11h58 phút.

Mưa càng lúc càng lớn, đoạn đường dài từ cửa sau quán lẩu Cửu Cửu ra đến đầu hẻm đã ngập nước, xe không thể đi vào. Những hạt mưa lớn như hạt đậu rơi lộp bộp, lúc nào cũng sẵn sàng biến người khô thành ướt như chuột lột.

Đến địa điểm quen thuộc, Kỷ Chước bừng tỉnh khỏi cơn ngẩn ngơ, cậu cảm ơn Hoắc Nguyệt Tầm rồi định xuống xe. Nhưng cửa xe vừa mở, Hoắc Nguyệt Tầm đã nắm chặt cổ tay cậu.

Kỷ Chước quay đầu lại.

Những hạt mưa xiên xẹo bay vào mép cửa xe, làm nổi bật vẻ chân thành và ôn hòa của anh. Hoắc Nguyệt Tầm buông cổ tay cậu ra, từ mép cửa xe rút ra một chiếc ô đen chắc chắn.

"Mưa lớn thế này, cậu cầm ô mà đi nhé?"

Kỷ Chước liếc nhìn chiếc ô trông có vẻ đắt tiền, theo bản năng lại muốn từ chối nhưng còn chưa kịp nói gì thì lòng bàn tay đã bị nhét đầy.

"...Cảm ơn." Thời gian cấp bách, bất đắc dĩ Kỷ Chước chỉ đành gật đầu: "Lần sau tôi sẽ trả lại cho cậu."

Hoắc Nguyệt Tầm cong cong khóe mắt.

Nhìn theo Kỷ Chước xuống xe che ô bước vào cửa sau quán lẩu. Cho đến khi bóng lưng gầy gò thẳng tắp đó hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, Hoắc Nguyệt Tầm mới từ từ thu lại nụ cười lịch sự và dịu dàng trên mặt.

Thay vào đó là một tiếng cười khẽ đầy vẻ thần kinh.

Một lúc lâu sau đó.

Anh tắt máy xe, cánh tay dài vươn qua bảng điều khiển trung tâm, những ngón tay dừng lại thật lâu trên ghế phụ lái, vuốt ve từ trên xuống dưới.

Mùi xà phòng thoang thoảng trên người Kỷ Chước gần như không lưu lại, bay lên như tấm voan mỏng. Hoắc Nguyệt Tầm miễn cưỡng rụt tay lại, những móng tay được cắt tỉa gọn gàng hằn sâu vào lòng bàn tay, để lại một chuỗi vết cào.

Bàn tay còn lại mở mục ghi chú, nhẹ nhàng đánh một dấu tích nhỏ vào bản kế hoạch chi tiết từ thời tiết đến thời gian, sau đó vui vẻ mở WeChat, nhìn chằm chằm vào người liên hệ đã được đặt lên đầu mục từ lúc nào đó vài giây.

Hình như rất vui, anh khẽ chớp mắt, lúm đồng tiền bên má càng tăng thêm vẻ ngây thơ, trẻ con.

"...Cuối cùng cũng bắt được em rồi."

Hoắc Nguyệt Tầm mỉm cười khẽ lẩm bẩm.

Bề ngoài cứng rắn, nhưng bên trong lại mềm mại như một đám kẹo bông gòn.

Tốt bụng và ôn hòa, bảo bối mà lẽ ra cả đời này không thể nào có giao điểm với mình.

Cuối cùng cũng bị mình bắt được rồi.

Vậy nên.

Xin lỗi em, Kỷ Chước.

Hoắc Nguyệt Tầm đưa tay lên, nhẹ nhàng hôn lên đầu ngón tay còn vương hơi ấm của Kỷ Chước.

Em sẽ tha thứ cho tôi, đúng không?

….

Kỷ Chước chạy nhanh vài bước, vừa vặn đến quán lúc 12 giờ đúng.

Chủ quán lẩu là một cặp vợ chồng trung niên hiền lành, biết cậu còn đang đi học nên không chấp nhặt chuyện cậu đến sát giờ, chỉ bảo cậu mau thay quần áo vào làm.

Thời tiết mưa bão, người đi đường rất ít, nhưng quán lẩu nóng hổi lại đông khách. Từ trưa bận rộn cho đến gần 3 giờ chiều, Kỷ Chước cuối cùng mới có thể thở phào nhẹ nhõm.

Vừa lúc đó, một cô gái trẻ ở bếp sau đến kỳ kinh nguyệt, mặt tái mét ôm lấy bụng dưới. Thấy vậy, Kỷ Chước bước tới nhận lấy xe đẩy chất đầy bát đĩa từ tay cô, bình tĩnh nói: "Để anh làm cho."

Cô gái ngơ ngác ngẩng đầu lên, khi phát hiện người nói là Kỷ Chước thì mặt cô đỏ bừng, có chút ngượng ngùng, vội vàng nói: "Không, không cần, cảm ơn…"

Kỷ Chước không nói gì, đeo găng tay cao su vào và bắt đầu đổ xà phòng rửa bát.

Cô gái mím môi, nhìn chằm chằm vào đôi mắt hoa đào hơi rũ xuống của Kỷ Chước vài giây, khẽ nói lời cảm ơn rồi vội vàng chạy vào nhà vệ sinh.

Kỷ Chước bắt đầu rửa bát.

Bát đĩa đựng thức ăn trong quán lẩu thường rất sạch, việc tẩy rửa cũng tiện lợi. Nhưng những chén chấm hay bát đĩa khác thì dính đầy dầu đỏ và tương mè, cần phải cọ rửa mạnh. Mặc dù là con trai có sức lực, cậu cũng mất hơn 10 phút mới rửa sạch được một xe nhỏ bát đĩa.

Khi tháo găng tay ra, cánh tay và thắt lưng của cậu đã bắt đầu đau âm ỉ. Cậu đành phải đưa tay vịn vào bồn rửa mới đứng vững được.

"Xoẹt!"

Một cơn đau nhói ập đến, Kỷ Chước khẽ nhíu mày, cúi xuống nhìn mới phát hiện bên bồn rửa không biết từ lúc nào xuất hiện một mảnh sứ vỡ dính máu.

Và khi cậu lật lòng bàn tay, thì thấy vết thương ở kẽ ngón cái và ngón trỏ dính máu, trông đặc biệt ghê rợn.

"..."

Kỷ Chước nhắm mắt lại, sự mệt mỏi cuốn đi thời gian của nỗi đau.

Cậu lập tức vứt mảnh vỡ đi, vặn vòi nước rửa qua loa vết thương, bỗng bên ngoài bếp lại truyền đến tiếng gọi của bà chủ: "Kỷ Chước?"

Cậu theo bản năng đáp lại, nghiêng mắt nhìn sang.

Tiếng giày cao gót thấp "cộp cộp" hòa lẫn với một tiếng bước chân nhẹ nhàng, càng lúc càng gần, cho đến khi khuôn mặt quen thuộc xuất hiện trước mắt cậu thì dừng lại.

"Anh ơi!"

Hành động của Kỷ Chước khựng lại, cậu nhìn Kỷ Noãn và chiếc cặp lồng giữ nhiệt trên tay cô bé: "...Sao em lại đến đây?"

Bà chủ dẫn người đến, cũng cho Kỷ Chước đi nghỉ. Hai anh em ngồi xuống chiếc bàn nhỏ cạnh cửa phòng ăn, Kỷ Noãn mở chiếc cặp lồng giữ nhiệt.

Cô bé giờ 17 tuổi, đang học lớp 11, vẻ ngoài còn rất non nớt nhưng đã là một mỹ nhân tương lai, khuôn mặt có năm phần giống Kỷ Chước, tính cách cũng vậy.

"Em đến đây đương nhiên là để mang canh cho anh rồi, em đã cho mẹ uống rồi, phần này để dành cho anh đó." Kỷ Noãn đậy nắp cặp lồng, đẩy bát sườn đầy ắp đến trước mặt Kỷ Chước, ngẩng mắt lên cười: "Nè, anh nếm thử xem có ngon không?"

"..."

Kỷ Chước im lặng hai giây, rồi nâng muỗng đút một miếng thịt vào miệng em gái.

Kỷ Noãn né tránh không kịp, cắn lấy miếng thịt như một chú chuột hamster, hoàn hồn lại không nhịn được bật cười.

Nhưng cô bé cong mắt chưa được vài giây, khóe mắt chợt liếc thấy gì đó, đột nhiên nắm chặt cổ tay Kỷ Chước, giọng cuối câu vút lên: "Tay anh sao thế này?!"

Vết thương bị nước lạnh làm tê liệt, Kỷ Chước còn quên mất chuyện này.

Cậu nhẹ nhàng rút tay về, cúi đầu uống một ngụm canh, bình tĩnh nói: "Không sao đâu."

"Kỷ Chước, không sao là sao chứ?!" Kỷ Noãn vội vàng cúi đầu lục trong ba lô ra một miếng băng cá nhân: "Anh là họa sĩ, tay anh là để vẽ tranh mà!"

"..."

Nước canh nóng hổi nghẹn lại ở cổ họng, một luồng khí nóng không lên không xuống, yết hầu Kỷ Chước khẽ nuốt, suýt chút nữa bật khóc.

