16.
Tôi bị hệ thống đâm sau lưng.
Nhưng trong giây lát, tôi lại phủ nhận ý nghĩ này.
Hệ thống đúng là có khả năng này, nhưng nó không có đủ can đảm, chỉ có thể là trung tâm ban nhiệm vụ giở trò.
Tại sao chứ? Chúng không muốn tôi hoàn thành nhiệm vụ sao?
Tâm trạng tôi không tốt, rất nhiều suy nghĩ nảy ra nhưng đã bị gián đoạn bởi tiếng ‘Loảng xoảng’.
Tôi ngẩng đầu lên, nhìn thấy Phương Tự Bạch đã lâu không gặp.
Hắn mặc một thân đồ đen, tay cầm súng dẫn đầu nhảy vào kho hàng, ánh mắt nhanh chóng khoá chặt vào tôi.
Những tên thủ hạ ở lại canh bên trong kho hàng phát hiện động tĩnh, rất nhanh đã tụ về chỗ tôi.
Chỉ là, khi mấy người đó nhìn thấy tôi ‘Biến lớn’, bàng hoàng sững sờ tại chỗ.
Nhất thời tất cả ánh mắt bàng hoàng của mọi người đổ dồn vào tôi, không gian trở nên im lặng đến rợn người.
Nhưng chỉ trong nháy mắt.
Tôi vòng tay ra sau lưng, từ trong kho của hệ thống rút ra một khẩu súng, quyết đoán bắn hạ tên thủ hạ trong kho hàng.
Mới vừa xử lý xong những ‘Nhân chứng mục kích’, họng súng của Phương Tự Bạch đã chĩa thẳng vào tôi.
“Tô Tô không có ở đây.”
Đối mặt với ánh mắt u ám của hắn, tôi bình tĩnh ném củ khoai nóng này vào người khác:
“Ôn Nhất Phàm cố ý dẫn chúng ta tới đây, nhưng ở đây canh gác lỏng lẻo, tôi nghi ngờ…”
Tôi dừng lại, Phương Tự Bạch nhíu mày:
“Cái…”
“Chạy mau!”
Trong lúc Phương Tự Bạch còn đang trố mắt, tôi túm chặt tay đang cầm súng của hắn, chạy như điên về phía cửa kho hàng.
Theo bản năng, hắn chống trả bằng cách bóp cò, viên đạn sượt qua cánh tay của tôi, tạo thành một vết thương sâu.
Sắc mặt tôi trắng bệch, nhịn đau dồn sức lại túm lấy Phương Tự Bạch kéo hắn chạy ra ngoài, cắn răng nói ra hai chữ:
“Có bom.”
Vừa dứt lời, phía sau vang lên tiếng nổ lớn, một luồng nhiệt thổi đến.
Kho hàng nổ tung.
Mọi người bị luồng nhiệt đẩy về phía trước, đạn lạc bay khắp nơi, tiếng vang khiến tai tạm thời bị ù đi.
Tôi nằm sấp trên mặt đất, khuôn mặt đau đớn, nhưng tôi có thể nghe rõ ràng giọng nói lo lắng của hệ thống bên tai:
[Ký chủ, vụ nổ vậy có ổn không?]
Kho hàng phát nổ đúng lúc Phương Tự Bạch đến là do tôi kêu hệ thống làm.
[Cơ thể của cô thật sự không phải là do tôi làm… Ký chủ, cô có thể xem xét sự phối hợp ăn ý của tôi vừa nãy, đừng huỷ kết nối với tôi được không?]
“Hợp tác là điều cậu nên làm, nếu không muốn tôi hủy kết nối với cậu, thì cậu ngay lập tức ngắt kết nối với trung tâm nhiệm vụ, chỉ nghe theo sự sắp xếp của tôi.”
Tôi hờ hững bổ sung thêm:
“Sau đó, chuẩn bị thiết lập lý lịch hoàn hảo cho thân phận mới này của tôi.”
[Ký chủ, cô còn muốn làm nhiệm vụ nữa không…]
Hệ thống dừng lại gấp, vội vàng trình bày lập trường hỏi:
[Hả, thân phận mới?]
Cùng lúc đó, luồng nhiệt do vụ nổ dần dần tản đi, một họng súng lạnh lẽo nhắm thẳng vào thái dương của tôi.
Phương Tự Bạch ghé sát vào vành tai tôi, không giống như lấy oán trả ơn mà ngược lại chứa đầy sát khí hỏi:
“Cô là ai?”
Tôi im lặng, hơi nghiêng đầu nhìn hắn, chân thành giới thiệu bản thân:
“Xin chào, tôi là Tô Di, mẹ của Tô Tô.”
17.
“Ba năm trước, tôi xuất ngoại đi làm nhiệm vụ thập tử nhất sinh nên đã giao phó Tô Tô cho ba của con bé.”
Tôi lời ít ý nhiều giải thích về việc mình đã biến mất và bỏ rơi con gái như thế nào.
Phương Tự Bạch im lặng lắng nghe, không dời họng súng, chỉ cười khẽ không bày tỏ ý kiến.
“Thật trùng hợp, tôi là ba của con bé.”
Tôi đơ người, tiếp lời:
“Ba năm không gặp, anh thay đổi nhiều thật, anh tìm đâu ra bác sĩ thẩm mỹ lợi hại như vậy?”
Phương Tự Bạch híp mắt, trong mắt lại tràn ngập sát khí.
