Phó Phàm là trai tân, sao chịu nổi sự xúc động tình cảm này chứ.
Lý trí đã bị quăng lên chín tầng mây từ lâu rồi, hơn nữa hai mắt bị bịt lại, xúc giác càng nhạy bén hơn.
Ngay cả làn gió mát lạnh lướt qua cửa sổ cũng có thể cảm nhận được.
Dây dưa, vuốt ve, r*n rỉ...
Sau khi tận hưởng khoái cảm tột đỉnh, tâm trí và cơ thể dần bình tĩnh trở lại.
Trói buộc trên đôi mắt cuối cùng cũng được gỡ bỏ.
Trong cơn mơ màng, một nụ hôn khẽ in lên trán.
Phó Phàm chỉ lờ mờ thấy được chiếc cằm của đối phương.
Thật đẹp.
Được ánh trăng tô điểm nên đường cong càng đẹp đẽ hơn.
Chiếc cằm đẹp quá...
Phó Phàm lại nhắm mắt, ngủ thiếp đi.
...
Ngày hôm sau, Phó Phàm thức dậy với cảm giác toàn thân nhẹ nhõm.
Sau đó đột nhiên bật dậy, vén chăn lên nhìn ——
Quần áo chỉnh tề.
… Có gì đó không đúng.
Khẽ cử động chân.
"..."
“......”
Không ngờ sau khi mơ thấy mộng xuân thì lại mộng mộng mộng mộng tinh...!!!!!!!!
Phó Phàm nhảy xuống giường như cá chép lộn mình, tức tốc thay quần áo, sau đó múc một thau nước giặt sạch quần áo rồi phơi lên.
Tiếp đó bèn đi tìm Vương Cửu.
Vương Cửu cũng vừa thức dậy, tóc còn chưa kịp chải, thấy Phó Phàm đến bèn nói:
- Đúng lúc, ngươi chuẩn bị đi, một canh giờ nữa chúng ta lên đường.
- Đi đâu?
- Kinh thành.
- … Ừm.
Phó Phàm đáp một tiếng: - Vương Cửu.
- Gì đó?
- Giúp ta giải phong bế huyệt đạo nội lực đi.
"..."
Tay Vương Cửu đang cầm lược bỗng khựng lại.
- Đúng lúc phải lên đường, ta có võ công sẽ tiện hơn đôi chút.
Thực ra Phó Phàm cũng không trách Hoa Dung đã để Vương Cửu phong bế huyệt đạo của mình.
Hắn chỉ nghĩ rằng, trên đường đi mình không thể gây thêm phiền phức cho bọn họ.
Người của Hoa Dung không nhiều lắm, chỉ khoảng hai mươi người, ai nấy cũng thu xếp nhanh nhẹn.
Thế là đoàn người lên đường nhẹ nhàng, Phó Phàm đã khôi phục võ công cưỡi ngựa bảo vệ bên cạnh kiệu của Hoa Dung.
Bầu trời tháng sáu trong xanh khiến lòng người cũng vui vẻ theo, không khí trong rừng ẩm ướt dễ chịu, tiếng chim hót thỉnh thoảng cũng không làm người ta thấy phiền, trái lại còn hòa điệu với cây cỏ xanh mướt ướt át.
Hoa Dung ít khi vén rèm nhìn ra ngoài, Phó Phàm cũng hơi thất vọng.
Càng thất vọng hơn là, cảnh đẹp tuyệt vời này lại bị một đám sơn tặc phá hỏng.
Trước đây trong lúc áp tiêu, Phó Phàm đã không ít lần gặp phải sơn tặc, hiện giờ quốc lực thịnh vượng, bách tính bình an, nhưng vẫn luôn có kẻ muốn có được nhiều tiền bạc hơn, càng nhiều càng tốt, càng nhanh càng tốt.
Khoảng chừng hai mươi tên sơn tặc, tương đương với nhân số của Hoa Dung.
Nhưng dù sao trong số người của Hoa Dung còn có các đại thẩm nấu bếp và phụ nữ khác.
Những người có thể đánh nhau... cũng chỉ khoảng mười người.
Một gã cao to dẫn đầu chặn giữa đội ngũ, mã tấu trong tay dựng đứng.
- Đưa hết tiền bạc ra đây!
- Không đưa.
Vương Cửu trợn trắng mắt.
- Ui, còn có cả mỹ nhân thế này nữa à!
Gã cao to vung tay: - Chừa mỹ nhân này lại, những người khác giết hết!
