À phải rồi, trước đó cậu còn hứa mang rượu mơ cho Mai tiên sinh, cậu ngẫm nghĩ, hình như trong tiệm không có, cậu móc điện thoại ra đặt một đơn trên "Chó Đông", rồi tiện tay đặt luôn ít nguyên liệu thô, lên Baidu tìm công thức, định mang qua đó tự ủ xem sao. Dù sao cậu vẫn luôn miệng nói tự tay ủ rượu gì đó để hiếu kính Mai tiên sinh, nói dối nhiều rồi sẽ có ngày bị vạch trần, để tránh tiên sinh bị cậu chọc cho tức chết, cậu vẫn nên tự học một chút thì hơn.

Không chỉ ủ rượu, cờ tướng, gảy đàn, múa kiếm, thái cực quyền, hội họa, thiên văn... những thứ mà cậu từng có hứng thú muốn tìm hiểu nhưng luôn bị công việc gạt ra ngoài, đều có thể thỏa sức lấy ra học một lượt.

Úc Ninh ngân nga hát vu vơ thu dọn đồ đạc, đột nhiên cảm thấy đây mới là ưu đãi lớn nhất mà cánh cửa này mang lại cho cậu.

-- Cậu có được thời gian thuộc về chính mình.

***

Bước vào thế giới kia, nơi đó sương sớm lờ mờ, trong núi tràn ngập sương mù trắng sữa, như có như không phiêu tán trong rừng, trên suối, ở khắp mọi nơi, lặng lẽ lan tỏa. Không khí từ hẻm núi thổi qua, tạo thành từng đợt gió mang theo hơi lạnh. Khi có gió thổi, có thể nghe thấy tiếng trúc xào xạc xung quanh, cành lá lay động, như chốn thần tiên.

Úc Ninh vẫn mặc áo phông và quần ngủ vải bông mặc ở nhà, vốn là trang phục rất phù hợp với mùa hè, nhưng đến đây lại có chút lạnh, cậu chọn một bộ trường sam màu xanh chàm từ trong tủ quần áo, lười cởi đồ, mặc trực tiếp lên người luôn. Cậu thay xong quần áo, lại chuẩn bị sẵn đồ ăn vặt và trà nước, mới cầm mấy quyển sách Mai tiên sinh đưa ra sân tìm một chiếc trường kỷ bằng mây dựa vào bắt đầu học thuộc.

Úc Ninh làm việc gì lúc bắt đầu đều rất kiên nhẫn, nhưng sự kiên nhẫn này sẽ nhanh chóng tiêu hao hết, tóm lại là hơi cả thèm chóng chán, cậu một hơi học thuộc hai bài, gấp sách lại rồi lẩm bẩm học thuộc lại, xác nhận không sai một chữ thì chút ý chí ép buộc bản thân học tập cũng tan biến gần hết, cậu mất hứng lật thêm hai trang, đến khi hoàn hồn lại mới phát hiện mình không đọc được chữ nào, liền bực bội úp sách lên mặt, định ngủ một lát.

Gió nhẹ lay động, đột nhiên Úc Ninh khom người hắt xì một tiếng vang dội không hề báo trước, quyển sách trên mặt cậu "bộp" một tiếng rơi xuống đất, cậu xoa xoa mũi, lại xoa xoa lỗ tai có vẻ hơi ù, lắc đầu lẩm bẩm nói: "Hơi lạnh... Quả nhiên vẫn nên xây một cái đình..."

Úc Ninh nghĩ vậy, tay hư hư vẽ vời: "Đình bát giác, bốn phía phải lắp rèm trúc có thể cuốn lên được, trên kia dây chuỗi ngọc phải dùng màu đỏ tươi, còn phải treo thêm màn sa buông dài, như vậy khi có gió thổi thì có thể tung bay phấp phới... Ừm, bên trong phải bày một chiếc trường án, có thể bày đàn cũng có thể bày sách, lại đặt một lư hương, lại có thêm trường kỷ..."

Úc Ninh hình dung, mắt không khỏi nhìn quanh trong sân, dường như đang tìm kiếm vị trí nào thích hợp nhất để đặt những thứ cậu muốn. Nhưng cậu nhanh chóng nhận ra với chút diện tích này mà thêm một cái đình thì không thực tế lắm, lại sờ cằm: "Thêm cái gì nữa nhỉ... Ừm... Xích đu cũng không tệ..."

Úc Ninh luôn nhớ dường như đã nhìn thấy ở đâu đó có người dùng tre tự tay làm xích đu, chắc là video của một kênh Youtube nào đó, nhìn có vẻ rất dễ. Nghĩ vậy, Úc Ninh nhảy khỏi trường kỷ, nhanh chân đi về phía nhà kho trở về hiện thực – kênh Youtube kia rất nổi tiếng, video đó rất dễ tìm, cậu nhanh chóng tìm được video và tải xuống, như vậy có thể đảm bảo cậu vẫn xem được khi thế giới kia không có mạng.

Đã có tài liệu tham khảo rồi thì dễ làm hơn nhiều.

Cậu đến cửa hàng kim khí bên cạnh mua bộ phụ kiện cần thiết, lại từ trong kho lôi ra mấy cuộn dây thừng, so sánh dụng cụ với video, xác nhận đầy đủ rồi lại bước vào thế giới kia.

Ở bên cạnh tiểu viện của Úc Ninh là một khu rừng trúc rộng lớn, mọc um tùm xanh tốt, to nhỏ không đồng đều, cây trúc to nhất to bằng vòng eo người, cây nhỏ nhất còn nhỏ hơn ngón tay út, sờ vào rất mịn, không có gai, điều đáng kinh ngạc nhất là loại trúc này thực ra có màu tím – Không phải loại xanh lẫn với những vệt tím loang lổ, mà là màu xanh tím như ngọc bích, nhìn từ xa là màu xanh, nhìn gần lại là một màu xanh tím đậm.

Xích đu làm từ loại trúc này chắc chắn sẽ rất đẹp – Cho dù tay nghề cậu có kém đến đâu đi nữa, cũng sẽ không đến nỗi xấu xí!

Đầu tiên cậu theo hướng dẫn trong video tìm được ba cây trúc to bằng nhau làm xà chính cho toàn bộ xích đu, dùng dây đỏ buộc từng cây lại đánh dấu, lại chọn bảy tám cây trúc nhỏ hơn một chút, đợi buộc và đánh dấu xong hết thì bắt đầu đại nghiệp chặt trúc! Úc Ninh hài lòng nhìn những cây trúc cậu chọn ra từ mấy nghìn cây trúc, vung lưỡi liềm lên...

Két.

Úc Ninh ôm cổ tay ngồi xổm xuống, lưỡi liềm theo hướng lực bay vọt vào đất bên cạnh, có thể nói là cắm sâu ba tấc. Tròng mắt cậu vì đau đớn bất ngờ mà nhanh chóng tích tụ hơi nước, cậu nhăn nhó liếc nhìn cổ tay mình, chỉ thấy cổ tay vốn thon dài nhanh chóng đỏ ửng lên, rất nhanh đã sưng phồng lên như một quả bóng.

Trật khớp rồi? Hay là bị bong gân vậy?

Úc Ninh buồn bực ngồi xổm tại chỗ nhìn lưỡi liềm cắm sâu ba tấc không xa, rõ ràng cậu xem trong video mấy tên đầu gấu thôn quê, mấy cô hoa khôi thôn quê cầm lưỡi liềm múa may như cầm dao đi rừng trong Vương Giả Vinh Diệu, trên thì có thể giết gà săn lợn rừng, dưới thì có thể chặt củi chẻ tre, còn tưởng thứ này dễ thao tác lắm, không ngờ nhát đầu tiên đã vì dùng sai lực mà làm lưỡi liềm tuột khỏi tay.

Đợi đến khi cơn đau nhói buốt ở cổ tay dần chuyển thành một cơn đau âm ỉ, Úc Ninh mới đứng dậy, khó khăn dùng bàn tay lành lặn nhấc cái... lưỡi liềm lên khỏi mặt đất, ủ rũ định trở về thế giới hiện đại đến bệnh viện khám xem sao. Với vết thương này, cậu không an tâm để bác sĩ ở đây chữa trị, không phải là không tin vào Đông y, Đông y rất giỏi, nhưng giữa lang băm ở đầu thôn nơi thâm sơn cùng cốc của cậu này và bác sĩ chính quy chủ nhiệm bệnh viện hạng ba ở đô thị mới hạng nhất, ai cũng biết phải chọn cái nào.

Nếu nhất định phải chọn Đông y, cậu cũng sẽ về thế giới hiện đại tìm bác sĩ ở bệnh viện Đông y, dù sao thì ở thế giới hiện đại, muốn làm bác sĩ phải có chứng chỉ, phải học thuộc lòng, phải làm vô số thí nghiệm, còn tìm thầy thuốc Đông y ở thời đại này, rất có thể bạn sẽ là đối tượng thí nghiệm đầu tiên của họ.

Úc Ninh xách lưỡi liềm đi ra khỏi rừng trúc, tiếc nuối nhìn đống đồ siêu to khổng lồ cậu mang từ thế giới hiện đại tới. Để tránh có người xông vào nhà khi cậu không có ở đây, những thứ này vẫn phải thu dọn lại một chút — đặc biệt là đồ kim loại. Úc Ninh có thể nói thẳng với tất cả mọi người, một cái lưỡi liềm thép tinh luyện mua tùy tiện ở thế giới hiện đại mà mang đến thế giới này thì chính là thần binh giáng thế, sánh ngang Đồ Long bảo đao, lập tức mang theo nhiệt độ của những câu chuyện gió tanh mưa máu, mang ra giang hồ có thể khiến người trong giang hồ đánh nhau tranh nhau đến vỡ đầu vì nó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play