Chương 2: Tiệc Rượu Máu Lạnh – Một Câu Chủ Nhân, Vạn Kẻ Phục Tùng
Tối hôm đó, Trình gia mở tiệc chiêu đãi một số nhân vật máu mặt trong giới kinh doanh, chính trị và xã hội ngầm. Dinh thự sáng rực ánh đèn, nhạc cổ điển du dương xen lẫn tiếng ly va vào nhau. Ai cũng biết, được mời đến tiệc của Trình Dạ đồng nghĩa với việc bước vào giới thượng lưu thực sự.
Tiểu Ngư bị quản gia dẫn đi tắm, thay bộ vest đen vừa người, tóc chải gọn, khuôn mặt non nớt và làn da trắng ngần khiến các người hầu già phải lắc đầu cảm thán.
“Cậu chủ đúng là có mắt nhìn… con bé hầu này đúng kiểu ‘vật cưng’ hắn thích.”
Tiểu Ngư không dám phản ứng. Cậu lặng lẽ cúi đầu, ngoan ngoãn theo quản gia vào sảnh tiệc.
Mọi thứ choáng ngợp. Cậu gần như không dám ngẩng đầu. Đến khi một bàn tay to lớn lạnh như băng đặt lên eo cậu – kéo sát vào lòng – giọng nói trầm thấp nhưng đầy quyền uy vang lên:
“Đứng bên tôi. Từ giờ em là người của Trình Dạ – ai dám nhìn, tôi móc mắt họ.”
---
Một phút sau
Người đàn ông tóc nâu ngồi phía góc – tên Vương Mặc – tay cầm ly rượu, ánh mắt trượt qua Tiểu Ngư rồi nhếch mép.
“Cậu Dạ,” – hắn đứng dậy bước tới, “Đây là món đồ chơi mới à? Nhìn trắng trẻo non nớt quá… Có cần tôi ‘thử hàng’ giúp?”
Không khí trong sảnh tiệc đột ngột lạnh xuống.
Tiểu Ngư khẽ run, nhưng Trình Dạ cười. Một nụ cười… cực kỳ lạnh lẽo.
“Thử hàng?” – Hắn nhấc ly rượu, cụng nhẹ vào ly Vương Mặc. “Được thôi.”
Vừa dứt lời, ly rượu trong tay Trình Dạ đập thẳng vào mặt Vương Mặc – vang lên tiếng choang sắc lẻm. Máu tuôn ra, rượu đỏ chảy tràn như vết cắt danh dự giữa trung tâm sảnh tiệc.
“Tôi ghét nhất là loại động vào đồ của tôi.” – Trình Dạ lạnh lùng nói, mắt chẳng thèm liếc hắn thêm một lần.
Mọi người xung quanh đều im lặng. Không ai dám ngăn. Không ai dám phản kháng.
Vương Mặc ôm mặt, máu đổ, bị hai vệ sĩ lôi ra ngoài. Trình Dạ vẫy tay, các người giúp việc nhanh chóng lau sàn, thay rượu, như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Hắn xoay sang Tiểu Ngư, ánh mắt bỗng dịu lại, bàn tay nhẹ nâng cằm cậu lên.
“Nhìn tôi,” – giọng khẽ, “Từ nay không cúi đầu trước ai cả. Ngoài tôi.”
---
Đêm đó – phòng riêng
Cậu được bế thẳng về phòng khi tiệc vừa tàn. Không ai dám ngăn, kể cả trợ lý thân tín.
Trình Dạ đá tung cánh cửa phòng, hôn cậu đến mức môi bầm đỏ. Hắn quăng cả áo vest xuống sàn, siết cậu như sợ cậu tan biến.
“Em là của tôi, chỉ tôi được nhìn thấy em run rẩy thế này.” – Hắn rít từng chữ, tàn nhẫn và cuồng si.
Tiểu Ngư bị đè lên gương tường. Cả người đỏ bừng, ánh đèn phản chiếu từng vết hôn hằn trên làn da mỏng.
“Cậu… chủ… đừng…” – cậu nấc lên, không phải vì đau, mà là vì cảm xúc không tên đang trào lên.
“Không,” – Trình Dạ nói, giọng khàn đặc, “Tôi sẽ dạy em thế nào là được ‘yêu thương’ đúng nghĩa.”
---
Vài giờ sau
Trình Dạ ngồi trên ghế, thân trên để trần, điếu thuốc trên tay cháy dở. Trên giường, Tiểu Ngư nằm nghiêng, gò má ửng hồng, cổ đầy dấu vết, thân thể vẫn còn run rẩy dư âm.
Hắn dụi thuốc, bước lại giường, kéo cậu ôm vào lòng như ôm báu vật.
“Em không phải công cụ. Em là người của tôi.”
“…”
“Tiểu Ngư, nghe cho kỹ.” – Hắn thì thầm vào tai cậu, “Từ giờ, bất kỳ ai đụng vào em… tôi sẽ khiến họ sống không bằng chết.”
Tiểu Ngư không nói gì. Nhưng lần đầu tiên, cậu ngẩng đầu, ôm lấy hắn thật chặt.
Dù sợ hãi. Dù chưa hiểu hết. Nhưng trong vòng tay cậu chủ… cậu thấy mình là duy nhất.
---
> HẾT CHƯƠNG 2