“Không được rồi… số tôi là số khổ mà.” Trợ lý Trương vừa nói vừa giơ điện thoại lên. Đó là giao diện WeChat, phía trên chi chít những chấm đỏ chưa đọc. “Kết bạn nhé?”

“Được.” Úc Ninh lấy điện thoại ra kết bạn với đối phương, thấy vẻ mặt mệt mỏi của anh ta, cậu đứng dậy nói: “Cậu nghỉ ngơi một lát đi, tôi hái ít anh đào cho cậu mang về.”

“Có phiền phức quá không?” Ánh mắt và hành động của Trợ lý Trương đã có xu hướng "nằm thẳng", tay cầm điện thoại nghịch nghịch, nhưng vẫn miệng cứng nói lời khách sáo với Úc Ninh. Tuy nói vậy, nhưng trên mặt anh ta viết rõ mồn một – tốt quá, hái cho tôi hai cân nhé.

Úc Ninh quay người ra phía trước nhà lấy mấy cái hộp, cậu đựng đầy hai hộp anh đào cho anh ta, nhìn số lượng phải đến hơn mười cân, cậu lại hái thêm dưa chuột, cà chua và các loại rau quả chín khác từ trên giá, đóng gói vào một hộp khác. Ba hộp được buộc lại bằng giấy kraft và dây thừng, vừa có thể biếu người lại có thể dùng, trông cũng rất lịch sự.

Đợi đến khi Úc Ninh làm xong những thứ này, quay đầu lại nhìn Trợ lý Trương, anh ta đã cầm điện thoại gọi cho ai đó rồi, nghe nội dung có lẽ là chuyện công ty, Úc Ninh không tiện nghe nhiều. Trợ lý Trương rất biết điều đứng dậy dùng khẩu hình nói lời tạm biệt, anh ta giơ một tay ra ý bảo Úc Ninh nhét mấy cái hộp vào lòng mình, Úc Ninh thuận theo đưa cho anh ta một hộp, Trợ lý Trương vừa tiếp lấy suýt chút nữa đã làm rơi xuống đất, may mà ôm được.

Úc Ninh khẽ nói: “Tôi tiễn cậu ra.”

Trợ lý Trương gật đầu, đầu dây bên kia dường như nói gì đó, anh ta nhíu mày lại, Úc Ninh dứt khoát đưa tay nhận lại cái hộp trong lòng anh ta, đi trước ra ngoài giúp anh ta để đồ lên xe. Trợ lý Trương cũng đi theo ra, chớp mắt, che điện thoại nói một câu: “Cảm ơn nha, người anh em.”

Úc Ninh xua tay, ra hiệu không cần khách sáo, Trợ lý Trương cũng không khách khí với cậu, quay đầu lên xe, nhưng lại không nổ máy mà lấy ra một chiếc máy tính bảng, gọi video call. Úc Ninh thấy vậy lắc đầu đóng cửa đi vào – xem ra dù là trợ lý hay công nhân dây chuyền, thời buổi này hễ là dân làm công ăn lương thì ngày tháng đều không dễ sống.

Trợ lý Trương gọi video khoảng mười phút sau thì cúp máy, chuyển sang gọi cho một người khác, rất nhanh đầu dây bên kia cũng bắt máy, là Lan tiên sinh, nhìn bối cảnh thì anh đang ngồi trong xe. Trợ lý Trương nói: “Thưa tiên sinh, đã đưa Úc tiên sinh về đến nhà rồi ạ, Úc tiên sinh còn chuẩn bị một ít quà nhỏ nhờ tôi mang đến cho ngài.”

“Ừ.” Đầu dây bên kia hờ hững đáp một tiếng.

Trợ lý Trương lại nói: “Chuyện tai nạn xe của ngài đã điều tra ra rồi ạ, tôi sẽ gửi báo cáo cho ngài – Người của chúng ta ở bên phía Úc tiên sinh nói là đã bắt được hai thanh niên xã hội, nhưng không phải do bên kia phái đến, tiên sinh cứ yên tâm, bên kia dường như không chú ý đến Úc tiên sinh đâu.”

“Cậu về trước đi.” Lan tiên sinh dường như nghĩ đến điều gì, khẽ nói.

***

Việc Lan tiên sinh nói sẽ giúp cậu xử lý nhà họ Bạch là thật sự xử lý. Ngày hôm sau Úc Ninh đã nhận được điện thoại xin lỗi của Bạch Chi Viễn, thái độ của cậu rất lạnh nhạt, bày tỏ rõ ràng là muốn đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Bạch. Bạch Chi Viễn cũng là một người thông minh, sau khi bày tỏ ý định của nhà họ Bạch thì cúp điện thoại.

