Phó Phàm là một người rất đỗi bình thường.

Hắn cư xử ngay thẳng, tính tình hiền hòa, và cũng chưa bao giờ nói lời làm tổn thương người khác.

Vì vậy hắn rất được lòng mọi người, nhưng tâm điểm ánh mắt của mọi người chưa bao giờ đặt vào hắn.

Hắn có vẻ ngoài thanh tú, vóc dáng cao ráo. Nói chung là không tệ.

Nhưng mọi người không ai chú ý đến hắn, bởi vì bên cạnh hắn là Tô Mộ Tiên.

Hắn võ công cao cường, nội công thâm hậu.

Nhưng trên bảng xếp hạng giang hồ lại không có tên của hắn, bởi vì hắn không thích đánh nhau.

Nói tóm lại, Phó Phàm là một người rất đỗi bình thường.

Vì vậy vào tháng trước, hắn vẫn chỉ là một người áp tiêu.

Đầu tháng trước, người bạn chơi với hắn từ thuở nhỏ, cũng chính là Tô Mộ Tiên, đột nhiên đến tìm hắn.

Phó Phàm cũng tò mò lắm, vì theo lý mà nói thì Tô Mộ Tiên nên sống một cuộc sống vui vẻ, phong phú mới đúng.

Nhưng Tô Mộ Tiên lại đến tìm hắn với vành mắt đỏ hoe và run rẩy.

Bộ xiêm y trắng nhạt hơi xanh của Tô Mộ Tiên đã bị bụi đất nhuộm thành màu xám tro, mặt mày cũng vương nước mắt, nhưng những điều này vẫn hề không ảnh hưởng đến vẻ đẹp của hắn, ngược lại trông còn yếu ớt đáng thương hơn.

Tô Mộ Tiên đẹp mà khiến người ta ngạc nhiên.

Đẹp đến nỗi hoa khôi của Xuân Nguyệt Lâu hiện giờ cũng không dám so sánh với hắn.

Vì vậy bất kể là ai thì đứng bên cạnh Tô Mộ Tiên cũng sẽ hơi bị phớt lờ.

Cũng may Phó Phàm đã quen với chuyện đó mười mấy năm rồi.

Bộ dạng thảm hại của Tô Mộ Tiên hiện giờ khiến Phó Phàm giật mình.

Nhưng ngạc nhiên thì ngạc nhiên, Phó Phàm vội vàng hỏi Tô Mộ Tiên đã xảy ra chuyện gì.

Tô Mộ Tiên vốn đang cúi đầu thì ngẩng lên, hồ nước lạnh trong đôi mắt lại sâu thẳm thêm đôi phần.

Từ nhỏ đến lớn, Phó Phàm luôn ở bên Tô Mộ Tiên.

Hai người cùng bái một thầy, nhưng Tô Mộ Tiên vốn không thích hợp học võ, chỉ là cha mẹ muốn hắn biết chút công phu để tự bảo vệ bản thân.

Còn Phó Phàm thì bị phụ thân vứt ở trước cửa nhà sư phụ.

Tô Mộ Tiên không thích đánh võ, tất nhiên cũng chỉ luyện tập võ công ở mức bình thường.

Còn Phó Phàm do gân cốt rắn chắc khỏe mạnh, trong việc song tu cả trong lẫn ngoài chẳng khác nào như cá gặp nước.

Tuổi tác hai người xấp xỉ nên rất dễ kết bạn.

Hơn nữa cả hai đều trân trọng nhau.

Vì vậy Tô Mộ Tiên càng không cần phải chăm chỉ luyện võ, vì đã có Phó Phàm bảo vệ mình.

Lâu ngày dài tháng, sư phụ thấy Tô Mộ Tiên không mấy hứng thú với việc luyện võ nên đã bảo cha mẹ Tô gia đón về.

Mà năm Tô Mộ Tiên được đón về cũng là năm Phó Phàm thành thạo võ nghệ.

Vì vậy cả hai vẫn ở bên nhau, thỉnh thoảng cũng sẽ gặp mặt.

Trong sân hoa nở rồi lại tàn, Tô Mộ Tiên ngày càng thanh thoát tuấn tú, khiến tất cả những ai từng gặp đều khó lòng rời mắt.

Đôi khi thậm chí còn quên mất sự hiện diện của Phó Phàm.

Nhưng Phó Phàm cũng không để ý, vì Tô Mộ Tiên là bằng hữu của mình.

Phó Phàm mừng thay cho Tô Mộ Tiên.

Năm hai người 16 tuổi, Tô Mộ Tiên kéo Phó Phàm đến hội giám bảo ở Dương Châu.

Cả hai đều gặp được người khiến mình rung động.

Mà người khiến bọn họ rung động chính là Liễu Minh Sanh.

Cung chủ của Lâm Xuyên Cung.

Phẩm chất và dung mạo hơn người, nhã nhặn ôn hòa.

Lúc ấy Phó Phàm đã sững người tại chỗ, vì đây là lần đầu tiên hắn có cảm giác trái tim rung động.

Nhưng hắn nhanh chóng nhận ra, Liễu Minh Sanh đang nhìn chằm chằm Tô Mộ Tiên bên cạnh hắn.

Mà Tô Mộ Tiên cũng đang ngây người nhìn Liễu Minh Sanh.

Phó Phàm dời mắt, nhìn vành tai Tô Mộ Tiên.

Đỏ bừng.

Tô Mộ Tiên đã rung động thật rồi.

Thế là Phó Phàm rất biết điều mà dừng bước, xoay người đi về phía hành lang dài ven hồ.

Ước chừng năm sáu mươi bước, Phó Phàm xoay người lại thoáng nhìn.

Hoa đào nở rộ trăm ngàn đóa, phớt hồng say lòng người, điểm xuyết những cánh hoa trắng li ti bay theo làn gió xuân rồi rơi nhẹ trên mái ngói, trên bàn, và cả trên vai Tô Mộ Tiên cùng Liễu Minh Sanh.

Đúng là một bức tranh công tử giai nhân tuyệt đẹp.

Phó Phàm vô thức nhìn xuống vai mình.

Không có cánh hoa nào.

Quả nhiên, cuộc gặp gỡ đầu tiên đẹp đẽ nhất đều dành cho các vai chính.

Bắt đầu từ đây, Tô Mộ Tiên và Liễu Minh Sanh thường xuyên qua lại.

Cuối cùng, vào năm cả hai 19 tuổi, Tô Mộ Tiên và Liễu Minh Sanh chính thức nắm tay nhau.

Tô phụ và Tô mẫu là người có tư duy cởi mở nên cũng coi như chấp thuận.

Mặc dù Phó Phàm chân thành hết lòng chúc phúc cho họ, nhưng hắn vẫn uống say mèm vào ngày đại hôn của bọn họ, sau đó ngồi trên hành lang dài thẫn thờ nhìn ánh trăng.

Hắn cũng cảm thấy tủi thân trong lòng, mình tốt như thế, tại sao lại không có ai yêu.

Hắn ngồi suốt cả đêm mà cũng không có bất kỳ mối lương duyên nào xuất hiện.

Đúng vậy, bởi vì hắn là vai phụ.

Sau khi kết hôn, Tô Mộ Tiên đã theo Liễu Minh Sanh về Lâm Xuyên Cung.

Và rồi một tháng trôi qua.

Trong một tháng này, trên giang hồ đã xảy ra chuyện lớn.

Không ngờ Lâm Xuyên Cung lại đánh nhau với Thiên Triết Lâu.

Bởi vì trước giờ Phó Phàm chưa từng để ý tin tức giang hồ nên hắn chẳng biết gì cả.

Phó Phàm rót một chung trà cho Tô Mộ Tiên.

Tô Mộ Tiên uống hết một hơi, mặt mày mới hơi hồng hào đôi chút.

- Lâm Xuyên Cung vốn đã không hòa hợp với Thiên Triết Lâu, không ngờ lần này Thiên Triết Lâu lại ám sát trưởng lão của Lâm Xuyên Cung, Minh Sanh không đánh không được. 

Tô Mộ Tiên nắm chặt chung trà: - Hiện giờ, Minh Sanh và ta chia ra hành động, hắn dẫn người đi giải quyết chủ lực của Thiên Triết Lâu.

- Ừm. Ngươi cứ ở lại chỗ ta, ta bảo vệ ngươi. 

Phó Phàm vỗ vai Tô Mộ Tiên rồi ngồi xuống bên cạnh.