Thị vệ của Hoa Dung được huấn luyện bài bản, nhanh chóng bảo vệ kiệu và những người phụ nữ, đồng thời đám sơn tặc cũng vung đao xông lên đánh chém.
Phó Phàm xoay người xuống ngựa, kiếm ra khỏi vỏ, vừa chạm đất đã đâm bị thương một tên sơn tặc.
Mặc dù lâu rồi không thư giãn gân cốt, nhưng ngăn cản vài tên sơn tặc thì vẫn dư sức.
Ngay khi Phó Phàm cảm thấy đã giải quyết xong xuôi thì tên đầu sỏ sơn tặc lại vung tay, có thêm chừng ba mươi tên vọt ra từ trong rừng.
Hai thị vệ trông chừng trước kiệu bị trúng đao, nhất thời không canh giữ được nữa, Phó Phàm vội vàng chạy tới trước kiệu. Nhưng không ngờ một tên sơn tặc vung đao tính đâm vào trong kiệu, Phó Phàm dẫm lên đá định chắn trước lưỡi đao.
Trong mắt tái hiện lại cảnh tượng ngày hôm đó chắn kim cho Tô Mộ Tiên, và cả cảnh mình đơn độc bị bao vây, sợ hãi và đau đớn đan xen phủ kín đôi mắt Phó Phàm.
Bỗng nhiên, có hàng chục nam tử mặc y phục xanh sẫm xông xuống từ trên cây như thể giáng từ trên trời xuống, một người trong số đó cầm trường kiếm thẳng tay chém đứt cánh tay cầm đao của tên sơn tặc.
Thân thủ của những nam tử này nhanh gọn một cách đáng sợ, cũng nhanh gọn một cách tàn nhẫn.
Vì vậy mấy nữ nhân đều che mắt lại.
Phó Phàm còn chưa kịp hoàn hồn khỏi sự giật mình và sợ hãi thì đã có một đôi tay vươn ra từ trong kiệu rồi ôm lấy Phó Phàm kéo vào trong kiệu.
Phó Phàm được ôm vào lòng.
Lồng ngực của người nam nhân rộng lớn và ấm áp, nhịp tim vững vàng mạnh mẽ khiến Phó Phàm dần bình tĩnh trở lại.
Một bàn tay đặt lên trán.
Khiến người ta có cảm giác giống hệt bàn tay đã che mắt mình vào đêm đó.
- Lại định hi sinh bản thân.
Dây thần kinh căng thẳng của Phó Phàm đứt “bặt”, cả người như thể rã rời, ngã gục vào lòng Hoa Dung.
Ngất đi.
Mấy ngày sau đó, đêm nào Phó Phàm cũng mơ thấy Hoa Dung.
Giống như thiếu nữ mới biết yêu nhớ nhung tình lang.
Vì vậy Phó Phàm không dám đối diện với Hoa Dung, cũng cố gắng tránh chạm mặt Hoa Dung.
Nhưng khi lên đường, Phó Phàm vẫn cưỡi ngựa bảo vệ bên cạnh kiệu của Hoa Dung.
Cứ như thế, bình yên vô sự.
Đi một chặng đường dài, cuối cùng cũng đến kinh thành.
Cả đoàn lập tức tìm một quán trọ lớn nhất, tắm rửa thoải mái rồi ăn uống no nê.
Chỉ có Hoa Dung và Vương Cửu không nghỉ ngơi ở quán trọ, bảo là có việc.
Phó Phàm tắm xong thì đi ngủ, quán trọ xa hoa nhất thiên hạ quả nhiên không giống bình thường, ngay cả giường nệm cũng mềm đến nỗi khiến người ta không muốn rời đi.
Đến tối, đầu tiên là Phó Phàm ngửi thấy mùi rượu, sau đó đã bị hôn môi.
Mộng xuân lần trước là do mình uống say nên mới mơ thấy, bây giờ mình vẫn tỉnh táo, vì vậy Phó Phàm lập tức mở to mắt.
Người trên người còn chưa kịp che mắt Phó Phàm thì đã đối diện với Phó Phàm.
- Ngươi... ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi là ai?!!
Phó Phàm sợ tới nỗi cằm suýt rơi xuống đất, vẻ bề ngoài của người nam nhân trước mắt thật hoa lệ, mày kiếm mắt sáng, từng chi tiết trên khuôn mặt như được thợ trời tạo tác chạm khắc tỉ mỉ.
Mà khí chất của người này, không giống người bình thường.
