Vị thiếu gia này đối với ai cũng ôn hòa dịu dàng, lúc này cũng không ngoại lệ, khóe môi khẽ cong lên, giọng điệu nhẹ nhàng không nghe ra vui giận: "Sao lại thế được. Tôi sẽ không có thành kiến với bất kỳ ai đâu."
"Nhưng mà anh Ngụy, tôi thực sự có một chuyện muốn xin lỗi anh." Giọng Hoắc Nguyệt Tầm hơi có chút tiếc nuối và buồn bã: "Thật ra lần trước, Chước Nhi muốn cùng anh ra ngoài ăn cơm nói chuyện về hội họa, nhưng tay tôi bị thương, cậu ấy nghĩ phải ở lại chăm sóc tôi, nên mới không đi... Anh sẽ không giận chứ?"
Ngụy Quý Thanh: "..."
Khóe môi Ngụy Quý Thanh khẽ giật giật, nhưng rất nhanh sau đó lại cười: "Sao mà giận được chứ. Chăm sóc bệnh nhân là việc đương nhiên mà. Hơn nữa tôi và thầy Kỷ sau này còn rất nhiều cơ hội gặp mặt, cũng không gấp lắm."
"Thầy Kỷ, cậu và cậu Hoắc cùng đi ăn cơm đi. Khi nào cậu rảnh chúng ta lại hẹn được không?"
Kỷ Chước thu ánh mắt về, khẽ thở phào nhẹ nhõm. Vừa định nói được, thì bỗng nhiên cảm thấy tay mình bị Hoắc Nguyệt Tầm khẽ nắm lấy.
"Không cần đâu, chọn ngày không bằng gặp ngày. Tôi sẽ là người mời, chúng ta cùng ra ngoài ăn một bữa đơn giản thế nào?" Hoắc Nguyệt Tầm ôn tồn nói: "Chước Nhi vì tôi mà lỡ việc, trong lòng tôi thực sự áy náy. Anh Ngụy, anh không phiền chứ?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT