Liễu Minh Sanh là Cung chủ của Lâm Xuyên Cung.

Dáng dấp, tướng mạo, phẩm hạnh —— đều tốt không chê vào đâu được, là một công tử nhã nhặn nổi tiếng trên giang hồ.

Hơn nữa Lâm Xuyên Cung có địa vị quan trọng trên giang hồ, vì vậy Liễu Minh Sanh lại càng khiến người ta kính phục.

Nhưng ngay khi thế lực của Lâm Xuyên Cung đang không ngừng phát triển thì ——

Thiên Triết Lâu ám sát trưởng lão của Lâm Xuyên Cung, rồi hai bên khai chiến.

Sau khi kết thúc trận chiến này, không ngờ Thiên Triết Lâu lại bị tiêu diệt, mà Lâm Xuyên Cung vốn hùng mạnh cũng chỉ còn lại bốn năm phần sức lực, giang hồ trời long đất lở.

May mắn thay Liễu Minh Sanh là người trầm ổn, vẫn chống đỡ được cơn sóng gió này, đang định vực dậy Lâm Xuyên Cung.

Người ngoài nói rằng: Đúng là một nam nhân giang hồ xử lý bình tĩnh biết bao.

Nhưng chỉ có bản thân Liễu Minh Sanh biết, thực ra hắn chỉ muốn mang đến cuộc sống yên ổn cho một người.

Người đó đương nhiên là Tô Mộ Tiên rồi.

Tô Mộ Tiên nhà hắn, chỉ phù hợp sống trong sự lộng lẫy do hắn tạo ra.

Sau khi mây mưa xong, Liễu Minh Sanh khẽ hôn lên trán Tô Mộ Tiên, tiện thể ôm chặt người trong lòng.

Còn gầy quá.

Liễu Minh Sanh biết, Tô Mộ Tiên vẫn luôn chìm sâu trong sự tự trách đối với Phó Phàm, mặc dù hắn và Phó Phàm thường xuyên qua lại, nhưng đôi khi trong mắt Tô Mộ Tiên vẫn ánh lên vẻ buồn bã.

Hôm Tô Mộ Tiên trở về từ bờ Chiết Liễu, Liễu Minh Sanh đã đứng ở cửa phủ viện từ sớm, thấy người đến, còn chưa kịp lên tiếng gọi đã bị Tô Mộ Tiên vọt thẳng vào lòng, người trong lòng cứ run rẩy không ngừng, mình mẩy lạnh ngắt, cứ mãi lặp đi lặp lại một câu ——

- … Mau đi cứu Phó Phàm… mau đi cứu Phó Phàm… mau đi… cầu… cầu xin ngươi…

Con ngươi Liễu Minh Sanh chợt sắc lạnh, lập tức phái người đến bờ Chiết Liễu.

Kết quả không tìm thấy người, chỉ có vũng máu lớn dưới đất và một mảnh vải vụn quần áo của Phó Phàm ở bên cạnh.

- Là ta hại hắn… ta không nên đi tìm Phó Phàm… ta không nên kéo hắn vào chuyện này…!…

Liễu Minh Sanh ôm chặt lấy hắn.

- Nếu lúc đó ta chạy trở về từ bờ Chiết Liễu, có lẽ Phó Phàm đã không chết…

Liễu Minh Sanh thở dài, chỉ có mỗi Tiểu Ngư Tử đến bờ Chiết Liễu đón ngươi, cả hai quay về thì giúp được gì.

Tô Mộ Tiên mở to đôi mắt vô hồn, tựa như đóa sen trắng trong gió lạnh sắp lụi tàn.

Liễu Minh Sanh vung bút lông sói, nhất định phải tìm thấy Phó Phàm, sống phải thấy người, chết phải thấy xác.

Mấy ngày sau đó, Lâm Xuyên Cung vừa đối phó với Thiên Triết Lâu, cũng vừa ráo riết tìm kiếm Phó Phàm.

