"Thình thịch, thình thịch."
Nhiệt độ mùa hè khá cao, chỉ trong chốc lát Kỷ Chước đã cảm thấy nóng ran từ thắt lưng lên đến cổ, mồ hôi túa ra khắp người, ngay cả nhịp tim cũng đập nhanh hơn.
"Xin lỗi, xin lỗi..."
Kỷ Chước theo bản năng lùi lại một bước, lập tức nhận ra người thanh niên giàu có và hào phóng kia: "Hoắc Nguyệt Tầm?"
Lần trước vội vàng quá không để ý, lần này bình tĩnh lại Kỷ Chước mới nhận ra mình hơi ngẩng đầu mới có thể nhìn thẳng vào người trước mặt. Chiều cao của cậu đã là 1m8, tính ra thì Hoắc Nguyệt Tầm phải cao hơn cậu 10cm (là 1m9).
"Bạn học Kỷ Chước?"
Hoắc Nguyệt Tầm lịch sự buông tay đang giữ thắt lưng Kỷ Chước, nhướng mày lộ ra vẻ mặt thoải mái, có chút ngạc nhiên nói: "Thật trùng hợp, cậu cũng ở đây à."
"Ừm, tôi đến tìm thầy có chút việc." Kỷ Chước liếm môi, chợt nhớ ra một chuyện, có chút căng thẳng nói: "Xin lỗi, chiếc ô của cậu tôi lỡ để quên ở nhà rồi..."
Hoắc Nguyệt Tầm khựng lại, rồi bật cười: "Có gì đâu, vốn dĩ là để cho cậu dùng mà."
Kỷ Chước lắc đầu, không kìm được nói: "Không được, tôi..."
Đúng lúc này, cửa văn phòng mở ra, thầy chủ nhiệm nhìn thấy Kỷ Chước vội vàng "ấy" một tiếng, vẫy tay về phía cậu.
Càng vội càng rối.
Kỷ Chước mấp máy môi, thì thấy Hoắc Nguyệt Tầm đột nhiên cúi người, cười tủm tỉm ra hiệu "suỵt".
Những khớp xương rõ ràng, đẹp đẽ của người trước mặt đặt trước đôi môi hơi hồng nhạt, trông thật cuốn hút. Hơn nữa hàng mi dài và cong, khẽ rung rung tạo thành một bóng râm quyến rũ. Còn lúm đồng tiền nhỏ bên má... trông cứ như một yêu tinh mê hoặc lòng người vậy.
Kỷ Chước theo bản năng đứng sững tại chỗ.
"Cậu cứ vào làm việc trước đi." Hoắc Nguyệt Tầm chớp mắt dỗ dành: "Đợi cậu ra chúng ta nói chuyện tiếp nhé... được không?"
"..."
Kỷ Chước đã không còn nhớ mình đã trả lời gì nữa.
Cậu bước chân có chút máy móc vào văn phòng, nói rằng mình đã đổi ý. May mắn thay ban đầu thầy không ủng hộ việc cậu đột ngột nghỉ học, nghe vậy ngược lại thở phào nhẹ nhõm, chỉ dặn dò cậu mọi việc phải suy nghĩ kỹ càng rồi cho cậu đi trước.
Đóng cửa văn phòng.
Kỷ Chước ngẩng đầu lên, lập tức đối diện với ánh mắt mỉm cười của Hoắc Nguyệt Tầm.
"Xong rồi à?"
Cậu theo phản xạ gật đầu.
Ngón tay Kỷ Chước rũ xuống, xoa xoa đường may quần, có chút ấp úng nói: "Xong rồi... Cảm ơn cậu đã đợi tôi ở đây."
"Đó là điều tôi nên làm."
Hoắc Nguyệt Tầm khẽ cười một tiếng rồi tiến lên một bước, rút ngắn khoảng cách với Kỷ Chước: "Vậy bây giờ cậu có thể dành một chút thời gian cho tôi không?"
