13.

Kế hoạch câu cá của tôi cũng được thu lưới vào tối nay.

Vì vậy nên tất nhiên tôi sẽ không chống cự, còn thuận theo Ôn Nhất Phàm để anh ta dẫn tôi lên lầu.

Đi ngang qua một căn phòng trống, tôi thấy trong đó rất nhiều bảo vệ đang hôn mê nằm trên đất.

Không ngoài dự đoán, những người được Phương Tự Bạch cử tới âm thầm bảo vệ tôi đều đã bị hạ gục. 

Trong khoảng thời gian ở biệt thự Ôn Nhất Phàm quả nhiên không rảnh rỗi một tí nào, nhưng để anh ta thuận lợi rút lui thì rõ ràng là không phù hợp với tác phong của tôi.

Tôi sợ hãi quay đầu lại: “Thầy Ôn…”

Tôi mới vừa mở miệng, tôi đã nhận được một cú đánh mạnh từ sau đầu.

Để phù hợp với thiết lập nhân vật, tôi chỉ có thể nhắm mắt ngất đi.

Không ngờ tới lại nghe thấy tiếng Ôn Nhất Phầm đang thì thầm: 

“Miệng con bé này không nói ra được lời hay ý đẹp nào cả, tốt nhất vẫn nên để nó ngậm miệng lại cho an toàn.”

Tôi: “…”

Được rồi, chỉ đơn giản là ngủ một giấc thôi mà.

Tôi mặc kệ ý thức rồi ngủ say, nhưng giấc ngủ này thật sự không yên ổn chút nào.

Ôn Nhất Phàm không hề biết tự giác quan tâm đến nhóc con bé nhỏ yếu ớt là tôi đây, coi tôi như bao tải vậy, cứ ném lên ném xuống cả một đoạn đường.

Sau khi tỉnh lại vì bị ném vào cốp xe lần nữa, tôi mới nhận ra Phương Tự Bạch tốt biết bao nhiêu.

Đều là người xấu, nhưng Phương Tự Bạch thật sự chính là một đại ca hiền lành dịu dàng.

Lăn qua lộn lại suốt một đêm, đã đổi không ít phương tiện di chuyển.

Rốt cuộc tới khi trời hừng đông, Ôn Nhất Phàm mới tới đích đến.

“Lấy cho con bé chút đồ ăn, rồi để con bé ngủ một giấc.”

Trong nhà kho cũ bỏ hoang, Ôn Nhất Phàm tháo bịt mắt cho tôi, rồi lập tức ném tôi cho đàn em của anh ta.

Anh ta gỡ súng bên hông xuống, bước lên phía trước mấy bước rồi quay đầu lại.

“Nhóc con, tôi biết nhóc thông minh, và người thông minh chắc chắn sẽ biết thức thời.”

“Phương Tự Bạch không phải ba ruột của nhóc, nhóc tốt nhất là nên phối hợp tốt với chúng tôi, đó gọi là từ bỏ cái ác, quay đầu về phía chính nghĩa.”

Hắn xoay súng bằng một tay, dừng lại một chút rồi hung dữ hù doạ tôi:

“Nếu không đừng trách chúng tôi ngược đãi trẻ em.”

Nói xong, hắn hài lòng nhìn bộ dạng đang run rẩy của tôi, xoay người bỏ đi.

Nét mặt tôi lộ rõ vẻ sợ hãi, nhưng thật ra trong lòng lại bình tĩnh vô cùng, bình tĩnh đến mức không nói nên lời.

Nam chính này đúng là có chút thông minh, ừ, chỉ có một chút thôi.

14.

Ôn Nhất Phàm là nam chính của cuốn sách này, là đối thủ một mất một còn của Phương Tự Bạch.

Chỉ là anh ta luôn núp ở phía sau tấm màn, nên Phương Tự Bạch chưa gặp hắn bao giờ, vì vậy mới nhận không ra.

So với các nam chính quang minh chính đại của mấy bộ tiểu thuyết khác, Ôn Nhất Phàm có thể coi là một nhân vật vừa thiện vừa ác.

Anh ta có thể bắt cóc một đứa trẻ 5 tuổi, nhưng sẽ không ngược đãi đứa trẻ đó.

Thậm chí còn nhường chiếc giường gấp duy nhất ở nhà kho này cho tôi, và còn cung cấp cho tôi những món ăn, thức uống thơm ngon.

Anh ta móc điện thoại ra, kêu tôi ghi âm giọng nói để gửi cầu cứu Phương Tự Bạch, tôi liền cầu cứu, kêu tôi nói cái gì thì tôi nói cái đó.

Tôi vô cùng hợp tác.

Ngay cả khi Ôn Nhất Phàm thử dò hỏi tôi về thông tin, quan hệ của Phương Tự Bạch, tôi sẽ kể hết những gì tôi biết.

Ôn Nhất Phàm sốc rồi.

“Phương Tự Bạch đối xử với nhóc không tốt sao? Sao nhóc lại phản bội hắn như vậy?”

Tôi bị bộ dáng bênh vực Phương Tự Bạch của anh ta làm cho không biết nói gì.

