1.
Nhân vật phản diện Phương Tự Bạch từ nhỏ đã bị ngược đãi, nuốt hết trăm đắng ngàn cay mới thành công đứng ở địa vị này.
Sau khi hắn bị tha hoá, hắn xuất hiện hoành tráng với một con d-ao sắc bén, mở ra con đường báo thù.
Và nơi hắn trả thù đầu tiên chính là cô nhi viện xem hắn như heo chó mà nuôi lớn.
Thật vinh hạnh, tôi mới vừa xuyên qua đã xuyên tới nơi nhân vật phản diện báo thù đầu tiên.
Giờ phút này, tôi đang cùng Phương Tự Bạch mắt to trừng mắt nhỏ.
Âm thanh của hệ thống vang lên bên tai:
[Ký chủ, nhiệm vụ của cô chính là chinh phục nhân vật phản diện, có được tình yêu của hắn.]
[Cậu có muốn xem lại mình đang nói cái gì không?]
Tôi nhìn xuống tay chân ngắn ngủn của mình, vừa tức vừa sốc nói:
[Tôi xuyên vào một con nhóc 5 tuổi đó!]
Để một đứa nhóc 5 tuổi đi chinh phục, đúng thật là cái thứ vô đạo đức mà!
Hệ thống cố chịu đựng mà để không vặn vẹo:
[Tuổi tác kém nhau 20 tuổi, thì vun đắp tình yêu từ bé….. Cũng hợp lý mà?]
Hợp lý cục cít á!
Tôi còn chưa kịp chửi ầm lên, Phương Tự Bạch đằng đằng sát khí trước mặt bỗng nhiên cúi người xuống.
“Đứa nhóc này từ đâu ra?”
Giọng điệu của hắn rất bình thường, còn tiện tay nắm lấy cổ áo sau tôi, xách tôi lên.
Hai chân tôi lơ lửng trên không trung trong nháy mắt, tôi khó mà thở được.
[Ký chủ, bình tĩnh! Tâm trạng của đối tượng chinh phục đang không tốt……]
Phương Tự Bạch vừa mới giết chết viện trưởng lòng dạ hiểm độc và tên thầy giáo biến thái đã ngược đãi hắn khi còn nhỏ, cả người đầy sát khí.
[Cậu thấy tâm trạng của tôi bây giờ đang rất tốt sao?!]
Tôi một bên giận dỗi hệ thống, một bên hận không thể trừng mắt nhìn chết Phương Tự Bạch.
Im lặng nhìn nhau hai giây.
Phương Tự Bạch nhăn mày ghét bỏ nói: “Giả bộ dễ thương cái gì?”
Tôi: “......”
2.
Phảng phất như có một đám mây đen đang lơ lửng trên đầu, mặt tôi đầy vẻ bất lực.
Phương Tự Bạch không nhận ra cảm xúc của tôi, hắn cử động tay làm hành động như muốn vứt tôi đi như vứt rác.
Nhận thấy được động tác của hắn, tôi giật mình, nhanh tay lẹ mắt ôm lấy cánh tay hắn.
“Papa!”
Như một chú khỉ con nhanh nhẹn, tôi nhào thẳng vào lồng ngực hắn.
Mũi tôi đâm thẳng vào cơ ngực rắn chắc của hắn, đau đến mức nước mắt tôi tuôn rơi, đúng lúc tôi nấc lên từng tiếng nức nở.
“Papa, con đã chờ người rất lâu huhuhu….”
Thân trên của Phương Tự Bạch bị tôi đâm vào khiến hắn hơi lung lay, bàn tay đang túm tôi muốn ném đi của hắn khựng lại.
Hắn cúi đầu nhìn tôi, một lúc lâu sau giọng nói cứng ngắc của hắn mới vang lên hỏi tôi: “Cháu mới kêu tôi là gì?”
“Là Papa.”
Tôi ngẩng đầu lên, thút tha thút thít vừa nức nở vừa nỉ non nói với hắn:
“Dì nói con đứng ở chỗ này đợi papa, con đã đợi ba từ năm hai tuổi cho đến năm năm tuổi, ba ơi tại sao bây giờ ba mới tới?”
“Viện trưởng và bọn họ đều nói ba không cần con nữa, con không tin thì con sẽ bị họ nhốt vào một cái hộp nhỏ, con biết ngay ba nhất định sẽ tới…”
Đôi mắt khinh thường đời của Phương Tự tối lại: “Hộp nhỏ?”
“Là nơi không có ánh sáng, không có cửa sổ, chỉ có một cái lỗ, trong đó có một cái hộp nhỏ dành cho chó nằm.
Viện trưởng thường xuyên nhốt con ở trong đó, không cho con ăn cơm, mấy bạn khác còn gọi con là chó…”
Trong chớp mắt, sát khí trên người Phương Tự Bạch bùng nổ mạnh mẽ một lần nữa.
Hắn rất nhanh đã kiềm chế lại, bình tĩnh hỏi: “Bọn họ còn làm gì cháu nữa không?”
“Dì đánh con, các thầy giáo dùng kim đâm vào người con, mấy bạn khác không chơi chung với con…”
Toàn thân Phương Tự Bạch cứng lại, giơ tay vén tay áo tôi lên, lộ ra cánh tay trắng nõn.
Trên cánh tay đan xen những vết roi ngang dọc, còn có những lỗ kim màu đỏ, đây đều là những thứ tôi vừa mới dùng điểm tích lũy đổi lấy.
Phương Tự Bạch ngẩn người.
Hệ thống sợ hãi kêu lên: [Ký chủ, cô đang làm gì vậy?]
[Đang chinh phục nhân vật phản diện để có được tình yêu của hắn đó.]
