"Ừm, chỉ là nói chuyện một chút thôi, không cần lo đâu." So với vẻ căng thẳng của Ngụy Quý Thanh, Hoắc Nguyệt Tầm lại bình tĩnh hơn nhiều. Anh nở một nụ cười dịu dàng, tự nhiên bước đến bên cạnh Kỷ Chước: "Giờ chúng ta về ăn cơm nhé, được không?"
Kỷ Chước hơi do dự gật đầu, quay đầu liếc nhìn sắc mặt hai người họ, cuối cùng cũng không nói thêm gì.
Khi quay lại bàn ăn, các món gần như đã được dọn đầy đủ. Vết thương ở tay phải của Hoắc Nguyệt Tầm so với lúc sáng đã đỡ hơn nhiều, nhưng dường như vẫn ảnh hưởng đến việc cầm đũa. Kỷ Chước không nghĩ ngợi gì nhiều, chỉ cúi đầu lặng lẽ bóc tôm, gỡ cá, rồi gắp vào bát anh, đẩy qua một cách im lặng.
Thế nhưng trên bàn ăn dù chỉ có ba người, tiếng động dù nhỏ đến đâu vẫn khó tránh khỏi bị chú ý. Vừa ngẩng đầu lên, Kỷ Chước đã bắt gặp ánh mắt của Ngụy Quý Thanh — sắc mặt anh ta không hề dễ chịu, đôi mắt như muốn bốc cháy.
Hình như việc Kỷ Chước làm những điều đó cho Hoắc Nguyệt Tầm khiến anh ta cực kỳ, cực kỳ khó chịu.
Kỷ Chước mãi lúc này mới nhận ra điều đó, động tác trơn tru bất giác khựng lại. Còn chưa kịp phản ứng thì đã nghe thấy giọng của Ngụy Quý Thanh: "Cậu Hoắc à, tuy lúc nãy tôi đã xin lỗi một lần rồi, nhưng vẫn muốn vì sự đường đột của mình mà tiếp tục nói lời xin lỗi."
"Thế này nhé, thầy Kỷ đã chăm sóc cậu suốt cả thời gian dài như vậy, chắc hẳn cũng mệt rồi. Hay là để cậu ấy nghỉ ngơi một chút." Anh ta quay sang Kỷ Chước, nở một nụ cười thân thiện rồi nói tiếp: "Cậu Hoắc muốn ăn gì, để tôi làm cho?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT