Vì gân cốt của Phó Phàm rắn chắc hơn người bình thường, vì vậy sau khi thấy bé trai chạy ra ngoài thì hắn thử ngồi dậy.

Rồi hắn nghe có một giọng nói từ xa vọng lại gần ——

- Lão tử đang ngủ trưa mà!!! Ngươi gọi lão tử dậy thì cũng phải cẩn thận chứ ——!!!

Phó Phàm nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa.

Một người vừa mặc áo ngoài vừa mắng bé trai, chạy hấp tấp vào cửa.

Mỹ nhân.

Phó Phàm ngạc nhiên thốt lên trong lòng.

Vẻ đẹp của Tô Mộ Tiên là vẻ đẹp mềm mại của nữ tử, còn vị mỹ nhân này cũng đẹp, nhưng khiến người ta vừa thấy sẽ nhận ra ngay đó là vẻ đẹp thanh tú của nam tử.

Hóa ra ngoài Tô Mộ Tiên thì vẫn còn bậc mỹ nhân như vậy trên thế gian.

Khi mỹ nhân thấy mình ngồi dậy thì đôi mày nhíu lại, không thèm để ý còn một ống tay áo vẫn chưa xỏ vào đã chạy vọt tới vỗ xuống gối Phó Phàm:

- Mau nằm xuống, mau nằm xuống!!!

Phó Phàm vội vàng ngoan ngoãn làm theo.

- Vết thương ngoài của ngươi không nặng lắm, nhưng nội thương thì lại rất nặng. 

Mỹ nhân ngồi bên mép giường, bảo dược đồng đi lấy thuốc: - Thật ra ngươi không cảm thấy khó chịu trong người đúng không?

"..." Phó Phàm vừa định trả lời phải, nhưng chợt phát hiện mình không thể nói chuyện!

Phó Phàm mở to mắt nhìn mỹ nhân.

- Mấy cây kim đâm vào người ngươi đều có độc, may mà ngươi có chút công phu nên không đến nỗi bị chết, nhưng nội thương nặng quá, cần rất nhiều thời gian để điều trị. Bây giờ nội lực của ngươi về cơ bản thì đã mất hết rồi.

Phó Phàm thầm vận khí thử, nhận ra trong đan điền gần như trống rỗng.

- Đương nhiên, chắc chắn ngươi sẽ khỏi hẳn, vì y thuật của ta cao siêu lắm. 

Mỹ nhân mỉm cười tươi rói với Phó Phàm mà không chút khiêm tốn.

Phó Phàm gật đầu, cũng mỉm cười nhìn mỹ nhân.

- Ngươi cứ gọi ta là Vương Cửu là được.

Phó Phàm tiếp tục gật đầu, tuy tên của mỹ nhân hơi đơn giản, nhưng không ảnh hưởng gì cả.

Lúc này, có một người bước vào cửa.

Vóc dáng cao lớn khôi ngô, mặc áo gấm màu xanh sẫm, phong thái không giống người bình thường.

Phó Phàm nhìn mặt người nọ ——

Không ngờ tướng mạo lại hết sức bình thường!

Nhưng đôi mắt sắc bén sâu thẳm lại khiến y thêm phần tuấn tú.

Phó Phàm nhìn y, con ngươi y khẽ giương lên, vừa lúc đối diện với Phó Phàm.

Trái tim Phó Phàm run lên.

Đây là lần thứ hai rung động dữ dội như vậy trong đời.

Vương Cửu vừa thấy người này bèn lập tức quỳ xuống đất, cung kính gọi một tiếng: - Chủ tử.

Nam nhân khẽ gật đầu: - Ngươi lui xuống trước đi.

Giọng nói rất êm tai.

Vương Cửu đáp một tiếng rồi lui ra ngoài.

Phó Phàm không biết phải làm sao, hình như người nam nhân này có thân phận rất hiển hách.

Bản thân đã sống gần hai mươi năm, chưa từng kết giao với người có địa vị tôn quý, hiển nhiên cũng không biết những lễ nghi rườm rà, vì vậy chỉ đành ngơ ngác ngồi trên giường.

Người nam nhân bước tới vài bước rồi ngồi xuống bên chiếc bàn gỗ đỏ đối diện giường.

- Đỡ hơn chưa?

Phó Phàm gật đầu.