Dù là Tô Mộ Tiên thì e rằng cũng không thể sánh bằng.
"..." Người nam nhân im lặng.
Phó Phàm có thể nhận thấy men say của người nam nhân đã tỉnh hơn phân nửa.
… Cứ cảm thấy, khí chất của người này rất giống Hoa Dung.
- … Rốt cuộc ngươi là...
- Ta là Hoa Dung.
“...!!”
Phó Phàm giật mình.
Hai má Hoa Dung ửng hồng vì hơi rượu, đôi mắt đẹp đẽ lấp lánh rực rỡ, sáng ngời quyến rũ.
- Trước đây ngươi thấy là ta đã dịch dung.
Hoa Dung nắm lấy một bàn tay của Phó Phàm như thể sợ Phó Phàm bỏ chạy, sau đó nâng tay lên áp vào mặt mình: - Ngươi xem, đây mới là da thật.
"..." Phó Phàm vẫn còn ngây ra.
Một là vì phải lật đổ mọi nhận thức trước đây của mình về Hoa Dung, hai là vì ngẩn ngơ trước khuôn mặt của Hoa Dung.
Hoa Dung, Hoa Dung.
Với dung mạo này, cớ sao không xưng Hoa.
Hoa Dung thấy Phó Phàm không có phản ứng gì, bèn mượn men say để bộc bạch hết thảy ——
- Ta thích ngươi.
Trái tim Phó Phàm đập mạnh một cái.
- Ngươi đừng tránh ta nữa.
Lại giật mình thêm lần nữa.
- Ta bất đắc dĩ nên mới dịch dung, vì đây là chuyện liên quan đến triều đình...
Hoa Dung nói, thấy mặt Phó Phàm cũng dần ửng đỏ bèn vui mừng trong lòng, ôm lấy Phó Phàm rồi hôn hắn.
Màn giường buông xuống, nhưng không thể che được cảnh xuân tràn lan khắp phòng.
- Tên thật của ta là Quân Hoa Dung.
- Quân... Quân là họ của hoàng thất.
Phó Phàm nằm trong lòng Quân Hoa Dung, cảm nhận dư vị vừa rồi.
- Ta là em trai ruột của Hoàng thượng, Dung thân vương.
Quân Hoa Dung ôm Phó Phàm rồi trở mình, sau đó tiếp tục đè xuống: - Ngày kia là Ngự Bảo Yến, ngươi vào cung với ta.
Ngự Bảo Yến là buổi triển lãm báu vật cả nước do triều đình tổ chức mỗi ba năm một lần, lúc đó Hoàng thượng nhất định sẽ đích thân tham dự, cũng sẽ có các nhân vật địa vị hiển hách tranh nhau tham gia.
Mà bất kể giang hồ có chuyện gì thì cũng phải tạm thời hoãn lại.
Giống như Lâm Xuyên Cung và Thiên Triết Lâu bây giờ, đánh thì cứ đánh, nhưng Ngự Bảo Yến này thì nhất định phải tham gia.
Trong lúc nhất thời Phó Phàm khó mà tin rằng đây không phải là mơ.
Dù Phó Phàm không mấy để ý tin tức giang hồ, nhưng cũng biết chuyện đương triều.
Người ở bên cạnh mình mấy tháng nay, không ngờ lại là em trai ruột duy nhất của đương kim Hoàng thượng.
Người năm xưa cầm trường thương, cùng đương kim Hoàng thượng tạo nên thời thịnh thế ngày nay.
Người tay nâng ngọc tỷ, phò tá huynh trưởng bước lên ngai vị hoàng đế.
Người đứng trên vạn người, ho nhẹ một tiếng cũng đủ khiến giang hồ phải rung ba cái.
Tuy không xếp hạng trên bảng giang hồ, nhưng võ công lại không thua kém gì Võ Lâm Minh chủ.
Người đang nằm trên mình, không ngờ lại là Dung thân vương truyền kỳ như thế.
Là Dung thân vương mà người bình thường cả đời cũng khó gặp được...
Lại đang nằm trên người mình.
Người này... còn không có mặc quần áo.
- A...!
Phó Phàm giãy giụa mấy cái: - Làm nữa?!
…
Phó Phàm là một người rất đỗi bình thường.
Hắn chưa bao giờ nghĩ mình sẽ đứng trước mặt đương kim Thánh thượng, lại còn đứng trong tẩm cung của Thánh thượng.
- Đệ đệ thích là được.
Đó là người có khuôn mặt hoa lệ giống hệt Quân Hoa Dung.
