Chương 1: Thú Cưng Mới Của Trình Dạ
Trời đêm u ám, mưa rơi không ngớt như rửa sạch mọi tội lỗi của thế gian. Trên con đường lát đá dẫn vào dinh thự Trình gia – tòa biệt thự xa hoa nằm khuất giữa rừng thông, một chiếc xe Maybach đen bóng lướt vào, đèn pha xuyên màn mưa như con mãnh thú trong đêm.
Cánh cổng tự động mở ra. Hai hàng người hầu đã xếp sẵn thành hàng chờ đón.
Trình Dạ bước xuống. Bộ vest đen cao cấp tôn lên vóc dáng cao lớn, gọn gàng, từng bước đi đều như chúa tể vương giả. Kẻ theo sau hắn run rẩy — một thân hình nhỏ bé, ướt mưa, bị kéo lê bởi tay người quản gia già.
Bé hầu ấy… là cậu. Không tên, không họ. Vừa bị bán bởi một tổ chức ngầm vì món nợ của gia đình.
Trình Dạ đứng trước cậu, ánh mắt sắc lạnh quét qua.
“Thứ rác rưởi này à?” – Hắn hỏi, giọng nhàn nhạt, như đang lựa chọn món hàng.
“Vâng thưa cậu chủ,” – Quản gia cúi đầu, “Nghe nói cậu ta còn là xử nam, chưa chạm ai. Trầm tĩnh, ngoan ngoãn, không phản kháng.”
Trình Dạ khẽ cười.
Hắn cúi người, bàn tay lạnh buốt nắm lấy cằm cậu, nâng lên ép cậu nhìn thẳng vào đôi mắt như băng tuyết nghìn năm kia.
“Em tên gì?”
“…Em… không có tên…” – Cậu run lên, giọng nhỏ đến mức gần như biến mất giữa mưa gió.
“Không tên? Vậy gọi là… Tiểu Ngư đi.” – Trình Dạ lẩm bẩm, như gọi tên một con thú cưng nhỏ. “Từ nay… em là đồ của tôi.”
Không có lựa chọn. Không có phản kháng.
Một câu nói, định đoạt số phận của cậu.
**Phòng ngủ chính-Dinh thự Trình Dạ**
Căn phòng rộng gần hai trăm mét vuông, với tông màu đỏ đen chủ đạo. Mùi đàn hương nhàn nhạt lan tỏa. Giường king-size phủ lụa đen, trần gương phản chiếu mọi chuyển động phía dưới.
Tiểu Ngư bị quăng lên giường. Trình Dạ không nói gì. Hắn tháo từng khuy áo sơ mi, từng động tác thong thả nhưng lại khiến cậu ngạt thở. Từng vết sẹo nhỏ trên người hắn – dấu tích của chiến trường thương trường – lại càng khiến người khác không dám khinh thường.
Cậu co người lại, nhưng Trình Dạ nhanh hơn.
“Tôi không thích người hầu của mình sợ hãi vô cớ,” – hắn khàn giọng, đè lên người cậu, hôn thẳng xuống môi cậu – vừa thô bạo vừa chiếm hữu. “Nhưng nếu sợ rồi vẫn ngoan… tôi lại thấy dễ thương đến nghiện.”
Tiếng thở gấp vang lên, lẫn trong tiếng mưa ngoài cửa sổ.
Đêm đầu tiên – Tiểu Ngư bị phá vỡ sạch sẽ.
Thể xác. Tự tôn. Tự do. Tất cả đều nằm trong tay cậu chủ.
Nhưng… cũng chính đêm đó, sau cơn mưa dập vùi, Trình Dạ lau từng giọt mồ hôi, kéo chăn đắp cho cậu, bôi thuốc tê dịu nhẹ và thì thầm:
“Ngủ đi, bé ngoan. Ngày mai tôi dạy em làm thế nào để ‘phục vụ’ chủ nhân cho giỏi.”
---
Sáng hôm sau:
Khi Tiểu Ngư tỉnh dậy, đã thấy mình nằm gọn trong lòng Trình Dạ. Tay hắn ôm eo cậu, chân vắt lên người cậu như giữ một món đồ quý.
“Chào buổi sáng, bé hầu của tôi.” – Hắn khẽ hôn vào vành tai cậu.
“Cậu… cậu chủ…”
“Sao? Đau à?” – Hắn cong môi. “Phải đau mới nhớ kỹ ai là chủ.”
Cậu im lặng. Trình Dạ không tức giận – ngược lại, hắn bế cậu vào bồn tắm nước ấm đã chuẩn bị sẵn. Cả quá trình, hắn tự tay tắm cho cậu, lau từng ngón chân ngón tay, ánh mắt lạnh lùng nhưng dịu dàng đến ma mị.
“Em là người của tôi. Từ giờ, không ai được nhìn, không ai được chạm, không ai được yêu chiều em ngoài tôi.”