Cuối cùng có tin tức truyền đến, có người từng thấy Phó Phàm ở thị trấn gần bờ Chiết Liễu.

Liễu Minh Sanh còn chưa hoàn hồn thì Tô Mộ Tiên đã lập tức lên đường mà chưa kịp chuẩn bị hành lý.

Kết quả khi trở về, hắn như bị rút hết linh hồn, Liễu Minh Sanh nhìn mà đau lòng không chịu nổi, bèn ôm chặt người vào lòng.

Tô Mộ Tiên nói với mình, hắn không biết Phó Phàm còn sống hay không, nhưng hắn chắc chắn rằng, Phó Phàm sẽ không gặp hắn nữa.

Dù sống hay chết.

Liễu Minh Sanh vỗ nhẹ lưng Tô Mộ Tiên.

Về việc Tô Mộ Tiên kéo Phó Phàm vào chuyện này, hắn cũng không nói rõ cảm giác của mình ra sao, có trách móc Tô Mộ Tiên đôi chút, trách hắn không hiểu chuyện, cũng thấy áy náy và biết ơn Phó Phàm.

Có lẽ đây là ích kỷ. Liễu Minh Sanh nghĩ.

Nếu Tô Mộ Tiên còn sống, còn ở bên cạnh mình thì Liễu Minh Sanh thực sự có thể bình thản nhìn sống chết của người khác.

Phó Phàm không chết.

Hơn nữa hiện giờ hắn đang sống rất hạnh phúc.

Liễu Minh Sanh ngồi dưới điện, bình thản nhìn Phó Phàm ngồi bên cạnh Dung thân vương trên điện.

Đây là số mệnh và tình cảm của mỗi người.

Không lâu sau ngày hôm đó, Liễu Minh Sanh đã lặng lẽ hẹn Phó Phàm ra ngoài.

Nói về quan hệ giữa hai người thì thực ra cũng không mấy thân thiết. ( truyện trên app t.y.t )

Trước chuyện ở bờ Chiết Liễu, kỳ thật Tô Mộ Tiên hiếm khi nhắc đến Phó Phàm trước mặt mình, bởi vì có quá nhiều người vây quanh Tô Mộ Tiên, có quá nhiều người được Tô Mộ Tiên đích thân hẹn gặp.

Mà ấn tượng của mình về Phó Phàm cũng chỉ loáng thoáng thôi.

Địa điểm gặp mặt là quán trà lớn nhất kinh thành, Minh Viễn.

Trong gian phòng riêng rộng rãi độc đáo, Liễu Minh Sanh rót đầy trà cho Phó Phàm.

- Mời như thế có hơi đột ngột.

- Không đâu.

Phó Phàm xua tay, cười nói: - Vừa hay hai hôm nay ta muốn tìm cơ hội ra ngoài đi dạo.

- Phó công tử. 

Liễu Minh Sanh hơi suy tư.

- Ừm?

- Thứ cho tại hạ hỏi nhiều, ngươi và Dung thân vương…

- Là người yêu. 

Phó Phàm trả lời dứt khoát, giọng điệu bình tĩnh.

- Tốt lắm. 

Liễu Minh Sanh nở nụ cười, bên mặt nghiêng dưới ánh nắng ấm áp như thể sinh ra từ ánh sáng: - Biết ngươi hạnh phúc, Mộ Tiên sẽ mừng lắm.

"..." Phó Phàm hơi sững lại, sau đó như gió lay hoa lê trắng, ngàn đóa nở cành ngọc: - Đúng vậy, ta cũng mong hắn sẽ ngày càng hạnh phúc.

Liễu Minh Sanh ngay lập tức hiểu rõ lời Phó Phàm.

Vì vậy sau một thời gian, Phó Phàm và Tô Mộ Tiên gặp mặt.

Liễu Minh Sanh không biết hai người bọn họ đã nói chuyện ra sao, nhưng nỗi buồn bã trong lòng Tô Mộ Tiên chắc chắn đang dần biến mất.

Liễu Minh Sanh bận rộn vực dậy Lâm Xuyên Cung.