Nhưng vẫn không bằng vẻ tinh xảo của Quân Hoa Dung.
Phó Phàm nhận ra ——
Giữa Hoàng thượng và Quân Hoa Dung không hề có bất kỳ khoảng cách nguyên tắc vua tôi nào cả, nói chuyện riêng còn xưng hô huynh đệ nữa chứ.
Phó Phàm còn nhận ra ——
Mình phải bước vào đại điện Ngự Long với Quân Hoa Dung.
Sẽ phải đối mặt với các quan viên trọng thần và danh nhân trên giang hồ.
Trong hoàng cung, hành lang uốn lượn, ca múa thái bình, rõ ràng đã về đêm, nhưng lại hết sức sáng sủa và lộng lẫy.
Phó Phàm được Quân Hoa Dung ôm eo, hơi cứng đờ bước vào đại điện.
Phó Phàm nghĩ, nếu nói sự xuất hiện của Tô Mộ Tiên sẽ thu hút mọi ánh nhìn, thì sự xuất hiện của Quân Hoa Dung sẽ cướp mất cả hồn phách của mọi người.
Vì vậy, khoảnh khắc Phó Phàm và Quân Hoa Dung bước vào đại điện, đại điện vốn đang ồn ào náo nhiệt bỗng trở nên im ắng một lúc, thậm chí Phó Phàm còn nghe thấy cả tiếng hít hà.
Hoàng thượng phất tay với Phó Phàm và Quân Hoa Dung, ban chỗ ngồi thượng đẳng.
Đợi khi Quân Hoa Dung ngồi xuống, đại điện mới dần náo nhiệt trở lại.
Tuy nhiên, các cô nương ngồi bên dưới không ai không trao trọn trái tim, nhìn không chớp mắt.
Phó Phàm vốn định thoáng nhìn bên dưới, nhưng lại chạm phải một đôi mắt rưng rưng nước mắt ——
Tô Mộ Tiên.
Cơ thể Phó Phàm lập tức cứng đờ, nhiệt độ cơ thể giảm mạnh.
Tô Mộ Tiên vẫn im lặng nhìn mình, nước mắt trong suốt chảy ra từ hốc mắt rồi thấm vào quần áo.
Bên cạnh Tô Mộ Tiên là Liễu Minh Sanh.
Mà Liễu Minh Sanh cũng đang lẳng lặng nhìn mình.
Lạ thật, không còn cảm thấy rung động nữa.
Quân Hoa Dung nhận ra sự cứng đờ của Phó Phàm, bèn điều chỉnh tư thế ngồi rồi ôm Phó Phàm vào lòng.
Ngự Bảo Yến là một buổi tiệc với quy mô lớn, cảnh tượng náo nhiệt không hề tầm thường.
Phó Phàm có thể đoán được, chắc chắn Mộ Tiên muốn nhanh chóng tới tìm mình.
Nhưng buổi tiệc này, Hoàng thượng chưa nhúc nhích, ai dám nhúc nhích chứ.
Nói đến việc phải gặp Mộ Tiên, Phó Phàm vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng.
Chắc chắn Tô Mộ Tiên cũng chưa chuẩn bị sẵn sàng.
Vì vậy Phó Phàm khẽ gật đầu với Liễu Minh Sanh, Liễu Minh Sanh cũng hiểu ý khẽ gật đầu.
Đợi đến khi buổi tiệc kết thúc, Tô Mộ Tiên đã bị Liễu Minh Sanh kéo đi.
Quân Hoa Dung còn có việc, vì vậy Phó Phàm đi dạo một mình trong cung.
Quả nhiên hoàng cung là nơi xa hoa nhất thiên hạ, khắp nơi đều được chạm khắc tinh xảo, khắp nơi đều được trang trí bằng vàng bạc.
Trong tay Phó Phàm còn cầm một gói bánh hoa quế, vừa nãy thấy Quân Hoa Dung không ăn uống gì nhiều, chắc bây giờ đã đói rồi... Có lẽ sự việc cũng đã giải quyết xong xuôi.
Phó Phàm đi vào tẩm cung của Quân Hoa Dung, nhưng lại nhìn thấy người nam tử mặc quần áo bó sát đã cứu mình hôm đó đang quỳ dưới đất, bẩm báo gì đó với Quân Hoa Dung.
Phó Phàm đang định lui ra ngoài thì thấy Quân Hoa Dung vẫy tay với mình.
