Nhắc đến nhân vật tiếng tăm ai nấy cũng biết trong thời thịnh thế hiện nay, ngoài đương kim thiên tử ra thì người tiếp theo chính là Dung thân vương.
Quân Hoa Dung, danh thần khai triều.
Văn võ song toàn.
Và còn có vẻ bề ngoài tuấn tú trời ban.
Thấy Dung thân vương đã hai mươi lăm tuổi mà vẫn chưa cưới vợ nạp thiếp. Bất kể là quan viên trọng thần hay môn phái giang hồ đều tranh nhau muốn dâng tiểu nữ nhà mình tới trước mặt Dung thân vương.
Thế nhưng vào thời điểm then chốt này, Dung thân vương lại vung tay áo ôm một công tử dung mạo thanh tú tham dự Ngự Bảo Yến.
Đám phụ thân già đấm ngực dậm chân, muộn rồi, muộn quá rồi.
Không phải vì nhận ra Dung thân vương thích nam, mà là từ ánh mắt Dung thân vương nhìn vị công tử kia là có thể thấy rõ, y không chấp nhận được bất kỳ ai khác nữa.
…
Mấy tháng sau, Dung thân vương đại hôn.
Hôn lễ của hoàng thất, cả nước cùng chúc mừng.
Hoàng thượng cũng rất vui, long ân mênh mông cuồn cuộn, đại xá thiên hạ.
Các đại thần vừa tham dự yến tiệc hoàng thất, vừa bàn tán ——
Vị công tử Phó Phàm có thể khiến Dung thân vương để ý này, rốt cuộc là một người lợi hại cỡ nào.
Là người như thế nào nhỉ...?
- Là người tốt.
Các đại thần đồng loạt quay đầu lại ——
Chỉ thấy Vương ngự y gác một chân lên mép bàn, chân kia thì đạp lên ghế, tay cầm chén bạc đựng rượu, trông thật là phóng khoáng.
Vương ngự y sinh ra vốn đã đẹp tựa như tiên, đôi mắt phượng hơi xếch lên gợn sóng đầy mị hoặc, khẽ cười một tiếng là hoa nở khắp nơi, giờ đây khuôn mặt hơi ửng hồng vì men rượu càng khiến người ta hồn xiêu phách lạc.
Các đại thần vội vàng quay đầu lại.
Vương ngự y rất đau lòng.
Gần như ai trong cung cũng biết chuyện hắn thầm thương Dung thân vương.
Chỉ có Dung thân vương là giả ngơ.
Vương ngự y cũng biết, trước giờ Dung thân vương chỉ coi mình là bằng hữu.
Lại còn không phải là kiểu bằng hữu thân thiết.
Từ trước đến nay Dung thân vương luôn biết giữ khoảng cách giữa người với người, khiến người tiếp xúc cảm thấy vui vẻ, không bao giờ gượng gạo.
Dung thân vương cũng có bằng hữu thân thiết, tiếc là không phải hắn.
Mấy tháng trước ở Dương Châu, hắn đã mất ngủ cả đêm, sáng hôm sau bèn đi tìm Dung thân vương, lấy hết can đảm bộc bạch tâm tư.
Quả nhiên là bị từ chối một cách dứt khoát.
Vì vậy Vương ngự y bèn đi tìm Phó Phàm uống say bất tỉnh nhân sự.
Sau khi thức dậy thì nhìn mình trong gương thẫn thờ hồi lâu, sau đó ngửa mặt lên trời hét một tràng dài Quân Hoa Dung ngươi không nhìn trúng lão tử là tổn thất của ngươi đấy ngươi biết có bao nhiêu người nhìn thấy lão tử là mê mẩn tới nỗi hồn vía lên mây không hôm trước Võ Lâm Minh chủ còn hẹn lão tử đi ăn cơm đấy nhưng lão tử từ chối hắn kết quả hôm qua ngươi lại từ chối lão tử cái đồ nam nhân không có mắt nhà ngươi!!!!!
Hừ.
Vương ngự y ngửa đầu, uống cạn thêmmột ly.
…
Dung thân vương là một người không tầm thường chút nào.
Nhưng tâm tính của y lại rất bình thường.
Con người mà, hai con mắt một cái mũi.
Chẳng khác biệt gì nhiều.
Những người bên cạnh đều biết, Dung thân vương nhìn người chỉ nhìn vào năng lực.
Vì vậy theo lý mà nói, Vương ngự y có thế nào thì cũng xứng với thân vương nhà mình.
Nhưng mà, trong mắt Dung thân vương chỉ có mỗi chủ tử Phó Phàm.
Đám người hầu hết sức tò mò về chủ tử Phó Phàm vừa mới gả vào phủ này.
Một ngày, hai ngày, ba ngày…
Đám người hầu không thấy chủ tử Phó Phàm có chỗ nào không tầm thường.
Mười lăm ngày, mười sáu ngày, một tháng…
Hình như đám người hầu đã hiểu ra đôi chút ——
Vị chủ tử Phó Phàm này, đúng là gần gũi giản dị.