Đương nhiên với tư cách là Cung chủ, vì để thu hút người trong giang hồ gia nhập thế lực của mình thì việc thể hiện sức hút cá nhân của Cung chủ cũng là điều cần thiết.

Thế nên Liễu Minh Sanh đã tham gia cuộc luận võ nhỏ của Võ Lâm Minh.

Võ công Liễu Minh Sanh cao cường, suốt chặng đường hết sức suôn sẻ, cho đến một ngày trước khi luận võ kết thúc thì đã gặp một cao thủ trong số các cao thủ ——

Dáng dấp người nọ cao lớn anh tuấn, nhưng lại có vẻ ngoài bình thường như bao người, trán phẳng, mũi cao, môi dày, da dẻ thô ráp, nhưng lại có công phu cực giỏi, thậm chí cao hơn hắn không biết bao nhiêu lần.

Người đó tìm hắn vào lúc rảnh rỗi, nói rằng chỉ muốn rèn luyện sơ sơ.

Vì phép lịch sự nên Liễu Minh Sanh cũng không để tâm mà đồng ý, kết quả lại không chống nổi ba chiêu của đối phương.

Chiêu thứ ba vừa kết thúc, Liễu Minh Sanh định kết thúc cuộc tỷ thí, nhưng lại thấy đối phương rút kiếm về, sau đó tấn công bằng vỏ kiếm, vì vậy nên loạng choạng hai bước, hắn chỉ đành miễn cưỡng đánh tiếp, tuy đối phương dùng vỏ kiếm còn mình thì dùng kiếm, có hơi châm chọc, nhưng Liễu Minh Sanh cũng hiểu mình kém đối phương nhiều lắm.

Ngón tay người đó thon dài và mạnh mẽ, rõ ràng vết chai còn mỏng hơn mình, nhưng công lực lại thâm sâu hơn mình, hơn nữa Liễu Minh Sanh không hề biết người đó sử dụng kiếm pháp nào.

Có lẽ là một cao thủ ẩn mình trên giang hồ.

- Hiệp sĩ có thể gia nhập Lâm Xuyên Cung, tại hạ nhất định sẽ giao phó chức vị quan trọng. 

Liễu Minh Sanh giẫm chân lên cành cây thấp rồi bay lên mái ngói, sau đó xoay người rút kiếm đỡ lấy vỏ kiếm đang đánh thẳng vào vai trái.

- Không cần. 

Người đó rút vỏ kiếm về, tra kiếm vào vỏ, đứng cách đó không xa nắm chặt cổ tay áo.

- …Tại sao?

- Bổn vương… khụ, bổn vương hướng đến không phải là chốn giang hồ. 

Người đó đứng ngược sáng, dáng dấp cao thẳng, mái tóc đen như mực bay lên, khi lướt qua cằm, Liễu Minh Sanh rõ ràng nhìn thấy một nam nhân tuấn tú mày kiếm mắt sáng: - Ta chỉ muốn sống những tháng ngày bình dị với người yêu.

Quân Hoa Dung chỉ muốn sống những tháng ngày bình dị với Phó Phàm, sẽ không để Phó Phàm tiếp xúc với gió tanh mưa máu chốn giang hồ nữa, cũng sẽ không để bản thân rơi vào thế khó nào khiến Phó Phàm lo lắng.

Mà Liễu Minh Sanh cũng vậy, có điều hắn không thể rời khỏi giang hồ, cũng không thể tách rời giang hồ, không thể nào thoát thân, càng không thể bỏ mặc Lâm Xuyên Cung, hắn chỉ đành cố gắng, đồng thời nhất định sẽ để Tô Mộ Tiên nắm tay mình giữa chốn giang hồ, bình thản ngắm nhìn mây cuộn mây tan.

Đúng vậy, ai cũng có hạnh phúc của riêng mình mà.

Cùng lúc đó…

Vương Cửu đang ở kinh thành chợt hắt hơi một cái —— ai đang nói xấu lão tử đó?!

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play