Úc Ninh trở mình ngồi dậy, kéo cửa sổ nhìn xuống. Phòng ngủ của cậu vừa vặn nằm phía trên cửa tiệm tạp hóa nhỏ, nên chỉ cần cúi đầu từ cửa sổ lồi ra là có thể thấy ai đang đứng trước cửa tiệm. Bà cụ Lý hàng xóm thấy cậu mở cửa sổ, cười hi hi nói: "Tiểu Úc à, trưa rồi, sao con còn chưa mở cửa vậy?"
Bà cụ vẫy vẫy tay: "Mau xuống bán hàng đi – thằng cháu đích tôn nhà bà mãi mới về một chuyến, đang đòi ăn kem kia kìa!"
"Con xuống ngay ạ." Úc Ninh ngáp một cái, xỏ dép lê lẹt xẹt đi xuống lầu, mở cửa cho bà cụ Lý. Bà cụ Lý bước vào cửa tiệm tạp hóa, làm ra vẻ quan trọng lấy ra một cặp kính lão đeo vào, khom lưng tỉ mỉ lựa chọn trong tủ kem có không nhiều chủng loại, vừa chọn vừa lẩm bẩm: "Bọn trẻ bây giờ thật là yếu đuối, hồi xưa chúng ta làm gì có nhiều đồ lạnh để ăn như vậy, mấy xu mua một que kem muối cũng bị người lớn đánh cho một trận… Tiểu Úc à, mấy loại loè loẹt này, loại nào ngon hả con?"
Úc Ninh tỉnh người rồi, nhưng không có nghĩa là đầu óc cậu cũng tỉnh táo. Ai cũng hiểu, khi bạn ngủ một giấc dài tỉnh dậy, thường thì linh hồn của bạn vẫn chưa bám chặt vào thể xác – cậu gãi gãi đầu, ba giây sau mới phản ứng lại được bà cụ Lý đang nói gì, ghé lại gần lấy một cây kem ốc quế từ trong tủ lạnh ra: "Cháu của bà về ạ? Trời hôm nay nóng thật… Cornetto hả bà? Nhãn hiệu lâu đời rồi, hồi nhỏ con thích ăn cái này lắm nè."
"Chứ sao, nếu không phải con trai bà nổi nóng, thì con dâu làm sao nỡ đưa cháu bà đến cho bà nhìn mặt." Bà cụ Lý liếc mắt nhìn, hỏi: "Nhìn có vẻ ngon lành đấy! Cái này có vị dâu không? Cháu bà thích ăn dâu."
"Dâu hả bà…" Úc Ninh khom lưng xuống lục lọi, nửa người gần như chui vào bên trong – cái tủ lạnh này cậu mua về cũng không phải chỉ để đựng kem, cậu chỉ là một cửa tiệm tạp hóa nhỏ nên căn bản không cần tủ lạnh to như vậy, cậu thường tranh thủ lúc trên mạng có khuyến mãi săn sale để trữ một ít đồ tươi sống vào tủ này, dùng hộp nhựa kín để chia ra, không bị lẫn mùi chút nào, vừa tiện lợi lại vừa thiết thực.
Anh dời hai hộp Lock&Lock đựng thịt bò ra, từ bên dưới lôi ra mấy cây Cornetto vị dâu: "Bà ơi, bà lấy mấy cây ạ?"
"Một cây là được rồi… Thôi, lấy cho bà ba cây đi! Dạo này trời nóng, mua nhiều một chút cho đỡ phải chạy đi chạy lại."
"Dạ được ạ." Úc Ninh đáp một tiếng, từ bên cạnh xé một cái túi nilon đựng ba cây kem ốc quế: "Mười ba ngàn rưỡi ạ."
"Đắt thế cơ á?!" Bà cụ Lý giật mình: "Sao cái này đắt vậy?"
Úc Ninh dang hai tay ra: "Hồi nhỏ con mua có hai ngàn rưỡi thôi, bây giờ tăng lên bốn ngàn rưỡi rồi con cũng chịu, thành ra bình thường con cũng chẳng nỡ ăn."
"Thôi thôi… Nếu không mua loại ngon một chút, con dâu bà lại nói bà mua đồ vớ vẩn cho cháu nó ăn… Đúng là tạo nghiệp mà." Bà cụ Lý trước tiên móc từ trong túi ra một nắm tiền giấy, từ trong đó tìm hai tờ mười ngàn đưa cho Úc Ninh, lại lục ví tiền lẻ đếm tiền xu, bà ngẩng đầu hỏi cậu: "Tiền lẻ có lấy không con?"
"Lấy chứ lấy chứ ạ, bà cứ đưa, một đồng con cũng lấy." Úc Ninh nói. ( app truyện T Y T )
"Vậy được." Bà cụ Lý đếm mấy đồng xu ra, mãi mà không tìm được một nghìn cuối cùng, đang sờ soạng túi thì phía sau có một người phụ nữ chống ô đi tới, mặc một bộ vest Chanel chỉn chu, trên mặt trang điểm nhẹ nhàng nhưng tỉ mỉ tinh tế, chị ấy bất lực nhìn bà cụ Lý, gọi: "Mẹ!"
"Sao con lại đến đây? Mẹ mua kem xong là về ngay!"
"Mẹ ơi, mẹ đừng mua nữa, ăn đồ ngọt nhiều không tốt cho răng đâu! Mẹ không thể cứ chiều hư nó mãi được!"