- Ngươi đã hôn mê hai ngày, may mà là người luyện võ, chắc sẽ phục hồi nhanh hơn. 

Người nam nhân từ tốn nói: - Nơi này là một thị trấn nhỏ nằm rất gần Dương Châu, là trấn Thái Hòa. Ngươi cứ tạm thời dưỡng thương ở đây.

Phó Phàm không thể nói lời cảm ơn, chỉ đành nhìn bằng ánh mắt biết ơn rồi gật đầu.

Dược đồng bưng thuốc vào, người nam nhân cũng đứng dậy quay đi.

Vì vậy Phó Phàm trước hết ở lại đây dưỡng thương. 

Vết thương ngoài của hắn không phải là vấn đề lớn, nhưng nội lực thì không thể sử dụng ngay được.

Vương Cửu thường xuyên đến phòng hắn thăm hắn, kể cho hắn nghe những chuyện vui vẻ. 

Phó Phàm hỏi hắn về người nam nhân hôm đó, bèn ra hiệu bằng tay một lúc lâu.

 Mất một lúc Vương Cửu mới hiểu: - À, ngươi hỏi chủ tử của bọn ta.

Phó Phàm gật đầu.

- Chủ tử của bọn ta chắc chắn là người tốt rồi, đợi ngươi nói lại được thì ngươi cứ gọi y là Dung công tử.

Không ngờ khuôn mặt của Vương Cửu hơi ửng hồng ——

- Chủ tử của bọn ta là người quyết đoán và có sức hút nhất.

Phó Phàm vô thức gật đầu.

Phó Phàm là người hay ngại. 

Ở tiêu cục, bình thường cũng hay giúp các đại thẩm làm việc trong nhà bếp, bây giờ bắt hắn phải ở lì trong phòng mấy ngày liền nên hắn thấy rất khó chịu.

Vì vậy sau khi dưỡng thương được hai ngày, Phó Phàm đã dùng sức được rồi, nên bèn ra ngoài giúp đỡ mọi người.

Chẳng hạn như nhặt đậu que giúp các đại thẩm nấu nướng trong bếp.

Chẳng hạn như chặt củi mấy ngày giúp A Lam trong lúc hắn về thăm người nhà.

Chẳng hạn như lấy diều mắc trên cây giúp bé trai.

Vân vân.

Ai nấy cũng khen, đứa nhỏ dưỡng thương này thật tốt bụng. 

Phó Phàm cũng chỉ mỉm cười xua tay.

5 ngày rồi, hắn vẫn chưa nói được. 

Phó Phàm thở dài, nằm sấp trên bàn đá trong sân nhìn ánh trăng.

Trong phủ này, từ ngày hôm đó đến giờ hắn chưa gặp lại Dung công tử.

Không biết Mộ Tiên và Liễu Minh Sanh thế nào rồi.

- Chưa nghỉ ngơi à?

Giọng nói êm tai.

Phó Phàm thấy người đến, bèn vội vàng học theo lễ nghi của Vương Cửu trước đây, quỳ xuống hành lễ.

Dung công tử không ngăn cản, tay y cầm giấy mực, đi đến bên cạnh Phó Phàm ngồi xuống, sau đó trải giấy Tuyên Thành ra rồi đưa cho Phó Phàm một cây bút.

- Ngươi tên gì?

Phó Phàm.

- Ừm... 

Dung công tử cầm bút viết hai chữ bên cạnh Phó Phàm ——

Hoa Dung.

- Đợi ngươi mở miệng nói chuyện lại được thì hãy gọi ta là Hoa Dung.

Hoa Dung? Họ Hoa ư...?

Phó Phàm lặng lẽ nghĩ, tuy người trước mắt này có vẻ ngoài bình thường, nhưng khí chất trên người thật sự không phải người bình thường có được.

Hai người trò chuyện rất lâu bằng một cây bút và mấy tờ giấy Tuyên Thành.

Hoa Dung hỏi rất nhiều chuyện lặt vặt, nhưng chỉ không hỏi chuyện hắn mình mẩy máu me xảy ra vào đêm đó.

Ngày hôm sau, Phó Phàm vẫn phụ các đại thẩm trong bếp.

Hôm trước đại thẩm bị cảm lạnh, hình như hôm nay đã trở nặng hơn, nhưng vẫn cười bảo không sao mà nấu cơm cho mọi người.