Hơi thở Kỷ Chước hơi nghẹn lại, tay cậu khẽ dùng sức: "...Đương nhiên là được."
Hoắc Nguyệt Tầm cong cong khóe mắt.
"Tôi vừa ở ngoài suy nghĩ kỹ rồi, tôi thấy, tôi và bạn học Kỷ Chước rất hợp nhau nên tôi muốn chịu trách nhiệm với cậu thêm một chút nữa."
"Từ giờ trở đi, để tôi đưa đón cậu đi học và đi làm, được không?"
Kỷ Chước mấp máy môi, mãi một lúc lâu sau mới hoàn hồn, sực nhớ ra buông lỏng ống quần suýt bị mình vò thành dưa muối khô, lúng túng trả lời: "Không, không cần! Như vậy phiền cậu quá, với lại đây cũng không phải là việc cậu nên làm, tôi tự mình đi được rồi..."
Lời còn chưa dứt, Hoắc Nguyệt Tầm lại tiến thêm một bước.
Kỷ Chước chỉ cảm thấy mình bị bao bọc bởi mùi gỗ thoang thoảng trên người Hoắc Nguyệt Tầm. Mũi cậu không tự chủ hít mấy hơi, mắt cũng không nhịn được ngước lên, ngây người nhìn chằm chằm vào lúm đồng tiền nhỏ hơi lõm xuống của anh.
"Chẳng lẽ bạn học Kỷ Chước không thấy mình cũng khá hợp với tôi sao."
Hoắc Nguyệt Tầm cụp mi mắt xuống, hơi thở phả ra lướt qua vành tai Kỷ Chước, nói đùa: "Ôi chao, đau lòng quá..."
"..."
Anh thật sự bày ra vẻ mặt đáng thương, như thể chỉ cần Kỷ Chước nói một chữ "không" là sẽ tủi thân đến mức không chịu nổi.
Một cách khó hiểu, Kỷ Chước nuốt nước bọt.
Ngơ ngác một hai giây, cậu nhanh chóng tỉnh táo lại, khẽ nói: "Cậu là người tốt, tôi đương nhiên thấy rất có duyên với cậu... nhưng chuyện này với việc cậu đưa đón tôi là hai chuyện khác nhau. Cậu đã làm tròn nghĩa vụ của mình rồi, không cần thiết phải như vậy nữa."
"Ồ~"
Hoắc Nguyệt Tầm cười tủm tỉm: "Vậy tôi có thể hiểu là, cậu từ chối tôi, thực ra là không muốn làm phiền tôi đúng không?"
"Ong" một tiếng, một luồng gió lạnh từ điều hòa thổi qua.
Không biết từ lúc nào, lưng Kỷ Chước cứ ngửa ra sau không thể tránh được, trực tiếp áp vào những viên gạch men lạnh lẽo. Cậu cảm nhận xúc cảm kỳ lạ nhưng nóng rực này, nhất thời không biết phải trả lời câu hỏi của Hoắc Nguyệt Tầm như thế nào.
"Tút tút."
Tiếng chuông chói tai đột ngột phá vỡ cục diện ngượng ngùng, Kỷ Chước hoàn hồn, lùi lại hai bước, vừa vội vàng móc điện thoại ra tắt báo thức vừa liên tục nói xin lỗi.
"Không sao đâu."
Hoắc Nguyệt Tầm cũng đứng thẳng người dậy, mỉm cười nói: "Dù cậu có sợ làm phiền tôi hay không, bây giờ đừng từ chối tôi được không? Nếu không nhanh lên, hình như cậu sắp muộn rồi đó?"
Trên màn hình điện thoại, hai chữ to tướng "Đi làm" biến mất cùng với tiếng chuông báo thức tắt.
Kỷ Chước hít một hơi, cảm thấy mình nóng bừng từ cổ trở lên.
