Phó Phàm đi trên con phố đèn đóm sáng trưng như ban ngày, nhưng lại không hề có tâm trạng ngắm nhìn những gian hàng nhỏ xung quanh.

Hắn đã lén trốn ra ngoài, mà bước chân của hắn đang hướng tới lầu xanh lớn nhất kinh thành —— Túy Hồng Lâu.

Vì sao Phó Phàm lại đến Túy Hồng Lâu?

Chuyện là như thế này:

Hai hôm trước Phó Phàm luyện võ ở vùng ngoại ô, trên đường về phủ thì phát hiện có một thư sinh ở bên bờ hồ.

Thư sinh ấy khóc lóc thảm thiết, quần áo rách bươm, khắp người toàn là vết thương, máu khô vón lại trên vải rách biến thành những mảng cứng đỏ sẫm bẩn thỉu.

Phó Phàm là người tốt mà, nên bèn vội vàng chạy đến.

Hỏi mới biết, gia cảnh của thư sinh này nghèo khổ, nhưng lại đem lòng yêu một ca kỹ nổi tiếng của Túy Hồng Lâu tên là Túc Thanh. Hai người thường xuyên lén lút gặp nhau, nhưng không ngờ tú bà đã biết hành vi của bọn họ từ lâu, dạo gần đây tú bà quyết định bán đấu giá Túc Thanh, mà quy tắc đấu giá ngoài bỏ đủ tiền ra thì còn phải có võ công đủ mạnh mới được, khi đấu giá sẽ ném một quả tú cầu, người chiến thắng không phải là người đầu tiên bắt được tú cầu, mà là người vẫn giữ được tú cầu sau khi nửa nén hương cháy hết.

Nhị công tử Lý phủ vẫn luôn muốn có được Túc Thanh, võ công của hắn không tệ, gia đình lại giàu có, quy tắc này chắc chắn đã được bàn bạc kỹ với tú bà.

Thứ nhất thư sinh không biết võ thứ hai không có tiền, cả hai vốn định bỏ trốn, nhưng lại bị người ta tố giác, thư sinh bị đám tay sai của Túy Hồng Lâu đánh trọng thương rồi vứt ra khỏi lầu xanh.

Ngày đấu giá là vào ba ngày sau, nhưng ngay cả đi về nhà thư sinh còn không đi nổi.

Phó Phàm nghe xong buồn bã trong lòng, thư sinh này bị thương rất nặng, đừng nói là mượn được tiền, dù có tiền đi chăng nữa thì e rằng hai chân của hắn còn chẳng có sức để bước lên lôi đài.

Đứng thẳng người dậy, Phó Phàm nhìn mặt trời dần lặn xuống nơi chân trời, bèn nghĩ ra một cách ——

- Chuyện tiền bạc ngươi không cần lo, ngoài ra, chuyện đấu võ… ta sẽ đi thay ngươi.

Vì vậy mới có cảnh tượng như bây giờ.

Phó Phàm đứng trước cửa Túy Hồng Lâu đông đúc chen chúc, lòng thấp thỏm lo âu.

May mà Hoa Dung đã đi tuần, sáng mai mới về, nếu để Hoa Dung biết mình vào đây…

Phó Phàm rùng mình một cái, nuốt nước bọt, sải bước đi vào trong.

Quả nhiên là khung cảnh ca múa thái bình, xa hoa lộng lẫy.

Giữa lầu xanh là một bục vuông, xung quanh bục được quấn bằng những dải lụa tạo thành từng vòng tròn rỗng, phía sau bục là một tấm bình phong tranh sơn thủy khổng lồ, từng chiếc đèn lồng nhỏ màu đỏ được treo hai bên tấm bình phong và kéo dài đến trước bục. Trước bục là chỗ ngồi của những người giàu có, còn dưới khán đài đã chật kín người, đều là những tay ăn chơi trác táng, bên cạnh toàn là các mỹ nhân yêu kiều.

Tú bà đứng trên bục cười không khép được miệng, chuẩn bị ném tú cầu sắp bắt đầu.

Phó Phàm ngẩn người nhìn, vừa đảo mắt nhìn xung quanh vừa đưa tiền, sau đó đứng bên cạnh chờ đợi.

Một cô gái yểu điệu chậm rãi bước ra từ phía sau tấm bình phong hình hoa, tà váy lụa xanh biếc phết đất tựa như tiên nữ bước ra từ bức tranh sơn thủy. Nàng bước từng bước đi lên chỗ cao trên bục.

Phó Phàm không nhìn rõ biểu cảm của cô gái, chỉ thấy cô gái từ từ giơ quả tú cầu đang cầm lên.

Sắp bắt đầu rồi.