Không ra vẻ, không nói lời tổn thương người khác.
Hôm qua còn xách nước giúp thị nữ A Tịnh yếu ớt nữa kìa.
Tính tình chủ tử Phó Phàm cũng rộng rãi, hòa đồng với đám người hầu lắm.
Thật tốt, thật tốt.
Đám người hầu gật đầu.
…
Dạo gần đây Dung thân vương không được vui cho lắm.
Đáng lẽ ra phải rất vui, bởi vì trong số con cái của ca ca có một đứa nhỏ rất khá muốn đi theo mình.
Ngay khi cuộc sống của Dung thân vương đang khá viên mãn thì…
Khụ.
Mọi chuyện là như thế này:
Ba hôm trước, đợi Phó Phàm và Tô Mộ Tiên ôn chuyện xong, khi y đến Minh Hương Lâu đón Phó Phàm.
Thì đã gặp Cung chủ Lâm Xuyên Cung, Liễu Minh Sanh.
Liễu Minh Sanh thấy y bèn phủi tay áo hành lễ.
Ôn hòa nhã nhặn, ung dung phóng khoáng.
Đúng là một người tuấn tú lịch sự.
Dung thân vương gật đầu.
Khi ôm Phó Phàm chuẩn bị đi, Dung thân vương nhận ra Phó Phàm nhìn bóng lưng Liễu Minh Sanh như có điều suy nghĩ.
- Nhìn gì thế.
Dung thân vương hơi ghen tuông.
- À… ta nhìn Liễu Minh Sanh.
“?!”
Dung thân vương hơi sững người, hũ giấm từ từ nghiêng đổ.
- Trước đây ta từng thích Liễu Minh Sanh…
- Bùm!
Hũ giấm nổ… nổ tung rồi…
Phó Phàm giật mình nhìn đôi mắt Dung thân vương bừng cháy ngọn lửa tím rực.
- Đó là trước đây, đó là trước đây, bây giờ còn chút cảm giác nào cũng tắt ngấm rồi!!! Không, là không còn nữa!!! Ngươi đừng lộ ra vẻ mặt đó nữa ta sợ đến nỗi nói năng lộn xộn luôn rồi!!! ( truyện trên app t.y.t )
…
Dạo gần đây Chính Thanh rất bận.
Không phải bận tìm hiểu Võ Lâm Minh, mà là tìm hiểu Cung chủ Lâm Xuyên Cung ——
Liễu Minh Sanh.
Chủ tử bỗng nhiên ra lệnh phải điều tra cặn kẽ về Liễu Minh Sanh rồi giao cho y.
Chính Thanh cảm thấy là lạ, chẳng phải thế lực của Lâm Xuyên Cung đã suy giảm rồi ư, chủ tử còn cần tin tức này để làm gì chứ?
Tò mò thì tò mò, nhưng Chính Thanh vẫn làm theo một cách tỉ mỉ.
Chính Thanh quỳ dưới đất, bẩm báo tin tức mới nhất ——
- Gần đây Liễu Minh Sanh tham gia cuộc luận võ của Võ Lâm Minh, liên tục giành hạng nhất ba lần.
- Ừ.
- Lúc ấy thuộc hạ có quan sát, hình như kiếm pháp của Liễu Minh Sanh đã tiến bộ hơn.
- Ừ…
Dung thân vương bỗng gõ đầu ngón tay xuống bàn: - Chính Thanh.
- Có thuộc hạ.
- Ngươi nói xem, nếu bổn vương so chiêu với Liễu Minh Sanh thì mấy chiêu là thắng được hắn?
“…!!”
Chính Thanh giật mình ngẩng đầu lên nhìn một cái, vẻ mặt Dung thân vương hết sức nghiêm túc.
- Bẩm chủ tử, không quá ba chiêu.
Chính Thanh nói thật, hắn đã từng thấy võ công của chủ tử, khi bình định những kẻ đứng đầu võ lâm năm xưa, hắn đã đứng đằng sau chủ tử.
Dung thân vương suy nghĩ đôi chút ——
- Đại hội luận võ của Võ Lâm Minh kéo dài đến khi nào?
- Bẩm chủ tử, đến ngày hai mươi hai.
- Bổn vương đi gặp Liễu Minh Sanh.
- … Chủ tử…
- Lâu rồi không vận động gân cốt, vừa hay rèn luyện một phen.
- … Chủ tử…
- Yên tâm, dịch dung rồi mới đi.
Trong lòng Dung thân vương bùng lên một ngọn lửa —— ha, lâu rồi không nhiệt huyết như vậy.
"..." Chính Thanh im lặng không nói gì.
… Hai hôm nay từ mấy chuyện như thời gian thức dậy và tư thế đi đứng của chủ tử Phó Phàm, cùng với việc ngài bảo ta điều tra Liễu Minh Sanh thì có thể thấy rõ ngài đang ghen đây mà…
Ghen rồi, ghen rồi…
Chủ tử nhà chúng ta ghen rồi…
Chính Thanh thở dài với ánh trăng.