng mực, anh cứ yên tâm." ( app TYT - tytnovel )

"Tôi hiểu rồi." Úc Ninh đáp, ánh mắt lại không tự chủ nhìn về phía Đông, ở phía đông khu vườn có một tòa nhà nhỏ hai tầng xinh đẹp, được xây dựng ven hồ, trong ao nhỏ nuôi vô số cá Koi, chúng đang ung dung tự tại vẫy những chiếc vây đuôi xinh đẹp trong nước, Bạch Chi Viễn dẫn cậu vào nhà, trong một căn phòng trên tầng hai, Úc Ninh gặp được bà cụ nhà họ Bạch.

Bà cụ nằm trên giường bệnh, tuy đeo ống thở oxy, nhưng trông rất có tinh thần, sắc mặt hồng hào. Xung quanh là hàng chục người có cả nam lẫn nữ, đều là trai xinh gái đẹp, lịch sự tao nhã. Bà cụ Bạch thấy Úc Ninh bước vào, vui vẻ gọi: "Thành Chí, anh về rồi à?"

Úc Thành Chí, tên của ông chú của cậu.

Giọng bà cụ rất dịu dàng, ngữ khí lại hoàn toàn như một nữ sinh gặp được người bạn thanh mai trúc mã của mình, đầy vẻ trẻ con. Sắc mặt những người nam nữ trong phòng mỗi người một vẻ, Bạch Chi Viễn nhìn bà cụ, ánh mắt dịu dàng, nhỏ giọng nói với Úc Ninh: "Bà cụ lại lẫn rồi." Nói xong, anh ta cười híp mắt bước lên, nắm lấy tay bà cụ, vẻ nhiệt tình vui vẻ gọi: "Chị Chu, em về rồi đây."

"Là Chi Viễn à!" Bà cụ tươi cười vỗ vỗ tay Bạch Chi Viễn, mắt nhìn về phía Úc Ninh: "Thành Chí, anh mau lại đây, đây là họ hàng xa của nhà chúng ta, tính ra cũng là em họ của em, tên Bạch Chi Viễn, những ngày anh không ở đây, luôn là nó bầu bạn với em đấy!"

"Hôm nay em muốn gặp anh, không ngờ nó lại tìm được anh thật!" Bà cụ nói xong, đột nhiên lại khóc: "Úc Thành Chí! Anh thật là đồ vô lương tâm! Nói cái gì mà anh là người phạm ngũ tệ tam khuyết, số mệnh định sẵn không có con cái, không muốn làm lỡ em, nói đi là đi... Sao anh lại không hỏi em có nguyện ý hay không hả!"

*Ngũ tệ (năm bất lợi) là "góa vợ, góa chồng, mồ côi, cô độc và tàn tật". Và tam khuyết (ba khiếm khuyết) là khuyết thiếu "tài, mệnh và quyền".

"Mẹ..." Một người đàn ông trung niên không nhịn được gọi một tiếng, bà cụ Bạch lại làm như không nghe thấy, cứ liên tục khóc lóc.

Một cô gái không biết từ lúc nào đã đứng cạnh Úc Ninh, đẩy nhẹ vào lưng Úc Ninh, nhỏ giọng nói: "Bất kể anh là ai, mau đến an ủi bà cụ đi, bác sĩ nói không thể để bà khóc như vậy."

Úc Ninh hít sâu một hơi, bước lên ngồi xuống bên giường bệnh, Bạch Chi Viễn rất tinh ý sớm đã tránh sang một bên, Úc Ninh nắm lấy tay bà cụ, nhỏ giọng nói: "Đừng khóc nữa, con gái khóc nhiều không tốt cho mắt đâu."

Bà cụ Bạch nắm chặt tay Úc Ninh: "Đúng rồi... trước đây anh cũng nói y như vậy, cái đồ vô lương tâm này, sao mà em lại nhớ rõ lời anh nói đến vậy chứ!..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play