"Được rồi, cảm ơn cậu..."
...
Hai người sánh bước ra khỏi trường, tài xế đã đợi sẵn trong xe từ lâu, theo lệnh của Hoắc Nguyệt Tầm nhập địa chỉ quán bar rồi phóng đi như bay.
Đến nơi, đúng 9 giờ. Kỷ Chước vừa đặt tay lên tay nắm cửa, còn chưa kịp cảm ơn Hoắc Nguyệt Tầm thì chợt thấy Hoắc Nguyệt Tầm nhìn ra ngoài đầy suy tư, rồi mở lời: "Buổi tối cậu làm ở đây à?"
Kỷ Chước không kìm được đưa mắt nhìn theo hướng anh.
Chiếc Rolls-Royce dừng bên con phố bar rực rỡ ánh đèn này, xung quanh toàn là những người trẻ ăn mặc lộng lẫy, đang túm năm tụm ba chen chúc xếp hàng trước cửa các câu lạc bộ nhảy múa đủ kiểu.
...Trông chẳng phải là nơi đàng hoàng gì.
"Ừm." Kỷ Chước thừa nhận một cách khó hiểu có chút ngượng ngùng, cậu cân nhắc từ ngữ, "Nhưng quán bar của tôi cũng ổn, làm phục vụ trong đó không khác gì làm ở quán lẩu..."
Nghe Kỷ Chước cố gắng giải thích, đôi mắt Hoắc Nguyệt Tầm dường như lại không kìm được cong lên.
Anh "ồ" một tiếng thật dài rồi mở cửa xe, thản nhiên nói: "Thật ra là vì gia đình tôi gia giáo nghiêm, không cho phép tôi đến những nơi như thế này nên tôi cũng khá tò mò."
Hai người đứng lại trước cửa quán bar.
Kỷ Chước bất giác mở lời: "Vậy... cậu có muốn vào xem không? Có tôi ở đây chắc sẽ không có chuyện gì đâu."
Hoắc Nguyệt Tầm dường như đang chờ đợi câu này, đôi mắt cong lên cười tủm tỉm như một con cáo già.
"Vậy thì tôi không khách sáo nữa."
Tài xế tạm thời rời khỏi quán bar, đi tìm bãi đậu xe chờ lệnh.
Kỷ Chước là nhân viên nên phải đi vào bằng cửa sau để thay đồng phục. Hoắc Nguyệt Tầm không làm khó cậu, tự mình đi vào bằng cửa chính. Khi xác nhận chỗ ngồi với nhân viên, anh thành thạo và lơ đãng mở WeChat của một người trong danh bạ, gửi một số "1" qua.
Chốc lát sau, nhân viên khẽ "à" một tiếng, vội vàng nói: "Anh là bạn của ông chủ Trì sao? Mời anh đi lối này..."
Hoắc Nguyệt Tầm cất điện thoại, thong thả ngồi vào chỗ.
Anh gọi đại một ly đồ uống, rồi không chớp mắt nhìn về phía bếp sau, thầm đếm thời gian trong lòng. Khi nhịp thứ 561 vang lên, bóng dáng mà anh mong chờ bấy lâu cuối cùng cũng xuất hiện.
Cậu mặc bộ đồng phục quán bar đơn giản, bộ đồ đen tuyền tôn lên vóc dáng tuyệt đẹp của cậu, dưới cặp xương bướm như sắp tung cánh bay, vòng eo thon gọn gần như có thể nắm trọn trong một bàn tay, phần mông đầy đặn được tạo nên một đường cong hoàn hảo.
Kèm theo đó là khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp nhưng lại toát ra vẻ lạnh lùng cô độc, khí chất "người lạ chớ đến gần".
Ngay cả vết sẹo nhạt đến mức không thấy màu ở cuối lông mày cũng trở nên đặc biệt quyến rũ.
Thật là, thật là...
Thật khiến người ta chỉ muốn giam cầm lại.