Mấy giây sau, vết thương đã được băng dán cá nhân màu hồng nhạt che kín, ánh nước mờ nhạt trong mắt cậu cũng được kìm nén xuống.

Đúng vậy.

Đúng là thế.

Từ nhỏ đến lớn, ước mơ của cậu là vẽ tranh, đã học nghệ thuật nhiều năm. Ngay cả khi gia đình đột ngột gặp biến cố lúc cậu học cấp ba, không đủ tiền cho cậu tham gia các lớp tập huấn đắt đỏ, cậu vẫn cắn răng kiên trì, dựa vào sự giúp đỡ của bạn bè để vượt qua kỳ thi năng khiếu, vượt qua kỳ thi đại học, rồi vào khoa Mỹ thuật của Đại học Kinh Vân danh tiếng và được nhiều người biết đến nhất, giành học bổng với thành tích đứng đầu chuyên ngành mỗi năm.

Vẽ tranh đối với cậu, là một trong những điều quan trọng nhất trong cuộc đời, không nghi ngờ gì nữa, đó chính là ước mơ của cậu.

Thế nhưng...

Kỷ Chước ngước mắt nhìn Kỷ Noãn, bình tĩnh nói:

"Biết rồi, lần sau anh sẽ cẩn thận hơn."

Cậu có gia đình quan trọng hơn cả ước mơ cần phải bảo vệ.

Nếu không phải đã thực sự cùng đường... làm sao cậu có thể đưa ra quyết định như vậy.

Lời cậu nói không thể trách được, nhưng thái độ nhận lỗi lại tiêu cực. Kỷ Noãn dường như còn muốn nói thêm điều gì đó, nhưng lại nghe thấy điện thoại của cậu đột nhiên rung lên, hình như có tin nhắn.

Kỷ Noãn lấy bài tập ra khỏi balo để làm: "Anh ơi, anh ăn chút thịt đi. Em đợi anh ăn xong rồi mới đi."

Kỷ Chước ừ một tiếng, muốn nhân lúc Kỷ Noãn không để ý đổ sườn vào lại, bèn lấy điện thoại ra xem qua tin nhắn.

Chỉ một cái nhìn này, ánh mắt cậu đọng lại tại chỗ.

Người gửi là người bạn vừa kết bạn, biệt danh WeChat là biểu tượng cảm xúc "trăng", ảnh đại diện cũng là một vầng trăng khuyết treo cao trong đêm đen.

【Bạn học Kỷ Chước chào cậu, tôi mới nhớ ra hình như tôi quên tự giới thiệu bản thân, tôi là Hoắc Nguyệt Tầm của lớp Tài chính 213, rất vui được làm quen với cậu ^^】

【[Chuyển khoản 15.000 tệ]】

...Khoan đã, bao nhiêu?

Ánh mắt Kỷ Chước lướt qua lại giữa những con số này, dường như có một luồng hơi nóng "ầm" một tiếng từ lồng ngực xộc thẳng lên đỉnh đầu, khiến tim cậu đập nhanh hơn.

15.000 tệ

Hoắc Nguyệt Tầm không hỏi han gì cả, trực tiếp chuyển cho cậu 15.000 tệ.

Kỷ Chước buông thìa canh, hai tay bắt đầu gõ chữ, trả lời vô cùng chân thành.

【Chào cậu, tôi là Kỷ Chước của lớp Mỹ thuật 211. Tôi cũng rất vui được làm quen với cậu.】

Hoắc Nguyệt Tầm bên kia gần như trả lời ngay lập tức.

【^^ Vậy thì tốt rồi, tôi còn lo tôi làm hỏng xe của cậu sẽ khiến cậu khó chịu. Chuyện hôm nay thật sự xin lỗi cậu, tôi tự ý chuyển cho cậu một chút phí tổn thất tinh thần. Còn về thiệt hại của xe và đồ trên xe, cậu tính toán xong rồi báo lại cho tôi nhé?】

Một đoạn nội dung dài như vậy không thể gõ ra trong chớp mắt được, rõ ràng là cậu ta đã chuẩn bị sẵn từ trước.

Nhưng ánh mắt Kỷ Chước chỉ tập trung vào nội dung tin nhắn, hoàn toàn không thể nghĩ đến chuyện khác.

Ngay cả hơi thở cũng có chút dồn dập.

Tình hình hiện tại là, Hoắc Nguyệt Tầm không lý do gì lại chuyển cho cậu 15.000 tệ, sau đó còn trực tiếp đưa cho cậu ấy một tấm chi phiếu nhỏ, để mặc cậu tự điền số tiền vào đó.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play