Úc Ninh đem bộ vest và trang sức mà nhà họ Bạch đưa cho cậu mặc ngày hôm qua đóng gói lại, dùng chuyển phát nhanh gửi trả lại, cũng không quan tâm đến việc những thứ bên trong đáng giá cả mấy triệu tệ. Cậu cũng chắc chắn rằng có Lan tiên sinh làm chỗ dựa, cho dù thật sự làm mất đồ thì nhà họ Bạch cũng không thể làm gì cậu. ( truyện trên app t.y.t )

Vài ngày sau, cậu và Chu Hoảng làm một cái hẹn, chạy đến nhà Chu Hoảng đưa cái chén trà đã phục chế cho Chu Hoảng để cậu ta mang trả lại cho ông cụ ở con phố đồ cổ kia. Chu Hoảng cầm chiếc hộp mở ra cũng giật mình, cậu ta không phải là người chưa thấy qua đồ tốt, biết rằng muốn phục chế một cái chén trà thành như vậy thì cần phải có tay nghề đến mức nào. Cậu ta nghi hoặc nhìn Úc Ninh, hỏi: “Cậu có phải là nhờ người ta làm một cái mới không đấy?”

“Làm một cái mới cũng không nhanh như vậy đâu.” Úc Ninh đậy nắp lại, đẩy cho Chu Hoảng: “Sau này cậu mang đồ trả lại cho người ta.”

“Ừ ừ, tôi biết rồi.” Chu Hoảng đưa tay muốn nhận lấy, nhưng lại phát hiện tay Úc Ninh đang ấn trên hộp, không buông ra. “Sao vậy?”

“Chưa xong đâu.” Úc Ninh ấn tay lên hộp, nhìn thẳng vào mắt Chu Hoảng nói: “Những người làm nghề kinh doanh đồ cổ lâu năm như vậy, chắc chắn sẽ cho cậu tiền công, cậu tuyệt đối không được nhận tiền, cậu cứ nói gần đây mất việc, muốn đến cửa hàng của ông cụ học việc kiếm sống qua ngày.”

“Lúc ông cụ nói chuyện với cậu tôi cũng nghe qua, ông cụ mất đồ đệ rồi, cũng không có người nối nghiệp.”

“Cái gì?!” Chu Hoảng đột nhiên ý thức được ý của Úc Ninh, giống như chưa từng quen biết Úc Ninh trước đây mà nhìn cậu: “… Không hay lắm đâu nhỉ?”

“Nếu bị từ chối, cậu cứ ra sức nài nỉ ông cụ, than khổ kể khổ, nói sắp không có cơm ăn cũng được, bị chủ nợ dí cũng được…” Úc Ninh buông tay ra, đẩy hộp cho Chu Hoảng: “Nếu thành công, nợ của cậu cũng coi như có điểm dừng.”

Chu Hoảng im lặng một lúc, sau đó gật đầu thật mạnh.

Úc Ninh biết – nhà Chu Hoảng đã sa sút, sớm đã làm thủ tục phá sản, ba mẹ cậu ta đã nhảy lầu, nhưng có một số khoản nợ không thể trốn tránh được. Chu Hoảng vì những khoản nợ này mà một không nghĩ đến việc trốn chạy, hai không muốn quỵt nợ, vốn là một thiếu gia mười ngón tay không dính nước xuân giờ lại trở thành một thợ sửa điều hòa, mỗi ngày bôn ba làm việc hơn mười tiếng chỉ để trả nợ. Nghề nghiệp quyết định thù lao, chỉ dựa vào số tiền sửa điều hòa này, Chu Hoảng cả đời cũng không trả hết nợ được.

Úc Ninh cố gắng chỉ cho cậu ta một con đường, bất kể đi được hay không, nhưng luôn phải thử một lần mới biết kết quả.

***

Ngày hôm sau, khi Úc Ninh tỉnh dậy, xuyên qua ô cửa sổ rộng lớn cậu nhìn thấy bầu trời đầy mây đen như vảy cá, những hạt mưa nhỏ li ti từ trên trời rơi xuống, rơi trên lan can ban công, những giọt nước bắn ra xung quanh, rồi lại tụ lại thành giọt, rơi xuống đất.

Điều hòa đã sớm vượt quá thời gian hẹn giờ, tự động tắt, nhiệt độ trong phòng vẫn duy trì ở một phạm vi dễ chịu, hơi nước mưa và mùi đất lọt vào từ cửa sổ thông gió, khiến cả không gian tràn ngập hương vị tươi mát.

– Một ngày thích hợp để ngủ nướng.

Úc Ninh ngáp một cái, kéo chăn nằm lên bệ cửa sổ, trên bệ cửa sổ cũng được cậu trải một lớp đệm dày và gối ôm, người vừa lên liền lún sâu xuống, khiến người ta không khỏi lại bị cơn buồn ngủ ập đến, muốn ngủ thêm một giấc ngon lành nữa. Úc Ninh dùng lý trí ít ỏi còn sót lại suy nghĩ một giây, phát hiện hôm nay mình thật sự không có việc gì cần làm nên lại chìm vào giấc ngủ.

Khi tỉnh lại lần nữa, bầu trời bên ngoài đã tờ mờ sáng, vừa giống như mưa rào vừa tạnh, lại vừa tựa như giông bão sắp ập đến. Từ dưới lầu vọng lên tiếng gõ cửa, có người gọi: "Tiểu Úc ơi – Tiểu Úc có nhà không?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play