- Phó Phàm… 

Tô Mộ Tiên rưng rưng nước mắt, do dự một lúc lâu mới nói: - Ngày kia, ngươi hộ tống ta đến bờ Chiết Liễu được không…? Minh Sanh sẽ phái người đến bến đò đón ta.

- Được thôi, chuyện nhỏ mà.

- Không phải chuyện nhỏ đâu… 

Tô Mộ Tiên ngắt lời, giọng nói run rẩy: - Phó Phàm, suốt chặng đường này luôn có người của Thiên Triết Lâu đi theo để giết ta, thị vệ hộ tống ta ban đầu chỉ còn chưa đến mười người, ta chỉ đành… ta chỉ đành ghé qua đây cầu cứu ngươi…!

Trong lúc nhất thời Phó Phàm không biết nói gì.

- Phó Phàm, nếu ngươi hộ tống ta đến bờ Chiết Liễu thì sẽ rất nguy hiểm… nhưng, người duy nhất ta có thể nghĩ đến và bảo vệ được ta cũng chỉ có ngươi… ta chỉ có thể tìm ngươi… chỉ có thể…

- Ngươi yên tâm.

Tô Mộ Tiên mở to mắt, nhìn Phó Phàm cười nhẹ nhàng ——

- Ngươi cứ yên tâm, tuy ta không thường luận võ với người khác, nhưng công phu này của ta không tệ đâu.

Hai ngày sau, Phó Phàm đã xin nghỉ ở tiêu cục, mang theo ít lương khô và bạc lẻ rồi dẫn Tô Mộ Tiên cùng với mười mấy người nữa khởi hành đến bờ Chiết Liễu.

Tô Mộ Tiên nói không sai, quả nhiên trên đường đi thỉnh thoảng lại có năm sáu người nhảy ra để giết bọn họ.

Nhưng mà công phu của Phó Phàm đúng là không tệ, giải quyết cũng gọn gàng.

Gọn gàng thì gọn gàng, nhưng vẫn sẽ có vết thương do đao kiếm để lại trên người.

Sáng hôm đó, bọn họ lại bị mai phục.

Phó Phàm vẫn bị thương nhẹ như thường lệ, băng bó xong lại tiếp tục lên đường.

Hôm nay đã là ngày thứ năm đi đến bờ Chiết Liễu, mà bờ Chiết Liễu đã ở cách đó không xa.

Vừa rồi có tin tức truyền tới rằng người của Lâm Xuyên Cung vừa đến bến đò.

Nhưng bây giờ đã là đêm khuya, mọi người đều mệt mỏi cả rồi.

Tất cả quyết định tạm thời nghỉ ngơi một lát.

Phó Phàm ôm kiếm ngồi dưới đất như thường lệ.

Ánh trăng thỉnh thoảng bị mây trôi che khuất, xung quanh im ắng lạ thường.

Im ắng lạ thường.

Không đúng lắm.

Phó Phàm đứng dậy nhìn xung quanh.

Không có tiếng động.

Phó Phàm nhận thấy bình nước của một thị vệ không biết đã bị đổ từ lúc nào.

- Huynh đệ, bình nước của ngươi… 

Phó Phàm bước đến, con ngươi bỗng nhiên co lại, đưa tay kiểm tra thử.

Người này đã chết rồi.

Lưng thị vệ cắm một cây kim dài.

Phó Phàm nhanh chóng ngồi dậy, lia mắt sang các thị vệ khác.

Đều chết hết rồi.

- Mộ Tiên!!!

Phó Phàm chạy tới chỗ chiếc kiệu, đưa tay kéo mạnh tấm màn ra ——

Tô Mộ Tiên giật mình: - Phó Phàm, có chuyện gì vậy?

- Chạy mau!!!

Phó Phàm dùng sức khiêng Tô Mộ Tiên lên, chạy hai ba bước đến bên cạnh con ngựa của mình rồi để Tô Mộ Tiên ngồi xuống.

- Đợi đã Phó Phàm, vậy còn ngươi thì sao?! Ngươi chạy với ta đi!!!

- Ta chạy với ngươi thì bọn chúng sẽ đuổi theo đấy.

Phó Phàm cố gắng trả lời bằng giọng điệu bình tĩnh, bởi vì bản thân hắn cũng sợ lắm.