Đến tận khuya, Phó Phàm ngồi điều tức dưới ánh trăng một lúc, đang định về phòng nghỉ ngơi thì nghe Vương Cửu ở sân bên cạnh hoảng hốt la lên ——

- Bây giờ chủ tử mới về?! Vẫn chưa ăn cơm?! Đại thẩm bị cảm lạnh nặng hơn rồi?!

Phó Phàm nhanh chóng đi qua.

- Chủ tử nói y không ăn?! Sao được chứ?!! Chẳng phải trưa nay y bận tới nỗi không ăn cơm ư?! Hai hôm nay y bận rộn thành cái gì luôn rồi?!!

Phó Phàm thấy Vương Cửu đang bực bội đứng chống nạnh giữa sân, bèn vội vàng đi qua rồi vỗ vai Vương Cửu. Vương Cửu quay đầu thì thấy là Phó Phàm: - Ngươi chưa ngủ nữa à…

Phó Phàm làm động tác xào rau, rồi chỉ vào mình.

- Ngươi biết nấu ăn?

Phó Phàm gật đầu.

Đôi mắt Vương Cửu lập tức mờ sương, ôm chầm lấy Phó Phàm: - Tốt quá rồi!!! Vậy bây giờ ta lập tức đi khám bệnh cho đại thẩm, chuyện còn lại giao cho ngươi đó!!!

Vương Cửu tức tốc về phòng chuẩn bị, khi chạy ra vẫn không quên quay đầu dặn dò ——

- Chủ tử kén ăn lắm, không ăn cay, không ăn nhiều dầu đâu ——

Phó Phàm bị bỏ rơi, vì để tự nuôi sống bản thân thì hiển nhiên nấu ăn là một nghề thủ công thiết yếu.

Nấu hai món đơn giản rồi hầm thêm canh, Phó Phàm bưng đồ ăn đến phòng của Hoa Dung.

Các thị vệ vừa thấy là Phó Phàm thì lập tức cho hắn vào. 

Phó Phàm hết sức cảm động, quả nhiên mình được đối xử như người tốt mà.

Sau khi vào phòng, Phó Phàm đi vào bên trong, trong buồng có một tấm bình phong rất lớn, trên tấm bình phong phản chiếu một bóng người, đó là Hoa Dung. 

Ánh nến phác họa ra hình bóng góc nghiêng của Hoa Dung, góc cạnh rõ ràng.

—— Cứ cảm thấy… không giống với khuôn mặt của y lắm.

Nhưng trái tim lại bắt đầu đập nhanh hơn…

Còn chưa kịp nghĩ nhiều thì đã có thị nữ bước lên đón, nhận lấy dĩa thức ăn, bảo Phó Phàm trở về được rồi.

Trở về phòng mình, Phó Phàm nằm trên giường mãi cũng không thể bình tĩnh được.

Hoa Dung là người thứ hai nếm thử tay nghề của hắn.

Người đầu tiên đương nhiên là Mộ Tiên rồi.

Mộ Tiên thì khen đồ ăn của hắn không ngớt lời, chắc Hoa Dung cũng sẽ thích nhỉ…

… Tim mình đập nhanh quá.

Cứ như thế, hắn suy nghĩ rất lâu, vì vậy ngày hôm sau đã ngủ đến khi mặt trời đứng bóng.

Sau khi thức dậy bèn thấy Vương Cửu đang nằm sấp trên bàn trừng mắt nhìn mình.

Phó Phàm giật mình.

- Tối hôm qua sau khi chủ tử ăn đồ ăn của ngươi…

Tim hắn như muốn nhảy ra ngoài, không lẽ cảm thấy khó chịu gì ư?!

- … Y đã cười!!!

Vương Cửu đấm hai cái xuống bàn: - Ta nghe thị nữ nói, hình như chủ tử thích tay nghề nấu nướng của ngươi lắm!!!

Phó Phàm vui lắm.

- Ta ghen tị ghê luôn!!!

"..."

Vào buổi chiều, Phó Phàm đi lấy thuốc, sau khi uống xong thì trở về phòng mình.

Vừa đi đến sân đã nghe các thị vệ đang bàn tán:

- Vị mỹ nhân ở đại sảnh kia lại dám đòi người từ chủ tử của chúng ta…

- Nói là người của Lâm Xuyên Cung, đừng nói là mượn cơ hội lấy lòng chủ tử đó nha?

