15.000 tệ này cũng đâu phải số tiền nhỏ. Có số tiền này, ít nhất trong một khoảng thời gian, Kỷ Chước không cần phải suy nghĩ đến chuyện tạm nghỉ học nữa.

Chuyện này khác gì lộc trời cho?

Yết hầu Kỷ Chước khẽ nuốt xuống, gõ một câu cảm ơn rồi gửi đi, ngón tay không tự chủ di chuyển đến trang chuyển khoản, đôi mắt hoa đào bỗng hơi ươn ướt.

Nếu phải nói, vẫn có một chút khác biệt.

Kỷ Chước của ngày xưa, Kỷ Chước trước khi gia đình gặp biến cố đột ngột, tuyệt đối sẽ không nhận số tiền ngoài lương tâm này.

Từ nhỏ đến lớn, cậu luôn là tấm gương mẫu mực trong mắt người lớn, thầy cô, bạn bè, thành tích tốt, tính cách tốt, khi cười đôi mắt hoa đào cong cong, răng khểnh vừa đẹp trai vừa tinh nghịch. Khi bạn bè gặp chuyện bất bình, cậu luôn đứng ra nói lời chính nghĩa, giống như một hiệp khách nhỏ hào sảng, ngậm cọng cỏ trong miệng trong những tiểu thuyết võ hiệp xưa.

Mặc dù sau cấp ba, gánh nặng khổng lồ ập xuống khiến tính cách cậu không kiểm soát được mà trở nên trầm lặng, kéo theo việc quên đi nhiều chuyện trước đó, nhưng trong đầu vẫn còn những ký ức không rõ ràng lắm về khoảng thời gian đó.

Hồi khoảng cấp hai, lớp bên cạnh chuyển đến một cậu con trai tóc dài xõa xuống, trông cứ như con gái, tên cũng "ẻo lả" không kém, hình như có chữ "Nguyệt" gì đó.

Tính tình tệ, lầm lì ít nói, bị cả lớp cô lập, dáng vẻ thì tội nghiệp không để đâu cho hết. Một lần cậu nhặt được cậu ta ở cổng chợ, từ đó cậu ta cứ bám riết lấy cậu như cái đuôi, đuổi thế nào cũng không đi, suốt ngày mắt tròn xoe nhìn cậu, gọi “anh Chước”, “anh ơi”, coi cậu là đại anh hùng lợi hại nhất thế gian.

... Nhưng, đại anh hùng thì không làm những chuyện như thế này.

Hiện tại, cậu đã thành kẻ hèn hạ, chỉ vì một đồng cũng bị dồn vào đường cùng. Đến mức phải “lừa gạt” một người hiền lành vô tội để kiếm tiền.

Kỷ Chước im lặng một lúc.

Khó khăn lắm mới bấm nút nhận tiền, ra vẻ bình tĩnh nhắn lại cho Hoắc Nguyệt Tầm rằng đã biết, sau này sẽ liên lạc tiếp.

Sau khi gửi xong, "rầm" một tiếng, điện thoại rơi bịch xuống mặt bàn. Lúc này Kỷ Chước mới cảm thấy phần giữa ngón cái và ngón trỏ vừa bị thương lại đau rát dữ dội, đau đến mức gần như khiến cậu không thể cầm nổi bút vẽ nữa.

"... Anh?"

Tiếng động của anh không nhỏ, Kỷ Noãn ngẩng đầu lên có phần ngạc nhiên, bối rối nhìn vào mắt Kỷ Chước: "Sao thế ạ? Có chuyện gì xảy ra à?"

Kỷ Chước im lặng vài giây, không trả lời.

Mãi một lúc sau, cậu mới đổ bát canh sườn gần như chưa ăn miếng nào trở lại vào hộp, giọng cố tỏ ra bình tĩnh: "Anh chợt nhớ ra lát nữa còn việc phải làm, anh đưa em về bệnh viện với mẹ trước nhé. Em lo học cho tốt, biết chưa?"

Vẻ mặt cậu rõ ràng không thay đổi gì, nhưng Kỷ Noãn lại không hiểu sao cứ có cảm giác tâm trạng anh mình lúc này rất tệ.

Cô bé mím môi một lúc, không dám hỏi thêm gì nữa, ngoan ngoãn đáp “vâng” rồi thu dọn balo.

Hai anh em mỗi người đều ôm tâm sự, cùng chìm vào im lặng.

Đến giờ tan làm, Kỷ Chước ra quầy chào ông bà chủ, nói mưa ngoài kia đã tạnh, rồi mượn tạm một chiếc xe điện của họ, quay lại gọi Kỷ Noãn lên xe.