Phó Phàm thầm vận khí, ngay khi quả tú cầu được bàn tay mềm mại ném lên, hắn chống tay phải xuống bục, toàn thân dùng sức lao vút về phía tú cầu như mũi tên.

Cùng lúc đó, mười mấy người nam tử cũng vọt lên bục.

Mũi chân Phó Phàm đứng vững trên vai một nam tử trong số đó rồi nhảy lên trước, tay trái tiện thể ôm lấy tú cầu ôm chặt trong lòng.

Những người khác lập tức ùa sang Phó Phàm.

Một tay Phó Phàm ôm tú cầu, tay còn lại biến thành vũ khí, chiêu nào chiêu nấy cũng sắc bén, sau năm chưởng đã đưa ba người xuống bục.

Nửa nén hương cháy rất nhanh, vì vậy ngay từ đầu không thể để người khác bắt được tú cầu.

Võ công của Phó Phàm hơn hẳn so với những người xung quanh, tung thêm mấy chưởng, số người trên đài giảm xuống hơn một nửa.

Cuối cùng, một nam nhân mặc gấm vóc đấm vài cái đánh bại hai người rồi tiện thể quay sang hắn.

Người này chắc là Nhị công tử Lý phủ rồi.

Phó Phàm ôm chặt tú cầu trong lòng, sau đó xông lên.

Võ công của Lý công tử cũng không kém, hai người đánh nhau khó phân thắng bại.

Tuy nhiên, chắc chắn là võ công của Phó Phàm tài hơn một chút.

Thấy nén hương sắp cháy hết, Lý công tử càng sốt ruột hơn, chiêu thức cũng trở nên lộn xộn, Phó Phàm bình tĩnh thản nhiên, dồn lực vào bàn tay phải rồi xoay người chưởng mạnh vào lưng Lý công tử.

- Rầm —— rắc rắc —— 

Lý công tử té nhào xuống bục, làm ngã một chiếc bàn gỗ đỏ thượng hạng.

- Quao —— !! 

Ngay sau đó, trong lầu xanh vang lên một tràng tiếng trầm trồ reo hò.

Tú bà cầm ngân phiếu của Phó Phàm chạy lên từ dưới bục, mặt mày hớn hở tuyên bố Phó Phàm có thể dẫn Túc Thanh đi.

Dáng người thẳng tắp như tùng, đôi mắt chứa đựng hồ nước trong xanh.

Phó Phàm nhẹ nhàng đứng giữa đài, vẫn chưa đổ mồ hôi, chỉ thở phào một hơi.

Bên dưới có rất nhiều thiếu nữ thanh tú tay cầm quạt tròn, nửa che nửa lộ, đỏ mặt e thẹn liếc mắt đưa tình với Phó Phàm. ( app truyện TᎽT )

Tiếc rằng Phó Phàm không để ý tới những điều này.

Đang định dẫn Túc Thanh ở bên cạnh đi thì chợt cảm thấy một luồng khí lạnh trước giờ chưa từng có.

Phó Phàm vô thức nhìn xuống phía nào đó bên dưới ——

Tựa như một tia sét dữ dội giáng từ đỉnh đầu xuống mắt cá chân, cơ thể như bị mũi dùi ghim mạnh xuống bục, Phó Phàm trừng to đôi mắt nhìn người nam nhân cao lớn điển trai quyền quý bên dưới.

Quân Hoa Dung.

Y đến đây từ lúc nào?! Chẳng phải nói là sáng mai mới về ư…

Bên cạnh Quân Hoa Dung chỉ có Chính Thanh, không có thị vệ nào khác, khuôn mặt y vô cảm, trong ánh mắt không để lộ chút cảm xúc nào, không hề có, chỉ lẳng lặng nhìn Phó Phàm.

Dường như những tiếng reo hò xung quanh đều trống rỗng, vốn dĩ không có âm thanh.

Phó Phàm chỉ thấy máu nóng vọt lên não.

Nhưng hiện giờ không thể không dẫn Túc Thanh đi.

Lát nữa sẽ giải thích với Hoa Dung sau vậy.

Phó Phàm cắn răng làm liều, dẫn Túc Thanh đi.

Thư sinh và Túc Thanh gặp lại nhau, cả hai nắm tay nhìn nhau đẫm nước mắt, nghẹn ngào không nói nên lời.

Ân nhân, ân nhân.

Phó Phàm xua tay, chuyện nhỏ thôi.

Sắp xếp ổn thỏa cho hai người bọn họ xong, Phó Phàm thúc ngựa phi nhanh về phủ.

Chạy vào thư phòng, bèn thấy Quân Hoa Dung đang lật một cuốn sách dày.