Tôi vô tội nói:

 “Chú ơi, cháu chỉ nghe lời chú nói thôi mà, từ bỏ cái ác, quay đầu về chính nghĩa đó nha.”

Ôn Nhất Phàm nhíu mày, gọi cho Phương Tự Bạch trước mặt tôi.

“Ông Bạch, chúng ta làm một giao dịch đi.”

Anh ta bật loa ngoài, người ở đầu dây bên kia im lặng một lúc rồi mới lười biếng đáp một tiếng:

“Được.”

Ôn Nhất Phàm bị thái độ của hắn làm cho bối rối, nhắc nhở một tiếng:

“Con gái bảo bối của ông đang ở trong tay tôi!”

Phương Tự Bạch không rõ ý tứ cười khẽ một tiếng, giọng nói mang chút uể oải chưa tỉnh ngủ.

“Thì?”

Ôn Nhất Phàm kinh ngạc nhìn tôi, trên mặt anh ta chỉ hiện một chữ “sốc” —

Hai người các người lại là tình cha con plastic!

15.

Ôn Nhất Phàm cắn môi, tiếp trục trầm giọng uy hiếp:

“Trước tiên đưa cho tôi 5 tỷ. Nếu không tôi sẽ giết con tin ngay lập tức!”

“Được.”

Phương Tự Bạch không chút do dự, giọng điệu bình thản:

“Tôi sẽ đưa cho các người 10 tỷ, đứa nhỏ nhà tôi nhát gan, các người phải đối đãi tốt với nó, đừng doạ nó sợ.”

Ôn Nhất Phàm nghi ngờ tác dụng của tôi.

Mà tôi ở bên cạnh nghe được những lời này của Phương Tự Bạch, ngón tay tôi khẽ cong lại.

Ôn Nhất Phàm không nhìn thấy, nhưng tôi có thể thông qua hệ thống nhìn Phương Tự Bạch lúc này đang xem hình ảnh do camera giám sát quay lại.

Hắn trả lời điện thoại bằng giọng điệu thoải mái nhưng nét mặt lại rất nghiêm trọng, xung quanh toả ra sát khí, nguyên nhân là do thuộc hạ của hắn không tìm ra được vị trí của cuộc gọi.

Trên mặt của hắn có một vết xước do đạn gây ra còn chưa xử lý.

Tôi cười khẽ ở trong lòng, một bên kêu hệ thống từ từ tiết lộ địa chỉ của tôi cho hắn.

Hệ thống khó hiểu hỏi:

[Ký chủ, cô lại có âm mưu gì vậy?]

“Hắn lấy tôi làm mồi nhử, thì hắn phải trả giá.”

Ôn Nhất Phàm đã cúp điện thoại rồi bỏ đi, trong kho hàng chỉ còn bốn người canh ở bốn góc.

“Để cho hắn thấy một đứa con gái đã bị tra tấn, đang thở thoi thóp đi.”

Hệ thống còn chưa hiểu ý của tôi, thì tôi đã đổi một gói “Gãy xương, huỷ dung, tổn thương não” tiêu tốn rất nhiều điểm.

Áy náy là chất xúc tác tốt nhất của tình yêu.

Tôi muốn Phương Tự Bạch tội lỗi vì đã vô tình lợi dụng tôi.

Tôi tính toán thời điểm chính xác mà Phương Tự Bạch sẽ tìm tới kho hàng, trong đầu đang tập diễn thử xem nên bày ra tư thế “Tuyệt mỹ” nào khi nhìn thấy hắn.

Tôi chuẩn bị mọi thứ thật tốt, lặng lẽ chờ hệ thống đang quan sát đưa ra cảnh báo:

[Phương Tự Bạch dẫn đầu vượt qua vòng vây, đã tới trước cửa nhà kho…”

Tôi nằm vật ra giường, chuẩn bị bày ra tư thế!

Ngoài dự đoán, có một chuyện bất ngờ xảy ra!

[Sửa chữa hoàn tất! Sửa chữa hoàn tất!]

Hệ thống bỗng nhiên vang lên tiếng cảnh cáo mạnh mẽ, vì tốc độ quá nhanh nên âm thanh điện tử trở nên chói tai, sắc bén.

[Lỗi xuyên không đã được sửa chữa, ký chủ xuyên không khôi phục thể trạng ban đầu!]

Tôi choáng váng!

Tôi bối rối hơn bao giờ hết!

Trước khi tôi kịp phản ứng thì một tia sáng đã lóe lên trong đầu tôi.

Giống như linh hồn tôi bị kéo ra và quay lại đúng vị trí trong nháy mắt, tôi đứng dậy, trố mắt nhìn tay chân của bản thân.

Đây là cơ thể của tôi, cơ thể tôi dùng khi làm nhiệm vụ trước, cơ thể thân thương của tôi.

Nó có tay dài, chân dài, tứ chi mạnh mẽ, nó…

Nó 24 tuổi, không phải 5 tuổi!

Và gần như cùng lúc.

Một tiếng “Loảng xoảng”.

Cửa kho hàng bị một chân đá văng ra, Phương Tự Bạch phá cửa xông vào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play