Chương 3: Ghen – Trừng Phạt – Gọi Tên Anh
Trình Dạ – cái tên như dao sắc trong giới thượng lưu, chỉ cần nhắc đến cũng khiến kẻ khác cúi đầu run sợ. Hắn là ông trùm tài phiệt đứng đầu tập đoàn Dạ Thị, người điều khiển hàng loạt ngành từ tài chính, bất động sản, đến giới ngầm. Mọi thứ đều nằm trong tay hắn – lạnh lùng, tàn nhẫn, không ai dám chạm vào.
Nhưng lúc này, hắn đang nổi điên – không vì mất hợp đồng trăm tỷ, mà chỉ vì… một người hầu nam chạm vào vai Tiểu Ngư.
---
Biệt thự Dạ gia rộng như một tòa thành cổ kiểu Âu, phòng ngủ rộng vài trăm mét vuông, ánh sáng vàng nhạt len qua cửa kính, chiếu vào thân hình nhỏ bé của Tiểu Ngư đang lảo đảo đi từ phòng tắm ra ngoài.
Cậu ốm yếu, hai chân run run, đôi má vẫn còn đỏ ửng vì đêm qua bị dày vò. Quản gia cho người dìu cậu, nhưng chỉ vừa chạm tay…
“Cậu cho phép ai chạm vào cậu ấy?”
Giọng nói trầm thấp vang lên sau lưng khiến tất cả sững sờ.
Trình Dạ bước vào như bóng đêm giận dữ. Hắn vẫn mặc sơ mi đen, tay áo xắn lên, cặp mắt xám khói lạnh lẽo quét qua.
Hắn không nói lần thứ hai. Một cước tung thẳng vào ngực người hầu, khiến người nọ bay ngược về phía sau đập mạnh vào tường, miệng trào máu.
Quản gia sợ đến mức cúi đầu sát đất, không dám thở mạnh.
Trình Dạ quay người, tiến thẳng tới chỗ Tiểu Ngư. Không hỏi han, không dịu dàng.
“Cậu… chủ?” – Cậu lắp bắp.
Trình Dạ không trả lời. Hắn cúi xuống, bế cậu lên như bế một món đồ vô giá.
“Tôi cho em bao nhiêu quyền tự do… là để em tùy tiện cho người khác đụng vào à?”
“Không… không phải…”
“Im.” – Một từ duy nhất nhưng mang áp lực như gió lốc.
Cánh cửa phòng ngủ đóng sầm lại sau lưng hắn, phát ra một tiếng "rầm" đầy áp lực. Không gian lập tức ngập trong sự căng thẳng và hơi thở nặng nề.
Tiểu Ngư bị Trình Dạ kéo mạnh rồi ném nhẹ lên giường, lưng cậu đập vào lớp nệm dày mềm mại. Nhưng sự mềm mại ấy không xoa dịu được run rẩy trong lòng cậu – mà chỉ như cái bẫy nhung nhúc đang khép lại.
Trình Dạ cởi áo vest, từng động tác chậm rãi, cố tình tra tấn thị giác cậu. Chiếc áo sơ mi đen được tháo nút từng cái một, lộ ra làn da rắn chắc và lồng ngực mạnh mẽ khiến người đối diện nghẹt thở.
“Chỉ mới một đêm tôi không ở bên, em đã để người khác nhìn thấy dáng vẻ ngoan ngoãn này?” – Hắn bước từng bước về phía giường, ánh mắt tối đen như vực sâu.
“Không phải… Em không cố ý…Họ.. em..em, em không dám cãi…”
“Thế càng tệ hơn.” – Giọng hắn trầm hẳn xuống, gằn từng chữ. “Đã là của tôi, thì dù ai ép cũng không được phép. Em không có quyền mềm yếu trước người khác.”
Hắn đè cậu xuống, thô bạo mà không đánh mất sự tinh tế. Chiếc sơ mi lụa trắng của Tiểu Ngư bị xé toạc không chút thương tiếc, từng nút áo văng ra rơi lả tả trên sàn.
Làn da trắng nõn lộ ra, nơi cổ và xương quai xanh vẫn còn dấu vết xanh tím của đêm qua – vết tích chiếm hữu chưa phai.
Trình Dạ cúi xuống, hôn lên từng dấu ấy – lần này không dịu dàng, mà đầy tính tuyên bố: đây là của tôi, chỉ tôi.
“Cậu… chủ … đừng như vậy… chậm thôi…” – Tiểu Ngư vừa thở gấp vừa níu lấy tay hắn, ánh mắt ướt như sắp khóc.
“Không.” – Hắn ghé sát tai cậu, giọng khàn đặc mang chút nguy hiểm: “Tôi muốn em nhớ… từng cái chạm của tôi… khắc sâu vào tận xương.”
Bàn tay hắn lướt khắp cơ thể cậu, từ cần cổ, bả vai, xuống tận eo. Mỗi nơi hắn đi qua, đều khiến Tiểu Ngư run rẩy không thôi. Cảm giác như đang bị nuốt trọn – không chỉ là thân thể, mà cả trái tim.
Trong bóng tối mờ ảo, tiếng thở, tiếng gọi tên và tiếng cánh tay đập vào đệm hòa vào nhau, cuồng nhiệt, điên cuồng, si mê – như một nghi thức đánh dấu, không cho phép bất kỳ ai chen vào giữa họ.
---
Sau tất cả, gió đêm lùa nhẹ qua cửa sổ mở hé. Tiểu Ngư nằm gọn trong lòng hắn, đôi mắt nhắm hờ, làn da vẫn đỏ ửng vì dư âm, ngực phập phồng nhè nhẹ theo nhịp thở.