Tôi ngồi xếp bằng dưới đất, nâng cánh tay bị thương do trúng đạn lên, tiếp tục tự biên tự diễn:
“Tôi vừa mới về nước vào ngày hôm qua, nghe nói ngày Tô Tô rời khỏi cô nhi viện là do bị anh đánh gãy một bàn tay?”
Việc này gợi lên một khoảng ký ức của Phương Tự Bạch khiến hắn thất thần trong một giây.
Cũng trong một giây đó.
Tôi vươn tay vặn cổ tay Phương Tự Bạch, nhanh nhẹn hất văng khẩu súng trong tay hắn, dùng chân đá ra xa.
Phương Tự Bạch phản ứng rất nhanh, nhưng tôi đã dùng vũ lực để khống chế, dễ dàng đè hắn ta xuống mặt đất.
Tình hình ngay lập tức thay đổi, tôi chĩa súng vào thái dương hắn, cúi người xuống.
“Có người đánh gãy một bàn tay của con gái tôi, anh nói thử xem có phải hắn nên để lại một mạng đền cho nó không?”
Có lẽ do đây là lần đầu tiên hắn bị đè xuống đất, còn bị người ta chĩa súng vào đầu nên Phương Tự Bạch nhất thời ngẩn người.
“Ngài Bạch…”
Đúng lúc này, các đàn em của Phương Tự Bạch lần lượt chạy đến.
Tôi nhanh chóng di chuyển khẩu súng ra đằng sau cổ hắn, cả người nhào vào lòng ngực hắn, khóc lớn:
“Chồng ơi, sao bây giờ anh mới tới huhuhu…”
Mấy tên đàn em đứng bất động tại chỗ: …?
Sao cảnh này quen quen?
Tôi hạ giọng uy hiếp bên tai Phương Tự Bạch:
“Hợp tác, nếu không thì anh sẽ chết.”
“Là anh đến muộn…”
Phương Tự Bạch hít một hơi thật sâu, đặt tay lên ôm eo tôi, dùng lực mạnh như thể muốn bóp chết tôi vậy.
Tiện thể, hắn nghiến răng nghiến lợi phun ra một chữ:
“Vợ?”
18.
Thân phận thay đổi quá nhanh, nhanh như một cơn gió.
Mấy tên đàn em đơ người.
Hệ thống cũng ngơ luôn.
Bởi vì giá trị chinh phục vậy mà lại thay đổi!
[Giá trị chinh phục (Tô Tô): 80.
Giá trị chinh phục (Tô Di): 5.]
Đôi khi, những người chinh phục làm nhiệm vụ thất bại sẽ yêu cầu đổi thân phận để chinh phục đối tượng nhiệm vụ thêm lần nữa.
Tuy nhiên, giá trị chinh phục không cộng vào nhau, mỗi thân phận phải đạt giá trị 100 mới tính là hoàn thành nhiệm vụ.
Nhân vật Tô Tô đã biến mất, việc cần thiết bây giờ là đổi một thân phận mới để chinh phục lại lần nữa.
Điều khiến hệ thống ngạc nhiên là ký chủ không chỉ có thể thay đổi thân phận nhanh như vậy mà trong lần chạm trán đầu tiên còn có thể tăng 5 điểm giá trị chinh phục.
Phải nhớ là từ lúc thay đổi thân thể tới lúc gặp Phương Tự Bạch cũng chỉ có thể nhiều nhất là 3 giây.
Hệ thống như vậy là ổn rồi, nhưng tôi vẫn bực bội.
Ngồi trên xe của Phương Tự Bạch, tôi hỏi hệ thống:
“Tái tạo lại cơ thể của Tô Tô với dữ liệu khi tôi xuyên vào thế giới này cần bao lâu?”
Mỗi lần xuyên nhanh qua một thế giới đều sẽ có một cơ thể riêng với tuổi tác khác nhau để hồn xuyên vào làm các nhiệm vụ khác nhau.
Cơ thể của Tô Tô chính là cơ thể của tôi lúc 5 tuổi, có những đặc điểm ngoại hình của tôi.
Vì vậy lúc tôi nói tôi là mẹ của Tô Tô, Phương Tự Bạch nhìn mặt tôi mới tin hơn phân nửa.
[Hai ngày nhưng ký chủ xuyên qua không lâu, dữ liệu lưu lại cũng không nhiều, sẽ có rất nhiều sơ hở…”
Dựa vào dữ liệu chứ không phải do linh hồn của con người, bản chất cơ thể sẽ biến thành máy móc, ở chung lâu khó tránh lộ ra sơ hở.
Nếu dùng nó để đối phó với loại nhân vật như Phương Tự Bạch, sợ là chỉ cần một hai lời nói sẽ bại lộ.
Nhưng tôi không quan tâm :
“Không sao, làm xong thì báo tôi, tôi có cách sử dụng.”
Từ trước đến nay tôi làm nhiệm vụ đều dùng cơ thể thật, lần này xuyên thành một đứa trẻ 5 tuổi tôi vốn chỉ nghĩ nó là một sự cố.
Tôi chìm vào suy tư, trong lòng nhẹ hẳn.
Nhân vật Tô Tô này nếu muốn biến mất, thì cũng phải biến mất theo cách của tôi.
Tôi sẽ vì cô bé dựng lên một màn kịch chia tay, để cô bé phát huy tác dụng cuối cùng của mình.
Một, giá trị chinh phục sẽ đạt tối đa với thân phận này.
Hai, sẽ trở thành đá kê chân cho thân phận chinh phục mới của tôi.