Bà cụ Lý nghe vậy thì sắc mặt trầm xuống, giọng nói bất giác trở nên the thé: "Sao, mẹ lại hại Tiểu Dương à?! Mẹ đến mua kem cho cháu cũng không được sao? Nếu con coi thường mẹ, đến mua đồ cho Tiểu Dương ăn cũng không cho, vậy con gả cho con trai mẹ làm gì, hại cả nhà chúng ta!"
"Mẹ, mẹ nói gì vậy! Con không có!..." Người phụ nữ còn muốn nói gì đó, bà cụ Lý đã móc ra một đồng xu một ngàn đồng ném mạnh lên quầy hàng của Úc Ninh, xách kem đi một mạch thẳng về. Mặt bàn gỗ bị bà cụ Lý đập rung lên, kéo theo đồng xu cũng bị rung chấn mà rơi xuống đất, lăn tròn trên sàn nhà vùng vẫy, cuối cùng "cạch" một tiếng nằm im trên đất.
Người phụ nữ thấy bà cụ Lý chẳng thèm để ý đến chị ấy mà bỏ đi luôn, quay đầu lại muốn nói một tiếng xin lỗi với ông chủ cửa tiệm tạp hóa, không ngờ vừa ngẩng đầu lên, liền thấy Úc Ninh ăn mặc lôi thôi đang ngồi xổm xuống nhặt tiền xu, chị ấy sững người, nhìn kỹ Úc Ninh, thăm dò hỏi: "Úc Ninh?"
"Ừm? Có chuyện gì vậy?" Úc Ninh nhặt đồng xu đứng dậy, nheo mắt cũng nhìn kỹ đối phương, có lẽ là những trải nghiệm mấy tháng nay quá đặc sắc, cậu mất vài giây mới lôi được tấm danh thiếp tương ứng từ trong trí nhớ ra: "Giám đốc Triệu?"
Cậu nhớ ra rồi, người phụ nữ trước mắt là HR của công ty cuối cùng cậu làm việc, lúc đó vì nhiều lý do không phù hợp với lý tưởng của công ty nên cậu bị công ty khuyên thôi việc, chính vị HR này đã đến nói chuyện với cậu về việc thôi việc, lúc đó cậu còn đặc biệt chu đáo chủ động đề nghị thôi việc, đối phương cũng rất chu đáo nói sẽ gửi đồ dùng cá nhân và một số giấy tờ chứng minh thôi việc cho cậu qua đường bưu điện.
Nói chung, hai người họ ít giao tiếp, nhưng lần giao tiếp cuối cùng cả hai đều giữ được phép lịch sự cơ bản của người trưởng thành, không gây rắc rối cho đối phương. Vì vậy, Úc Ninh có ấn tượng tốt về đối phương, chỉ cần không phải cậu tự mình đa tình thì cậu nghĩ đối phương cũng nên có ấn tượng tốt về cậu mới phải.
Nhưng dù là tốt, thì việc hai người gặp nhau trong hoàn cảnh này cũng có vẻ rất gượng gạo.
"Sao cậu lại ở đây?" Giám đốc Triệu ngẩng đầu nhìn bảng hiệu – Cửa hàng tạp hóa Úc Thị. "Đây là cửa hàng của cậu mở à? Sao cậu lại nghĩ đến việc chạy về quê mở cửa hàng thế? Không làm thiết kế game nữa à?"
"Không làm nữa." Úc Ninh không nhịn được hé miệng ngáp một cái, lười biếng nói: "Già rồi không tăng ca nổi, mệt đến cả người phát bệnh, không đáng."
Giám đốc Triệu không khỏi gật đầu: "Cũng phải, nghỉ ngơi cũng tốt."
Úc Ninh hất cằm, ra hiệu về hướng bà cụ Lý vừa rời đi: "Chị còn không đuổi theo đi?"
Giám đốc Triệu nhìn thoáng qua bóng lưng của bà cụ Lý, bất lực nói: "Hẹn cậu khi khác có dịp thì lại nói chuyện nhé."
"Đi thong thả." Úc Ninh đáp lời qua loa, thấy Giám đốc Triệu đi rồi, liền dứt khoát đưa tay kéo cửa cuốn xuống – Thực ra nghĩ kỹ lại, cậu vẫn còn việc, bài tập Mai tiên sinh giao cho cậu còn chưa học thuộc! Cậu quyết định vẫn là qua bên kia học thuộc, tuy rằng tỷ lệ thời gian trôi nhanh chậm luôn không ổn định, nhưng phần lớn thời gian bên kia vẫn trôi nhanh hơn hiện thực.
Cậu không muốn học thuộc năm phút ở hiện thực, qua đó nhìn một cái đã nửa tháng trôi qua, lỡ như Mai tiên sinh kiểm tra đột xuất – Ối dào! Mới thuộc được hai dòng đầu!
Cậu chạy đi đánh răng rửa mặt trước, cậu vốn muốn đội tóc giả, nhưng vì lần này cậu qua đó thật sự là để cắm đầu khổ học, tạm thời không ra ngoài, nên cậu cũng lười đội. Cậu ở trong gương kéo kéo tóc mình, nhìn chiều dài – Dùng tóc giả quả thực không tiện, thôi thì cứ để tóc dài đi.