Chương 5: Huyết Đêm
Tiểu Ngư bị kéo lê dọc hành lang đá lạnh ngắt. Cổ tay cậu rớm máu, mắt mờ đi vì đau.
Một tên gác quát lên: “Dừng lại. Trói nó vào ghế số 3.”
Căn phòng nhỏ hẹp, âm u. Trên tường là vết máu khô, nền gạch bám bẩn, nồng nặc mùi hoen rỉ.
Gã đàn ông hút điếu thuốc, bước tới, giọng bỡn cợt:
“Em biết không… từ lúc bị bắt tới giờ, hắn đã lật tung 3 khu công nghiệp, bắn chết 7 người. Cũng vì em đấy.”
Tiểu Ngư không đáp, chỉ nhìn chằm chằm vào đốm lửa trên điếu thuốc – như thể mượn thứ nóng bỏng ấy để xua bớt cái lạnh đang gặm nhấm từng khớp xương.
“Nghe nói… hắn yêu em?” – Gã ghé sát mặt, cười khẩy, “Một thằng đàn ông quyền lực như vậy lại đi yêu một con hầu, đúng là buồn cười.”
Bốp!
Cái tát giáng xuống khiến má cậu lệch sang một bên, khóe môi chảy máu.
“Em biết cái USB đó ở đâu. Nói, tao thả.”
Tiểu Ngư ho khan, vẫn im lặng.
Gã rút một con dao mỏng, cắt vào xương quai xanh cậu một đường ngọt lịm.
Máu trào ra, nhỏ giọt xuống nền đá.
“Trình Dạ sẽ giết mày.” – Cậu lẩm bẩm.
“Vậy thì để tao xem… hắn cứu kịp không.”
---
***Phía bên ngoài ***
Trình Dạ bước xuống từ trực thăng, bộ vest đen bay trong gió, đôi mắt anh lạnh đến mức khiến cả không khí cũng đông lại.
“Báo cáo.”
“Xác định vị trí. Khoảng cách 800m. Lối vào chính có ba chốt canh, hầm ngầm có 2 cửa lối phụ.”
“Không cần lối phụ.” – Trình Dạ rút khẩu súng ngắn ra, tra đạn.
“Tôi sẽ vào thẳng bằng cổng chính.”
“Nhưng cậu Dạ!—”
“Đứa nào ngăn, giết.”
Không ai dám thở mạnh.
21h40 – cửa chính bị phá tung.
Tiếng súng nổ liên hồi như dội sấm vào lòng đất.
Trình Dạ dẫn đầu, từng viên đạn như có mắt, xuyên thẳng vào tim kẻ thù. Gương mặt hắn nhuốm máu, ánh mắt đỏ như lửa, từng bước tiến sâu vào.
Một tên địch bắn lén – hắn cúi người, lướt đến như báo săn, dùng dao đâm thẳng vào cổ đối phương.
Không ai ngăn nổi cơn thịnh nộ.
Không ai dám gọi tên hắn.
Cánh cửa hầm đá bật mở.
Tiểu Ngư nằm gục trên nền lạnh, máu loang khắp áo, ánh mắt mờ đục dần.
Một giây trước khi cậu nhắm mắt, bóng người quen thuộc xông vào, súng chĩa thẳng vào gã đàn ông đang đứng cười.
Đoàng!
Viên đạn xuyên trán, máu bắn lên tường.
“Dạ…” – Cậu run rẩy thều thào.
Trình Dạ lao đến, ôm cậu vào lòng. Toàn thân hắn run như đang chịu tra tấn.
“Tiểu Ngư… em nhìn tôi… Mở mắt!” – Hắn gào lên, giọng khàn đặc, run rẩy.
Cậu khẽ mỉm cười, thì thầm: “Em biết… anh sẽ đến…”
Ba ngày sau.
Tiểu Ngư nằm trên giường lớn, thân thể đầy vết thương. Nhưng người bên cạnh còn đáng sợ hơn.
Trình Dạ – kể từ lúc cứu cậu, không rời khỏi nửa bước. Hắn như phát điên, ánh mắt đêm nào cũng đỏ hoe, tay nắm tay cậu chặt đến mức in dấu.
“Tiểu Ngư, em không được phép rời khỏi tôi. Dù một giây.”
“Em sẽ không đi đâu cả…” – Cậu yếu ớt cười.
“Không đủ.” – Hắn cúi sát xuống, cắn nhẹ lên môi cậu. “Tôi muốn khắc em vào xương. Vào tim. Vào máu.”