Phó Phàm nhẹ nhàng đi tới ——

- Hoa… Hoa Dung.

Quân Hoa Dung giương mắt nhìn Phó Phàm một cái, không nói gì.

- Hoa… Hoa Dung… ta…

Những lời Phó Phàm đã chuẩn bị trước trên đường đều trở nên lộn xộn trước mặt Quân Hoa Dung.

Hai tay Quân Hoa Dung chống mặt bàn, định đứng dậy bỏ đi.

Phó Phàm vội giữ tay Quân Hoa Dung lại, trong lúc gấp gáp nên cũng mặc kệ mạch lạc rõ ràng, bèn lộn xộn kể rõ đầu đuôi mọi chuyện, cuối cùng không quên kèm theo một câu ——

- Ta tuyệt đối sẽ không làm chuyện bậy bạ đâu… ngươi phải tin ta.

"..."

- Hoa Dung…

"..."

- Hoa Dung…

Quân Hoa Dung nắm tay Phó Phàm rồi kéo mạnh Phó Phàm vào lòng, để hắn ngồi lên đùi mình.

- Ta tin ngươi.

- … Hoa Dung.

- Ta tin ngươi, nhưng ta rất tức giận. 

Ngón tay Quân Hoa Dung lạnh ngắt: - Ngươi giúp đỡ người khác là chuyện tốt, nhưng ngươi phải nghĩ cho bản thân nữa chứ. Việc gì cũng phải cân nhắc chu toàn, ngươi nên bàn bạc chuyện này với ta rồi hẵng nghĩ cách.

- Tuy lần giành tú cầu này không được mang vũ khí, chỉ đánh tay không, nhưng ngươi biết không, người cuối đánh với ngươi có giấu ám khí trong tay áo, may mà ngươi tung chưởng nhanh, cho hắn xuống đài sớm.

- Ta nghĩ mà thấy sợ, nếu như ngươi bị thương… 

Quân Hoa Dung bỗng nhiên không nói nữa, chỉ vùi đầu vào ngực Phó Phàm.

Lòng Phó Phàm đau nhói, đưa tay ôm Quân Hoa Dung.

Quân Hoa Dung còn chưa nói rằng, những buổi tụ hội mang tiếng vui vẻ sung sướng như này có biết bao nhiêu mối quan hệ phức tạp. Ngay khi Phó Phàm luận võ, giữa lúc yên tĩnh, Quân Hoa Dung dựa vào thính lực nghe được những lời thì thầm bàn tán của người trong giang hồ, mấy lời lẽ như điều tra Phó Phàm đã thực sự chọc giận Quân Hoa Dung, bèn bảo lấy giấy và bút rồi viết một chữ “Dung” đầy mạnh mẽ cứng cáp.

Cầm chiếc đũa bên cạnh lên.

Trở tay phóng ra, chiếc đũa kèm theo tờ giấy xuyên thẳng vào nơi đang thì thầm rồi đâm vào cọc gỗ.

Tiếng bàn tán lập tức im bặt.

Người của Quân Hoa Dung y, ai dám điều tra.

- Ngươi chính là kiểu người hiền lành dễ dãi như vậy.

Quân Hoa Dung thở dài.

"..." Phó Phàm bất lực ừm một tiếng, rồi nói: - Thì là… ngươi không giận chuyện ta đi giành tú cầu à?

- Hửm?

- Ý là… ý là ngươi không giận ta đi giành tú cầu của người khác à… 

Phó Phàm ho một tiếng, quay đầu đi, nhưng Quân Hoa Dung vẫn nhìn thấy khuôn mặt hơi ửng đỏ của hắn: - Ngươi… không ghen à…

"..." Quân Hoa Dung khựng lại một chút, sau đó mỉm cười: - Ồ, chuyện này à. 

Đẩy Phó Phàm ngã xuống bàn rồi đè lên: - Đương nhiên là có rồi.

- Nè nè nè đừng có kéo chứ!!!

"..."

- Đừng ưm… gấp như thế…!! Ít nhất trước hết… ưm… a…

"..."

- Quân… a… Quân Hoa Dung!!! Hình… hình hình ưm ưm… hình tượng quân tử đứng đắn của ngươi… ưm… đâu mất rồi…!!!

- Ở trong lỗ nhỏ thít chặt của ngươi rồi.

- Hạ lưu!!! A!… ha… chậm thôi…

- Này thì cho ngươi nắm tay nữ nhân khác.

Trước khi Phó Phàm kiệt sức ngất đi vẫn không quên châm chọc Quân Hoa Dung một câu ——

- Vừa nãy cuốn sách ngươi đọc cầm ngược rồi…

"..." Mặt Quân Hoa Dung đen xì.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play