Trên mặt Hoắc Nguyệt Tầm không biết từ lúc nào đã hiện lên một nụ cười cực kỳ dịu dàng.
Nụ cười này trên khuôn mặt tái nhợt hơi bệnh hoạn của anh, vậy mà không hề có vẻ gì là không hợp.
Ngón tay anh khẽ vuốt ve vành ly, định uống một ngụm rượu để kìm nén cảm xúc xao động trong lòng, thì chợt nghe thấy tiếng huýt sáo vang lên từ một bàn cạnh đó.
"Ấy, mấy cậu đừng nói, cái anh phục vụ vừa từ bếp sau ra trông được phết đấy."
Ngón tay Hoắc Nguyệt Tầm khựng lại, anh nghiêng mắt nhìn sang.
Mấy người đàn ông mặc đủ loại áo ba lỗ công sở, quần đùi màu nhạt dựa vào nhau. Trong đó có một gã râu quai nón, trên người thoa dầu làm rám da rất rõ ràng, cười nói với cậu trai nhỏ đang trợn mắt trong lòng: "Cái dáng này hơn hẳn em nhiều."
"Trông dâm đãng thế, anh cũng không sợ mắc bệnh à?" Cậu trai nhỏ kia tự biết mình không bằng, giọng điệu đầy mỉa mai: "Anh thấy cậu ta tốt, vậy anh đi xin WeChat của cậu ta đi chứ?!"
Gã râu quai nón thấy cậu trai nhỏ trong lòng tức giận, vội vàng đổi giọng: "Anh không phải chỉ đùa thôi sao? Nó làm sao mà bằng em được, làm cái công việc này ở quán bar, nhìn là biết ra đây để câu dẫn người rồi..."
"..."
Im lặng vài giây, Hoắc Nguyệt Tầm thu lại ánh mắt.
Anh như nghe được một câu chuyện cười thú vị, vừa cười vừa uống cạn ly rượu trong tay.
Ngay lập tức, anh chống cằm một tay, soạn một đoạn tin nhắn gửi cho Trì Kiều, rất nhanh nhận được một chữ "OK".
Hai phút sau, quản lý quầy lễ tân cung kính tìm đến chỗ Hoắc Nguyệt Tầm, xác nhận: "Anh Hoắc?"
Người quản lý cố ý nói to hơn, nên cả đám người ở bàn bên cạnh cũng bị thu hút sự chú ý. Cậu trai nhỏ trợn mắt lúc nãy khi nhìn thấy Hoắc Nguyệt Tầm thì mắt sáng bừng lên, không chớp mắt nhìn anh.
Hoắc Nguyệt Tầm giả vờ không hay biết, lịch sự mỉm cười với người quản lý: "Là tôi."
Người quản lý: "Vâng."
"Vậy anh chắc chắn muốn mời tất cả những người có mặt hôm nay uống rượu? Tất cả hóa đơn sẽ tính vào anh sao?"
Cùng lúc lời này thốt ra, cậu trai nhỏ kia hung hăng vỗ đùi gã râu quai nón bên cạnh. Cả bàn đều không kìm được nghiêng đầu, cẩn thận nhìn sang.
Hoắc Nguyệt Tầm vẫn mỉm cười gật đầu: "Đúng vậy."
"..."
Nhận thấy những người ở bàn đó bắt đầu kích động, lập tức quét mã QR trên bàn để đặt món lại, Hoắc Nguyệt Tầm mới lặng lẽ thu lại ánh mắt, trầm ngâm hai giây, rồi dịu dàng bổ sung với quản lý.
"Tuy nhiên để tránh mọi người quá ồn ào... khi nào tôi gửi tin nhắn cho anh, anh hãy thông báo tin này nhé, được không?"
Người quản lý cầm kịch bản do ông chủ gửi đến, đọc từng chữ một.
"Vâng, đương nhiên không thành vấn đề."