- Nói là bằng hữu của Phó Phàm…

- Nhưng bây giờ chủ tử đâu có ở đây…

- Chẳng phải A Cửu đã đi rồi à…

Khi Phó Phàm hoàn hồn trở lại thì hắn đã vọt vào cửa sau đại sảnh, vừa đến phía sau bức bình phong, các thị vệ trước đó không hề ngăn cản hắn bỗng nhiên chặn hắn lại.

Phó Phàm rất ngạc nhiên, lúc này, cuộc đối thoại phía trước bức bình phong đã lọt vào tai hắn.

- Xin công tử hãy để ta đưa Phó Phàm đi. —— Là giọng của Mộ Tiên!!

- Chẳng phải ta đã nói ở đây không có Phó Phàm nào rồi hay sao!!! —— Vương Cửu hét lên.

Phó Phàm giật mình: Vương Cửu… tại sao lại nói như vậy?

- Chắc chắn Phó Phàm đang ở chỗ ngươi.

- Đã nói là không có!!!

- …Công tử, Tô Mộ Tiên ta cầu xin ngươi…

- Đừng cầu xin ta, ta đã nói là không có, không có, không có rồi mà!!!!

- Để ta dẫn Phó Phàm đi đi…

Phó Phàm định chạy tới, nhưng lại bị thị vệ giữ chặt, cũng không thể nói được.

- Cầu xin ngươi, xin ngươi để ta đưa Phó Phàm…

- Hắn chết rồi.

Một giọng nói lạnh lùng xuyên vào tai tất cả mọi người.

Phó Phàm ngạc nhiên đến nỗi quên cả giãy giụa.

Đó là giọng của Hoa Dung.

Vậy mà Hoa Dung lại nói mình chết rồi!!

- Sao có thể!!!! —— Giọng Tô Mộ Tiên gần như xé toạc.

- Hắn chết rồi, đây là tín vật.

- Miếng ngọc bội này…

Phó Phàm sờ chỗ thắt lưng, không thấy đâu cả, mất từ lúc nào, vậy mà mình lại không hề hay biết…

Là vào đêm bọn họ đàm đạo bằng bút!!

Tô Mộ Tiên khóc: - Ta không tin… ta muốn gặp hắn!!!! ( app truyện T Y T )

- Đã thiêu rồi. 

Giọng Hoa Dung không chút cảm xúc: - Người đâu, tiễn khách.

- Sao có thể…

- Ngươi để một mình hắn đối đầu với mấy chục người thì sao lại không thể?

- Tại sao lại như vậy…

- Ngươi luôn miệng nói hắn là bằng hữu thân thiết của ngươi, cuối cùng lại để một mình hắn giết địch cho ngươi.

"..."

- Dám hỏi ngươi đã trả giá điều gì cho hắn?

"..."

- Tiễn khách.

Mỗi một câu của Hoa Dung như dao găm đâm vào tim Tô Mộ Tiên, và cũng đâm vào tim Phó Phàm.

Phó Phàm không hề nhận ra mình đã đầm đìa nước mắt.

Hoa Dung đi từ đằng trước ra phía sau bình phong, không thể tránh khỏi mà đối diện với Phó Phàm.

Hoa Dung giơ tay bảo thị vệ buông Phó Phàm ra, sau đó hơi cúi người khiêng Phó Phàm lên rồi đi về phòng Phó Phàm.

Giơ chân đá cửa phòng ra, Hoa Dung sải bước tới chiếc giường rồi thả Phó Phàm xuống.

Khuôn mặt Phó Phàm cắt không còn một giọt máu, trắng bệch khiến người ta thương xót.

- Ngươi nghỉ ngơi cho khỏe đi.

- Đợi đã. 

Phó Phàm mở miệng nói.

Hoa Dung khựng lại.

Huyệt đạo của Phó Phàm đã được giải.

Mà bản thân Phó Phàm cũng hiểu, vừa rồi bị thị vệ khống chế, trong lúc giãy giụa hắn thoáng cảm nhận được huyệt đạo đã được giải.

Mà huyệt đạo kia, có lẽ là á huyệt.

- Ta… ta hơi khó chịu, Hoa Dung… ngươi ở lại với ta một lát được không?