Cậu gần như thiếp đi, nhưng cảm nhận được vòng tay hắn vẫn siết chặt – không lỏng một giây nào, như sợ buông ra là sẽ mất.
Trình Dạ chống một tay lên trán, tay còn lại lùa vào tóc cậu, nhẹ nhàng vuốt ve như dỗ dành một đứa trẻ. Ánh mắt hắn không còn lạnh lùng như thường ngày, mà mang theo thứ cảm xúc kỳ lạ – dịu dàng, đau lòng, và… sợ hãi.
“Tiểu Ngư…” – Hắn gọi khẽ.
“…Vâng…” – Cậu đáp lại bằng giọng mơ màng.
“Nếu một ngày tôi biến mất… em có hận tôi không?”
Cậu mở mắt, ánh nhìn mơ hồ dần trở nên tỉnh táo.
“…Không.” – Cậu lắc đầu. “Nhưng em sẽ đau lòng. Rất đau…”
Trình Dạ im lặng rất lâu, sau đó nở nụ cười nhạt – nụ cười pha lẫn tự giễu và mệt mỏi.
“Đừng đau lòng.” – Hắn hôn nhẹ lên trán cậu. “Tôi sẽ không biến mất. Trừ khi chết.”
“Đừng nói vậy…” – Tiểu Ngư hoảng hốt, lập tức nắm lấy tay hắn thật chặt. “Em không muốn mất anh…”
Hắn khựng lại. Ánh mắt sắc lạnh bỗng lóe sáng.
“…Anh?” – Hắn lặp lại, như không tin vào tai mình.
Tiểu Ngư đỏ mặt, cắn môi, lí nhí: “Em… lỡ miệng…”
Không nói gì, Trình Dạ kéo cậu vào lòng, mạnh đến mức gần như ép cậu dính vào hắn.
“Nói lại.” – Giọng hắn trầm thấp, gấp gáp.
“…A… Anh…” – Tiếng cậu nhỏ như muỗi kêu.
Nhưng với Trình Dạ, nó như âm thanh đẹp nhất trên đời.
Hắn khẽ bật cười – nụ cười thật sự đầu tiên sau bao năm cô độc. Đôi mắt vốn lạnh băng, giờ ánh lên thứ ánh sáng ấm áp đến lạ.
“Tốt. Sau này, chỉ được gọi tôi là ‘anh’. Chỉ mình em. Không ai khác.”
Tiếng chuông điện thoại vang lên chói tai trong không gian yên ắng. Trình Dạ khẽ cau mày, vươn tay lấy máy từ đầu giường, giọng cộc lốc:
“Alo?”
Bên kia chỉ vang lên một câu ngắn gọn, nhưng đủ khiến gương mặt hắn lập tức trầm xuống, đôi mắt tối sầm lại như mây đen kéo đến trước bão.
“…Có chuyện rồi. Người của chúng ta bị tấn công. Cổng sau bị mở khóa.”
Không chần chừ, Trình Dạ đứng phắt dậy, cầm áo sơ mi khoác tạm lên người, quay sang Tiểu Ngư đang ngồi bật dậy với ánh mắt ngơ ngác.
“Ở yên trong phòng. Tuyệt đối không được ra ngoài. Dù có nghe gì cũng không bước một bước.” – Hắn dặn bằng giọng trầm lạnh, nhưng ánh mắt lại phảng phất lo lắng không thể che giấu.
Tiểu Ngư định hỏi, nhưng hắn đã nhanh chóng rời đi, bước chân nặng nề dội lên sàn gỗ vang vọng.
Căn biệt thự chìm trong im lặng đầy bất an.
Tiểu Ngư ngồi thu mình trên giường, tay nắm chặt mép chăn, trái tim đập thình thịch vì lo lắng. Cậu cố gắng nghe ngóng động tĩnh bên ngoài. Mọi thứ yên ắng đến đáng sợ.
Cho đến khi…
Một tiếng “cạch” vang lên rất khẽ – khóa cửa phòng bị xoay.
Cậu bật dậy, chưa kịp phản ứng thì cánh cửa mở ra. Một bóng người lạ xuất hiện – mặt bịt kín, hành động nhanh như chớp.
“Anh Dạ—!”
Tiểu Ngư hét lên, nhưng đã muộn. Cậu bị một tay siết cổ, tay còn lại bị bịt miệng, nhanh chóng lôi ra khỏi phòng như một cái bóng.
Mọi chuyện chỉ diễn ra trong chưa đầy một phút. Phòng ngủ trở lại vẻ yên lặng như chưa từng có ai bước vào.
---
Một giờ sau.
Trình Dạ trở về. Cửa trước bị mở hé, hệ thống an ninh bị cắt. Bên trong, mọi thứ yên tĩnh một cách chết chóc.
Tim hắn đập mạnh.
Hắn lao lên tầng. Cửa phòng ngủ vẫn đóng. Hắn đạp mạnh.
Chiếc chăn rơi một góc, sàn nhà có vài vệt máu kéo dài đến khung cửa sổ mở toang. Bàn tay hắn siết chặt đến trắng bệch.
“…Tiểu Ngư!!”
Hắn gào lên, lần đầu tiên để cảm xúc vượt ngoài tầm kiểm soát.
Ánh mắt đỏ ngầu, lòng bàn tay chảy máu vì đấm mạnh vào tường. Không ai nhìn thấy khoảnh khắc đó – một con thú dữ bị cướp mất báu vật, sắp phát điên.
Một câu lặp đi lặp lại trong đầu hắn:
“Nếu cậu ấy có chuyện gì… tôi sẽ khiến cả thế giới này chôn theo.”