Phó Phàm ngoan ngoãn đi tới, Quân Hoa Dung kéo hắn ngồi vào lòng mình: - Ngươi nói tiếp đi.
"..." Người nam tử khẽ ngẩng đầu thoáng nhìn Phó Phàm, nói: - Hiện giờ hai trong ba trưởng lão của Thiên Triết Lâu đã chết, mà Lâm Xuyên Cung thì vẫn còn chủ lực, nhưng sau trận chiến ác liệt này, Lâm Xuyên Cung cũng sắp không trụ được nữa.
Thiên Triết Lâu?! Lâm Xuyên Cung?!
Tay Phó Phàm cầm bánh hoa quế lành lạnh, Quân Hoa Dung đưa tay nắm lấy.
- Nói cách khác, bây giờ thế lực của Lâm Xuyên Cung đang mạnh hơn.
- Bẩm chủ tử, đúng vậy.
- Ừ.
Quân Hoa Dung khẽ lên tiếng: - Vậy thì... diệt Lâm Xuyên Cung.
- Không được!!!
Phó Phàm gần như bật dậy.
Thuộc hạ đang quỳ dưới đất không kìm được ngẩng đầu lên.
"..." Quân Hoa Dung không đáp lời.
- Tô Mộ Tiên là bằng hữu của ta, nếu Liễu Minh Sanh có chuyện gì...
- Bằng hữu của ngươi không màng đến sống chết của ngươi.
“…” Phó Phàm hít sâu một hơi, dòng suối trong veo nơi con ngươi khẽ gợn sóng: - Dù sống hay chết thì Tô Mộ Tiên cũng là bằng hữu của ta. ( app truyện T Y T )
Tô Mộ Tiên là người bằng hữu mà Phó Phàm quý nhất.
Mặc dù Tô Mộ Tiên có rất nhiều bạn bè, địa vị hiển hách, hào hoa phóng khoáng.
Tô Mộ Tiên cũng thường xuyên tận hưởng cuộc sống tự do tự tại với bọn họ, nhưng một khi Tô Mộ Tiên gặp khó khăn thì người đầu tiên hắn nghĩ đến không phải là mình ư.
Mặc dù đôi khi mình bị Tô Mộ Tiên bỏ qua, nhưng mình vẫn luôn trân trọng hắn.
Mặc dù… lúc ấy Tô Mộ Tiên biết rõ để mình hộ tống hắn thì sẽ khiến mình dữ nhiều lành ít, nhưng mình thực sự… quý hắn lắm.
- Chính Thanh.
Quân Hoa Dung rót một chung trà: - Truyền lệnh xuống, diệt Thiên Triết Lâu.
Phó Phàm không thể tin mà nhìn Quân Hoa Dung.
- Tuy nhiên.
Quân Hoa Dung lại nói: - Làm thế lực của Lâm Xuyên Cung giảm còn một nửa.
…
Phó Phàm biết chắc chắn mình đã làm xáo trộn kế hoạch của Quân Hoa Dung.
Vì vậy khi ở trên giường, Phó Phàm cắn môi cũng không kêu đau.
Đợi sau khi hai người mây mưa xong, Phó Phàm cẩn thận hỏi: - Hoa Dung… ta… ta đã gây thêm rắc rối cho ngươi rồi phải không.
- Ừm.
Không ngờ Quân Hoa Dung lại thừa nhận.
Phó Phàm lập tức bối rối.
- Ngốc.
Quân Hoa Dung hôn nhẹ lên môi Phó Phàm: - Ngươi không có gây rắc rối cho ta. Thật ra giữ lại bên nào cũng không khác nhau là mấy, chỉ cần thế lực đừng phát triển đến mức khiến triều đình chú ý là được.
- Ừm…
Thật ra Phó Phàm cũng đoán được, nguyên nhân thực sự khiến Thiên Triết Lâu và Lâm Xuyên Cung khai chiến, chắc chắn là do triều đình đã phái người nhúng tay vào. Trên giang hồ nhất định phải tàn sát lẫn nhau thì mới ổn định được thế lực triều đình.
Lâm Xuyên Cung cũng vậy, Thiên Triết Lâu cũng vậy, đều là quân cờ của thiên tử.
Giang hồ, là giang hồ dưới tay thiên tử.
…
Mấy tháng sau, Thiên Triết Lâu bị tiêu diệt.
Thế lực của Lâm Xuyên Cung suy giảm.
Giang hồ lại một phen trời long đất lở.