Lạ thật, Hoa Dung chưa từng nghe theo mệnh lệnh của bất kỳ ai, nhưng lần này lại nghe lời vén áo ngồi xuống bên cạnh Phó Phàm.

Có những chuyện chôn sâu trong lòng, chỉ cần không bị lôi ra thì sẽ không thấy đau đớn, giống như bản thân Phó Phàm vì Tô Mộ Tiên vậy, từ trước đến nay, dù là trả giá hay hi sinh cũng vậy, Phó Phàm cũng không thấy đau.

Bởi vì trước giờ hắn luôn tự nhủ với bản thân, không đau.

Bị người khác phớt lờ, bị kẻ địch đâm trọng thương.

Nhưng vì Tô Mộ Tiên là bằng hữu của mình, cho nên, không đau.

Thế nhưng cuối cùng mình đã trả giá quá nhiều vì hắn, vì vậy thường hay quên mất bản thân.

Phải yêu bản thân nhiều hơn chứ.

Sao lại không yêu bản thân như vậy chứ.

Phó Phàm không khóc nữa, chỉ cảm thấy trống rỗng thôi.

Vì vậy hắn tựa trán vào lưng Hoa Dung, nhắm mắt nghỉ ngơi rất lâu.

Từ hôm nay trở đi, phải sống phần đời của mình thật tốt.

Bản tính Phó Phàm vốn lạc quan, sau ngày hôm đó dường như đã trút bỏ được một gánh nặng, cơ thể và tâm lý đều nhanh chóng hồi phục.

Mặc dù trong lòng Phó Phàm vẫn còn rất nhiều câu hỏi, chẳng hạn như Lâm Xuyên Cung và Thiên Triết Lâu bây giờ ra sao, thân phận của Hoa Dung là gì, Mộ Tiên hắn… thế nào rồi.

Cảm giác của Phó Phàm đối với Hoa Dung cũng trở nên là lạ…

Tuy rằng vẻ bề ngoài của Hoa Dung rất đỗi bình thường, nhưng Phó Phàm chỉ nhìn một cái thôi thì mặt đã đỏ bừng, tim đập loạn xạ.

Mà Phó Phàm cũng nhận ra, lòng ngưỡng mộ của Vương Cửu đối với Hoa Dung rất rõ ràng.

Vương Cửu là một mỹ nhân.

Phó Phàm và Vương Cửu.

Chắc chắn là Vương Cửu rồi.

Phó Phàm trở mình, trùm chăn kín mít.

Phó Phàm cũng có tâm tư riêng, trước đây cũng từng mơ mộng —— nếu người yêu sau này của mình là một người có địa vị cao, còn đẹp trai phong độ hơn cả Liễu Minh Sanh thì sao? Quao~ thật đỉnh!

Nhưng cũng chỉ nghĩ vậy thôi.

Thật ra Hoa Dung là người rất đỉnh, bản thân hắn vốn không phải là người quan trọng vẻ bề ngoài.

Không đúng, sao mình lại đem Hoa Dung ra để so sánh chứ?!

Không đúng không đúng, sai quá rồi!!

Phó Phàm lại đỏ mặt khi đang ngẩn người.

Các thị vệ nhìn nhau.

Hôm nay, hình như tâm trạng của Vương Cửu không được vui lắm, nằng nặc kéo Phó Phàm đi uống rượu.

Đợi khi hai người trở về thì đã là canh ba.

Phó Phàm uống không nhiều lắm, có điều cứ thấy buồn ngủ, sau khi cõng Vương Cửu về phòng, hắn rửa mặt qua loa rồi ngã vật xuống giường.

Không biết đã ngủ bao lâu, Phó Phàm chợt cảm thấy môi mình bị nhẹ nhàng ngậm lấy, sau đó là những lần gặm cắn cẩn thận.

Phó Phàm mơ màng mở mắt ra, nhưng còn chưa thấy rõ đối phương thì đã bị một bàn tay to dịu dàng che mắt lại.

- Ưm… 

Phó Phàm khẽ rên một tiếng.

Là Hoa Dung nhỉ…

Hôn một lúc rồi bị đối phương lấy lụa bịt mắt lại.

- Phó Phàm, gọi tên của ta…

- Hoa… Hoa Dung…

Vừa gọi xong, Phó Phàm chợt cảm thấy xương quai xanh của mình bị mút thật mạnh.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play