Ngay lúc hắn chưa kịp điều chỉnh giọng điệu thì một cây kim dài đã bay tới từ phía sau, đâm thẳng vào mặt Tô Mộ Tiên.

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Phó Phàm xoay người để nó đâm vào vai mình.

- Phó Phàm!!!!!!

- Ta nói chạy mau!!!

Phó Phàm lấy vỏ kiếm đánh mạnh vào mông ngựa, con ngựa hí dài một tiếng rồi chở Tô Mộ Tiên lao về phía bờ Chiết Liễu.

- Phó Phàm!!!! Phó Phàm!!!! Phó Phàm!!!…

Quả nhiên, suy đoán của Phó Phàm là đúng.

Đây là nhóm người cuối cùng Thiên Triết Lâu phái đến đây ám sát Tô Mộ Tiên, là nhóm có số lượng đông nhất.

Cũng là nhóm tinh nhuệ nhất.

Rất khó để diễn tả cảm giác của Phó Phàm ngày hôm đó, chỉ có đau đớn và mệt mỏi vô tận.

Phó Phàm chỉ cảm thấy tay mình cầm kiếm cứ liên tục vung lên, đồng thời cũng có những mũi kim dài lần lượt đâm vào cơ thể mình. ( truyện trên app t.y.t )

Hắn liên tục chảy máu, vì vậy Phó Phàm tranh thủ điểm vào huyệt cầm máu. 

Thời gian cầm máu cũng chỉ là tạm thời.

Tuy võ công của Phó Phàm cao cường, nhưng hắn cũng là con người, cũng có lúc kiệt sức không chống đỡ nổi.

Phó Phàm sợ chết, hắn không hề muốn chết.

Nhưng khi từng vệt máu không biết là của ai bắn tung tóe lên mặt mình, Phó Phàm đã không thể suy nghĩ được nữa.

Phó Phàm cảm thấy tủi thân.

Hắn là vai phụ thật ư, chỉ là kiểu vai phụ thường thấy trên sân khấu kịch, hi sinh vì câu chuyện của vai chính ư?

Phó Phàm nghiến chặt răng, không thể chết được.

Cảm ơn trời xanh.

Phó Phàm đã thắng.

Phó Phàm lại lần nữa giải quyết tất cả kẻ địch.

Biết đâu, cũng sẽ có ngày mình trở thành vai chính thì sao.

Phó Phàm mỉm cười, dùng kiếm chống xuống đất, đi từng bước một đến bờ Chiết Liễu.

Không biết liệu Mộ Tiên có đợi mình không.

Phó Phàm loạng choạng bước đi.

Thời gian, cũng đã đến.

Phó Phàm thở dài.

Chỉ thấy trên bãi cỏ xanh đậm bỗng tóe ra một búng máu tươi.

Từng búng từng búng, không dừng lại được.

Huyệt cầm máu chỉ khống chế được trong một lát.

Xem ra mình không đến bờ Chiết Liễu được rồi…

Phó Phàm khóc.

Trên con đường rợp bóng cây dẫn đến bờ Chiết Liễu, một đóa hoa đỏ tươi rợn người nở bung.

Phó Phàm là một người rất đỗi bình thường.

Hắn cư xử ngay thẳng, tướng mạo thanh tú.

Hắn là người tốt, vì vậy không thể chết được.

Hắn là vai phụ, nhưng mà vai phụ rất được người ta yêu mến.

Phó Phàm tỉnh lại.

Cảm giác đầu tiên là cơn đau dữ dội thấu xương.

Hắn mở mắt nhìn ra ngoài giường ——

Một bé trai ngồi trước cái bàn bên cạnh, đang ôm quạt ngủ gà ngủ gật.

Bé trai vừa ngủ thiếp đi, đầu cứ gục xuống, rồi lại vội vàng giơ tay lên, nhìn sang mình.

- Ơ… ơ…? …A!!!

Bé trai ném cây quạt đang cầm, chạy ra ngoài cửa: - Sư phụ!!! Sư phụ!!! Đại ca ca tỉnh rồi!!!!!

Phó Phàm nhìn bầu trời xanh biếc ngoài cửa sổ.

Chỉ thấy biết ơn.

Mình vẫn còn sống.

Thật tốt quá.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play