Chương 4: Truy Lùng
Gió đêm lùa mạnh qua khung cửa sổ mở toang. Trình Dạ đứng giữa căn phòng trống rỗng, đôi mắt đỏ rực nhìn chằm chằm vệt máu kéo dài như lưỡi dao rạch lên tim hắn.
Một người trong đội bảo vệ tiến vào, mặt tái mét:
“Cậu Dạ… chúng tôi kiểm tra toàn bộ camera rồi. Có người vô hiệu hóa hệ thống từ bên trong. Hẳn là có nội gián.”
Trình Dạ không nói gì, nhưng sống lưng người kia run lên vì áp lực đang dồn xuống.
“Đưa toàn bộ tên trong danh sách nghi ngờ lên cho tôi.”
“Vâng!”
Gã bảo vệ vừa rời khỏi, điện thoại Trình Dạ đổ chuông. Màn hình hiển thị số lạ – không mã vùng.
Hắn nhấn nghe.
“Tao đã lấy được món đồ nhỏ xinh của mày rồi.” – Một giọng đàn ông khàn đục, cố tình trêu tức. “Mềm mại, ngoan ngoãn… đáng yêu cực kỳ.”
Trình Dạ im lặng, đôi mắt tối đen như vực sâu.
“Tao có thể cho nó sống… nếu mày giao ra USB.”
“…Mày đang động vào người không nên động.” – Trình Dạ rít qua kẽ răng, từng chữ lạnh lẽo như băng ngàn năm.
“Tao không sợ. Tao biết mày giấu thứ đó ở đâu. Chỉ là muốn xem thử… mày có dám vì một con hầu mà bỏ cả tài sản của mình không.”
Tút… tút…
Cuộc gọi kết thúc. Trình Dạ ném chiếc điện thoại vỡ tan thành mảnh.
---
Phía bên kia – nơi giam giữ Tiểu Ngư
Căn phòng lạnh lẽo, ánh sáng đèn vàng chập chờn. Tiểu Ngư bị trói vào ghế sắt giữa phòng. Khóe môi cậu rớm máu, tóc rối bù, gò má sưng đỏ vì một cú tát.
Một người đàn ông trung niên đứng trước mặt cậu, hút thuốc, cười nhếch mép.
“Cậu chủ Trình của em chắc đang phát điên lắm.”
Tiểu Ngư cố nuốt nước miếng, không nói gì. Cậu run, nhưng ánh mắt vẫn giữ được chút kiên cường.
“Chắc em không biết nhỉ? Vì em mà nó từng chém chết một người chỉ vì chạm vào tay em.”
Gã cúi sát vào tai cậu thì thầm: “Mày đúng là điểm yếu chí mạng của hắn.”
Tiểu Ngư mím môi, thở gấp. Trong tim chỉ có một suy nghĩ:
“Anh Dạ sẽ đến… Anh nhất định sẽ cứu em.”
---
Trong hầm ngầm riêng, hàng chục màn hình hiển thị dữ liệu, bản đồ, tín hiệu định vị.
“Mang xe. Chuẩn bị vũ khí. Gọi toàn bộ đội đặc nhiệm cấm danh.” – Hắn ra lệnh, giọng không cao nhưng mang trọng lượng không ai dám trái.
“Vị trí xác định chưa rõ ràng, chỉ biết hắn đang di chuyển—”
“Lập chốt, phong tỏa toàn bộ tuyến đường trong bán kính 20km. Ai không dừng – bắn.”
Gió đêm rít qua mái tóc hắn khi bước lên trực thăng riêng, đôi mắt gắt gao nhìn ánh đèn phía xa.
“Tiểu Ngư… đợi tôi.”