Mà vào giờ phút này, Phó Phàm đang ngồi trong Túy Tiên Lâu ở kinh thành thẫn thờ nhìn phố xá xe ngựa tấp nập.
Sau khi tụ tập với bằng hữu, Phó Phàm nói mình muốn ngồi thêm một lúc nữa, vì vậy đã bảo bọn họ đi trước.
Phó Phàm là người có nhân phẩm tốt, tốt tính, lời lẽ ôn hòa, và cũng được lòng mọi người.
Trong mấy tháng ở kinh thành, hắn đã quen được rất nhiều bạn bè cùng chí hướng.
Vì vậy một vài nỗi đau trong lòng cũng dần phai nhạt.
- Thì ra là ngươi ở đây.
Phó Phàm còn chưa quay đầu lại thì đã bị người nọ ôm vào lòng.
- Vừa rồi ta nhìn thấy Mộ Tiên.
Phó Phàm lẩm bẩm: - Hắn vẫn đẹp như vậy.
- Không đẹp bằng ngươi.
Quân Hoa Dung hôn Phó Phàm một cái.
- Mộ Tiên bảo người đến hẹn ta ngày mai gặp ở Cam Đình.
- Ta sẽ phái ảnh vệ bảo vệ ngươi.
Phó Phàm không phản đối, tựa vào lòng Quân Hoa Dung ngáp một cái: - Hoa Dung, ngươi nói xem, sao ngươi lại nhìn trúng ta vậy?
- Chuyện này à…
Quân Hoa Dung mỉm cười dịu dàng: - Ngươi và Tô Mộ Tiên vừa xuất phát đến bờ Chiết Liễu thì ta đã có tai mắt ở gần đó quan sát rồi.
- Vào đêm mà hai ngươi chia tay, ta đã đứng ở gần đó nhìn. Nhìn ngươi kéo hắn ra khỏi kiệu, nhìn ngươi đưa hắn lên ngựa, để hắn chạy… nhìn…
Quân Hoa Dung nắm tay Phó Phàm áp lên ngực mình: - Nhìn ngươi lẻ loi một mình chặn lại kẻ địch cho hắn, bỗng nhiên ta rất đau lòng.
- Lúc đó ta chỉ nghĩ, rốt cuộc người này ngốc cỡ nào.
- Sau đó ngươi đã thắng, lúc ấy ta rất ngạc nhiên, nào ngờ ngươi đi được mấy bước thì vết thương bắt đầu chảy máu.
- Ta bèn phá lệ cho người cứu ngươi về.
Quân Hoa Dung suy nghĩ đôi chút: - Đúng là phá lệ. Nếu để lộ bất kỳ tin tức nào thì nguy hiểm rồi.
- … Trời mới biết rốt cuộc ta để ý ngươi từ khi nào, có lần thấy ngươi và Vương Cửu đều uống say, ta còn ghé qua phòng ngươi, nhưng chỉ hôn mấy cái là đi rồi.
Phó Phàm bỗng khẽ bật cười, ngày hôm sau mình đã xấu hổ đến thế.
- Phó Phàm, ngươi phải làm thê tử của ta.
Quân Hoa Dung nghiêm túc nói: - Vừa rồi ta đi tìm ca, tháng sau chúng ta thành hôn. Ca nói sẽ chọn một người trong số con cái của mình để kế thừa dưới danh nghĩa của phủ chúng ta.
Phó Phàm im lặng lắng nghe, bỗng nhiên quay lại hôn Quân Hoa Dung một cái ——
- Quân Hoa Dung, ta yêu ngươi.
“…!!”
Trong đời này, đây là lần đầu tiên Phó Phàm nói ba chữ ấy.
Mình gặp được Quân Hoa Dung là chuyện may mắn biết bao.
Vẫn nghĩ mình chỉ là vai phụ trên sân khấu, hát vài câu là xuống sân khấu được rồi, ai ngờ người nào cũng có câu chuyện của riêng mình.
Người nào cũng sẽ có một người do ông trời ban tặng để bảo vệ mình, quan tâm mình, yêu thương mình.
Không ai trong chúng ta là vai phụ cả.
Phó Phàm là một người rất đỗi bình thường.
Hắn cư xử ngay thẳng, tướng mạo thanh tú.
Hắn là vai phụ trong câu chuyện của người khác, nhưng lại là vai chính trong câu chuyện của mình.
Dù trước đây hắn thường bị phớt lờ, nhưng vào ngày xuân, mối lương duyên của hắn là một luồng sáng rực rỡ mang hương thơm của hoa đào.