Tôi rụt cổ lại, vùi mặt vào lồng ngực của Phương Tự Bạch, nhẹ giọng nói:
“Papa, con đau.”
Trong góc khuất, tôi cong môi, nói chuyện với hệ thống ở trong lòng:
[Tình phụ tử cũng là yêu, quá hợp lý!]
Hệ thống câm nín rồi.
3.
[Vô dụng thôi ký chủ.]
Hệ thống nhanh chóng khôi phục lại sự bình tĩnh, dội thẳng một gáo nước lạnh vào người tôi:
[Tên nhân vật phản diện này tính tình lạnh lùng, lại còn trời sinh có tính đa nghi, mỗi bước đến gần hắn thì phải trải qua bao nhiêu lần khảo nghiệm, cô giả vờ đáng thương để đến gần hắn là chuyện không thể.]
[Trước đây có mấy người xuyên vào thế giới này đi chinh phục Phương Tự Bạch đều đã chết trên con đường muốn tiếp cận hắn, đến khi chết thì mức độ hoàn thành chinh phục của họ đều là 0.]
Tôi còn chưa kịp trả lời hệ thống, cách đây không xa đã vang lên một giọng nói trầm thấp.
“Ngài Bạch, những người khác đều đã bị xử lý xong hết rồi, đây là con cá cuối cùng lọt lưới.”
Đàn em của Phương Tự Bạch ép tên nhóc béo quỳ trên mặt đất.
Tứ chi của tên nhóc béo đó đang bị trói lại, nhưng vẫn kiên trì dập đầu, khiến máu và nước mắt của cậu ta hoà vào nhau tạo thành vệt máu loãng chảy xuống.
“Phương Tự Bạch, ngài Bạch, tôi sai rồi, khi còn nhỏ tôi không nên đánh mắng ngài, cầu xin ngài hãy tha cho tôi một mạng…”
Giọng nói thê lương đó rốt cuộc cũng đem Phương Tự Bạch lại từ những hồi ức mơ hồ.
Hắn buông tay áo tôi ra, khôi phục lại vẻ hờ hững, thờ ơ liếc mắt nhìn qua.
Trong cuốn tiểu thuyết giả tưởng nơi mà các băng đảng thế lực ngầm hoành hành này, Phương Tự Bạch hoàn toàn phù hợp với danh gọi Diêm Vương.
Một ánh mắt của hắn là đã có thể quyết định sự sống hay cái chết của một người.
Đàn em hiểu ý hắn đang định áp giải người lui đi, Phương Tự Bạch liếc nhìn tôi đang núp trong lồng ngực hắn, đột nhiên lên tiếng:
“Khoan đã.”
Hắn giống như đã phát hiện ra một trò chơi thú vị, cong môi mỉm cười.
“Nếu con đã kêu ba một tiếng ‘ba’, ba thế nào cũng nên tặng cho con một món quà.”
Phương Tự Bạch bế tôi đi đến trước mặt tên nhóc béo đó, dịu dàng để tôi đứng xuống đất.
Hắn rút ra một khẩu sú-ng lục từ bên hông, còn tốt bụng nạp đạn giúp, rồi nhét nó vào trong tay tôi.
“Đây là sú-ng đồ chơi sao? Cảm ơn papa!”
Tôi bày ra vẻ mặt ngạc nhiên cầm khẩu sú-ng lục chơi đùa, họng sú-ng chĩa vào Phương Tự Bạch.
Hắn không chút tránh né, thậm chí còn càng cười vui vẻ.
“Đúng rồi, đây là sú-ng đồ chơi, bắn vào người một chút cũng không đau.”
Từ phía sau hắn nhẹ nhàng nâng tay của tôi lên, nhắm thẳng họng sún-g vào trán của tên nhóc béo.
Hắn cúi người ghé vào sau tai tôi, dùng giọng nói dịu dàng dụ dỗ tôi:
“Cục cưng, nổ sú-ng chơi nào.”
4.
Những đứa nhóc 5 tuổi bình thường sẽ không biết được đây là sún-g thật.
Nếu nổ sú-ng, đầu sún-g nổ mạnh có thể dẫn đến trường hợp ảnh hưởng đến não bộ khiến chúng có thể trở nên điên loạn.
Nếu không nổ sú-ng, thì những sự hồn nhiên này chính là một động cơ thầm kín.
Phương Tự Bạch đúng là muốn chơi trò này, và cũng đúng là muốn thử tôi.
Không hổ là đối tượng của nhiệm vụ khó chinh phục nhất hệ thống xuyên nhanh này, có đủ sự tàn nhẫn, có đủ sự biến thái.
Cho dù có giả bộ đáng thương cũng chẳng có tác dụng gì, chỉ có thể tùy cơ ứng biến mà thôi.
“Thật sự không đau sao?”
Tôi nghiêng đầu tỏ ra vẻ khờ dại, lúc đầu tôi ngăn tầm mắt của Phương Tự Bạch, ngón tay nhỏ trên cò sú-ng của tôi khẽ cử động khó mà phát hiện ra.
Hai mắt của tên nhóc béo đang bị ép quỳ gối bỗng nhiên đỏ lên, điên cuồng giãy giụa thoát khỏi xiềng xích trói cậu ta.
Khoảnh khắc cây sún-g lục trong tay bị giật ra, tôi kinh hoàng xoay người lại đẩy Phương Tự Bạch ra.
Một tiếng ‘Đoàng’ vang lên chói tai.
Viên đạn chính xác xuyên qua cánh tay của tôi, máu tươi tuôn ra.
Tôi ngã gục vào lồng ngực của Phương Tự Bạch, yếu ớt thốt ra một câu cuối cùng:
“Papa, ba lừa con…”
…..
Trước khi ngất đi, tôi nhìn thấy con ngươi của Phương Tự Bạch điên cuồng run rẩy.