Tuy nhiên, ngay khi hai anh em chuẩn bị xuất phát, cô gái ở bếp sau lại vội vàng chạy ra, trên tay cầm chiếc ô trên xe của Hoắc Nguyệt Tầm.

"Kỷ Chước! Cái này... đề phòng đang đi thì trời mưa, vẫn nên mang theo thì hơn." Cô gái ngượng ngùng cười một cái, đưa ô cho Kỷ Noãn đang ngồi ở yên sau, khẽ nói: "Chào em gái, đi đường nhớ cẩn thận nhé."

Kỷ Noãn vội vàng nhận lấy: "Cảm ơn chị ạ!"

Kỷ Chước cũng cảm ơn theo.

Chiếc xe điện bắt đầu lăn bánh.

Kỷ Chước nhìn thẳng phía trước, cảm nhận cơn đau nhói nơi vết thương, tự ép mình quên đi thứ niềm vui u tối vì được miễn nghỉ học ấy. Nhưng đúng lúc đó, sau lưng lại bất chợt vang lên tiếng "Ủa?" đầy nghi hoặc của Kỷ Noãn.

Kỷ Chước lo em gái để quên đồ, liền hỏi với vẻ phân tâm: "Sao thế?"

"Không có gì… anh ơi, cái ô này có phải anh lấy dưới gầm giường nhà mình ra dùng không?"

Kỷ Noãn cẩn thận quan sát dòng chữ khắc dưới cán ô, có vẻ hơi không chắc chắn lên tiếng.

Kỷ Chước hoàn toàn không nhớ gì: "Không, cái này là bạn học cho anh mượn trưa nay."

"Phải không? Vậy chắc là em nhớ nhầm rồi." Kỷ Noãn suy nghĩ một lát, khẽ nói: "Hồi cấp hai có một cậu bé hay đi theo anh, ngày cậu bé ấy chuyển trường, hình như có tặng anh một chiếc ô giống vậy."

“Em nhớ là... anh hay gọi cậu bé đó là ‘Mặt trăng nhỏ’.”

….

Đèn lồng vừa thắp, màn đêm mờ ảo.

Bên trong Trang viên Tùy Viên, những ngọn đèn sân vườn dẫn lối dọc hai bên đại lộ, chiếu sáng chiếc xe đang tiến đến từ xa. Cánh cổng đồng thau cổ kính chạm khắc tinh xảo mở ra, cung kính đón chiếc xe vào.

Hoắc Nguyệt Tầm theo quản gia bước vào bên trong biệt thự. Phòng khách thông tầng hai ngập tràn ánh sáng ấm áp, dưới tác dụng của gương lò sưởi, cả ngôi nhà trở nên bừng sáng, không khí cũng tràn ngập hương thơm của thức ăn.

"Mặt trăng nhỏ?"

Một giọng nữ dịu dàng vang lên, ngữ khí có chút vui vẻ.

Hoắc Nguyệt Tầm theo tiếng nhìn về phía nhà bếp nhỏ. Người phụ nữ bưng canh từ trong đó bước ra có khí chất cực kỳ tao nhã, dung mạo khiến người ta kinh ngạc khó quên. Rõ ràng đã ngoài 40, nhưng trông vẫn như thiếu nữ trẻ tuổi, thời gian dường như không để lại bất kỳ dấu vết nào trên người bà.

"Vâng, mẹ."

Hoắc Nguyệt Tầm tiến lên hai bước, đón lấy bát canh từ tay bà đặt lên bàn ăn, khóe môi khẽ cong lên: "Hôm nay mẹ thế nào?"

Nghe vậy, nụ cười trên gương mặt Trần Tĩnh Oánh dường như hơi nhạt đi một chút.

Mất mấy giây, bà rút một tờ giấy lau đầu ngón tay, tay áo theo đó trượt xuống, giọng điệu cũng bất giác trầm xuống: "Ông ấy vừa đi công tác về, mẹ thì ổn."

"..."

Vậy là không được tốt lắm.

Hoắc Nguyệt Tầm đã biết từ rất nhiều năm trước rằng, mối quan hệ của cha mẹ anh khác với những cặp vợ chồng trong gia đình bình thường.

Cha anh là Hoắc Nghiêm Thanh, là đứa con có chí khí nhất trong thế hệ nhà họ Hoắc. Thuở thiếu niên đã có tài năng, giữ mình trong sạch, đường đường chính chính bước đi trên con đường chính trị mà gia đình đã định sẵn mà không gặp trở ngại nào.

Cho đến một lần nọ, cha anh tình cờ xem một buổi biểu diễn của đoàn múa ba lê, và phải lòng Trần Tĩnh Oánh trên sân khấu ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Tuy nhiên, Trần Tĩnh Oánh không thích kiểu đàn ông như Hoắc Nghiêm Thanh. Đối mặt với sự theo đuổi mãnh liệt, hào phóng của ông, bà chỉ dịu dàng từ chối với nụ cười.

Anh có tình ý, em vô ý, mọi chuyện lẽ ra nên kết thúc ở đây.

Thế nhưng đúng lúc này, Trần Tĩnh Oánh bỗng nhiên biết được em trai của bà, là một kẻ vô cùng bất tài, ham cờ bạc, đã vay nặng lãi một khoản tiền lớn bên ngoài. Những kẻ đòi nợ tìm đến tận nhà quấy rối, khiến cha mẹ già yếu của bà tức giận không thôi, gia đình rơi vào khủng hoảng trầm trọng.

Trần Tĩnh Oánh lòng dạ cực kỳ mềm yếu, không nỡ nhìn người thân rơi vào cảnh khốn cùng như vậy, bà đã dốc hết tiền tiết kiệm của mình ra, nhưng cũng chỉ như muối bỏ bể.

May mắn thay, Hoắc Nghiêm Thanh đã đưa tay giúp đỡ bà mà không đòi hỏi báo đáp.

Ngay cả một người máu lạnh nhất, khi được giúp đỡ trong lúc hoạn nạn như vậy, cũng không tránh khỏi cảm động vô cùng. Huống hồ lúc ấy Trần Tĩnh Oánh là một cô gái cực kỳ đơn thuần, dần dà cũng nảy sinh tình cảm với Hoắc Nghiêm Thanh, đồng ý lời cầu hôn của ông và sau khi kết hôn họ sinh ra Hoắc Nguyệt Tầm.

Một gia đình ba người hòa thuận êm ấm, Trần Tĩnh Oánh tưởng chừng mình đang sống trong cổ tích, Hoắc Nghiêm Thanh cuối cùng cũng biến giấc mơ thành hiện thực.

Đáng tiếc, trò lừa dối dệt nên từ những lời nói dối cuối cùng cũng có ngày bại lộ.

Khi Trần Tĩnh Oánh tình cờ biết được, chủ nợ của em trai mình ngày đó chính là Hoắc Nghiêm Thanh.

Bà đã từng biết ơn Hoắc Nghiêm Thanh bao nhiêu, thì sau này lại càng căm ghét bấy nhiêu.

Nghĩ đến đây.

Hoắc Nguyệt Tầm hơi khựng lại, ánh mắt rũ xuống, vô tình liếc thấy cổ tay Trần Tĩnh Oánh đang lộ ra.

Trên đoạn da trắng như tuyết ấy có một vết bầm tím, không biết bị thứ gì siết chặt mà thành.

Hai giây sau, anh thu lại ánh mắt, cười ôn hòa: "Ông ấy đâu rồi?"

Vừa dứt lời, Trần Tĩnh Oánh còn chưa kịp trả lời, tiếng bước chân đã truyền đến từ cầu thang.

Trong vẻ mặt ngày càng khó coi của bà, chuỗi tiếng bước chân vững chãi càng lúc càng gần. Người đàn ông chải tóc ngược, vẻ ngoài nghiêm nghị và tuấn tú, dừng lại cách hai người một bước, ông cài cúc tay áo, khẽ gật đầu.

"Ở đây."

Hoắc Nguyệt Tầm chỉ dừng ánh mắt trên người cha mình một lát, rồi nhẹ nhàng dời đi, giọng điệu ôn hòa và bình tĩnh: "Cha."

"Ừm." Hoắc Nghiêm Thanh không nhìn anh, ánh mắt chỉ rơi vào Trần Tĩnh Oánh, kéo tay áo bà lên: "Đau không?"

"..."

Sắc mặt Trần Tĩnh Oánh đột nhiên tái nhợt, bà không rút tay ra được, đành quay đầu đi, không nhìn mặt Hoắc Nghiêm Thanh mà đánh trống lảng: "… Còn một món phải xào cho Tiểu Nguyệt Lượng."

“Để anh.” Hoắc Nghiêm Thanh khẽ vuốt ve vết thương của bà, rồi mới quay sang nhìn Hoắc Nguyệt Tầm: "Hoắc Nguyệt Tầm, đi theo cha."

Hoắc Nguyệt Tầm dường như không hề nhận ra mình bị sai khiến, chỉ rất ngoan ngoãn "vần" một tiếng, bình thản đi theo sau Hoắc Nghiêm Thanh.

Biết được tình yêu mà mình hằng tin tưởng chỉ là một màn lừa dối "cưỡng đoạt", Trần Tĩnh Oánh đương nhiên đã nghĩ đến việc rời đi.

Nhưng tình cảm là thứ khó nói nhất trên đời, bao nhiêu năm qua, bà đã nhận ra hiện thực, năm xưa em trai bà vì cờ bạc mà lú lẫn, chủ nợ không phải Hoắc Nghiêm Thanh thì cũng sẽ là người khác. Hoắc Nghiêm Thanh lấy ơn báo oán, từ đó khiến bà hận cũng không rõ, yêu cũng không nổi.

Hiện tại, bà chỉ có thể duy trì mối quan hệ khó xử này với Hoắc Nghiêm Thanh.

Và cố gắng hết sức, yêu cầu Hoắc Nguyệt Tầm đừng giống như cha anh.

Cửa phòng bếp đóng lại, ngay cả dì giúp việc cũng không vào.

Hoắc Nghiêm Thanh thắt tạp dề, thuần thục bật bếp làm nóng chảo. Còn Hoắc Nguyệt Tầm thì yên lặng đứng một bên, ngoan ngoãn đưa rau củ. Nhất thời, trong bếp chỉ còn lại tiếng "xèo xèo", hai cha con đứng cạnh nhau có một sự ăn ý ngầm khó tả.

Cho đến khi đĩa rau này gần xào xong, Hoắc Nghiêm Thanh mới đột nhiên mở lời.

"Ta thấy chiếc xe của con đậu bên ngoài rồi, con không phải là người bất cẩn như vậy."

Hoắc Nguyệt Tầm khựng lại.

Ngọn lửa xanh biếc nhảy múa, bùng lên một quầng sáng chói mắt quanh vành chảo, bị Hoắc Nghiêm Thanh che chắn, rồi mới chiếu lên người Hoắc Nguyệt Tầm. Vẻ mặt nghiêng tuấn tú của anh ẩn hiện trong ánh sáng chập chờn, ngay cả Hoắc Nghiêm Thanh cũng nhất thời không thể phân rõ ý nghĩa trong ánh mắt anh.

“Dù sao đi nữa.” Thấy không có phản hồi, Hoắc Nghiêm Thanh thu hồi ánh mắt, giọng điệu xen lẫn vài phần cảnh cáo: "cũng phải nhớ lời ta đã nói với con, làm việc không thể quá nóng vội."

Ngọn lửa tắt lịm, trong không khí vẫn còn vương lại tiếng “xì xèo” ánh sáng đột nhiên biến mất, xung quanh chìm vào bóng tối dày đặc.

Hoắc Nguyệt Tầm vẫn không nói gì, chỉ một lúc lâu sau, anh khẽ nhếch khóe môi.

Hy vọng của Trần Tĩnh Oánh, có lẽ vẫn sẽ tan biến.

"Cha cứ yên tâm, con biết."

Lúm đồng tiền của Hoắc Nguyệt Tầm ẩn chứa nụ cười nhạt,

"Con sẽ không ngu ngốc như cha đâu."

….

Mưa liên tục hai ngày, đến thứ Hai thì trời cuối cùng cũng quang mây.

Nhờ có 15.000 tệ mà Hoắc Nguyệt Tầm đưa, cuối tuần này Kỷ Chước hiếm hoi không còn lo lắng như trước. Dù vẫn bận tối mắt tối mũi nhưng ít nhất trên mặt cũng có thêm vài nụ cười.

Cậu dùng xe điện mượn để đưa Kỷ Noãn về trường,  lưỡng lự một lúc có nên tự sắm một phương tiện đi lại cho mình không, nhưng nhìn cái giá đắt đỏ, cuối cùng cậu đành gác lại ý định.

Về trường học một buổi chuyên ngành, rồi lại đến quán lẩu làm thêm vài tiếng, bận rộn xoay sở nửa ngày, mãi cho đến tối khi chuẩn bị đi làm ở quán bar, Kỷ Chước mới chợt nhớ ra việc mình đã hứa với thầy vào thứ Sáu tuần trước là sẽ đưa mẹ đến làm thủ tục tạm nghỉ học.

Cậu vội vàng quay đầu chạy về phía tòa nhà hành chính, ba bước chân thành hai bước leo cầu thang, vừa nắm chặt điện thoại vừa nghĩ xem lát nữa sẽ dùng lời lẽ thế nào để giải thích tình hình với thầy.

Có lẽ vì lên lầu quá vội, khi rẽ cậu không chú ý lắm, trượt chân một cái lao thẳng vào lòng một người đang đi tới.

Không thể tránh được, hai cơ thể va vào nhau thật mạnh.

Mắt Kỷ Chước hoa lên, trước khi chân mất kiểm soát, cậu chỉ cảm thấy eo mình bị một bàn tay lớn nắm chặt, cả người không tự chủ được nghiêng về phía trước, áp sát vào lồng ngực rộng lớn vững chắc đó.

"Thình thịch."

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play