9.
Cuộc chinh phục bắt đầu đi theo hướng kỳ lạ.
Phương Tự Bạch rất nhiệt tình trong việc nuôi dạy con thơ.
Mỗi ngày sau khi xong bữa sáng, hắn sẽ xách tôi theo hắn đi vào thư phòng, tự mình dạy tôi đọc sách viết chữ.
Đàn em của hắn đến báo cáo những việc quan trọng, hắn cũng không kiêng dè sự hiện diện của tôi chút nào, còn cho phép tôi chiếm một góc trên bàn làm việc của hắn.
Khi đối tác của hắn đến thấy tôi, ông ta trố mắt nhìn tôi rồi cười hỏi:
“Ngài Bạch, đây là cháu gái của ngài sao? Là con của nhà họ hàng thân thích nào thế?”
Phương Tự Bạch bắt chéo chân, khóe miệng khẽ nâng:
“Nhà tôi.”
Đối tác của hắn không hiểu.
Phương Tự Bạch chỉ vào tôi, hiếm khi kiên nhẫn giải thích:
“Con gái của tôi, Tô Tô.”
Tôi siết tấm thẻ in số trong tay căng thẳng, trong lòng nổi lên cảm xúc khó tả.
Phương Tự Bạch chú ý tới tôi đã dừng lại, liếc mắt nhìn tấm thẻ số học in 5+5 trên bàn.
Rồi hắn lại nhìn tấm thẻ in số 10 tôi đang nắm trong tay, quay đầu cười với đối tác.
“Con bé rất thông minh.”
Giọng điệu của hắn hơi cao, bất kì ai cũng có thể nghe ra hắn đang khoe khoang.
Đối tác của hắn vì quá hoảng sợ nên không nói gì đã rời đi.
Không ngờ chỉ trong một ngày, ai ai trên đường đều biết Ngài Bạch, người tàn nhẫn như Diêm Vương đã nhặt được một cô con gái, còn rất yêu thương.
Có tin đồn rằng hắn đã phá bỏ và xây lại tầng ba của biệt thự chỉ vì muốn làm cho cô con gái một công viên trò chơi trong nhà.
Còn có tin đồn là cô con gái của hắn sợ súng, nên Ngài Bạch – người chưa bao giờ để súng rời khỏi người mình đã nhét súng vào ngăn kéo.
……
Những tin đồn đó đều là sự thật.
Hệ thống xem đến đây là đã quá đủ rồi: [Ai có thể nghĩ tới nhân vật phản diện lại là một người cuồng con gái chứ!]
Đúng vậy, ai có thể nghĩ tới là người đàn ông trước mặt này đã giết chết 6 người đi chinh phục trước đó chứ.
Vì hệ thống bị trục trặc nên hại tôi xuyên vào thân thể của một đứa nhóc 5 tuổi, rồi trời xui đất khiến nên Phương Tự Bạch đã nới lỏng cảnh giác.
Nhưng tôi sẽ không buông lỏng cảnh giác.
Phương Tự Bạch để tin đồn tùy ý lan truyền, thậm chí còn lộ ra điểm yếu của chính hắn.
Hắn dùng tôi làm mồi nhử, câu những tên có ý đồ muốn gây rắc rối để đối phó hắn.
10.
Trong nguyên văn đây là một cuộc chiến tranh chấp giữa các bang phái với nhau, hầu hết đều là các nhân vật phản diện.
Phương Tự Bạch là nhân vật phản diện chính trong sách, cho nên chắc chắn hắn đã đắc tội hơn một nửa số nhân vật trong sách.
Tất nhiên sẽ có rất nhiều người hận không thể loại bỏ hắn.
Chỉ là hàng phòng thủ ở biệt thự của hắn rất kiên cố, những người canh gác bên ngoài mỗi ngày đều được thay đổi ngẫu nhiên, nên những tên nằm vùng sẽ không có cơ hội ra tay.
Nhưng bởi vì sự xuất hiện của tôi, nên Phương Tự Bạch đích thân ra trận.
Hàng phòng thủ của biệt thự trở nên lỏng lẻo, hắn cũng lộ ra rất nhiều sơ hở.
Chỉ trong 3 ngày, đã có ba đợt sát thủ ghé thăm biệt thự.
Đợt đầu tiên, sát thủ cải trang thành công nhân xây dựng, bị bảo vệ phát hiện ra rồi đánh chết ngay tại chỗ.
Đợt thứ hai, sát thủ đột nhập vô biệt thự vào ban đêm, sau đó bị bắt và được đưa vào thư phòng của Phương Tự Bạch.
Đợt thứ ba, không ai phát hiện ra tên sát thủ đang cải trang….. Chỉ trừ một người.
Tên sát thủ đó cải trang thành gia sư đến phỏng vấn.
Anh ta mặc áo sơ mi trắng kết hợp với quần tây đen cùng khí chất tao nhã và giọng nói nhẹ nhàng ấm áp tựa gió xuân.
Sau khi buổi dạy thử kết thúc, tôi kéo lấy tay áo Phương Tự Bạch năn nỉ:
“Papa, con muốn anh ta làm gia sư dạy học cho con.”
Phương Tự Bạch nhíu mày, đánh giá tên sát thủ từ trên xuống dưới mấy lần, sau khi chần chừ một lúc:
“Thôi được rồi. Vậy để anh ta làm đi.”
Cứ như vậy, Ôn Nhất Phàm đã được sắp xếp ở lại biệt thự.
Từ đó về sau, tôi bắt đầu chơi cùng Ôn Nhất Phàm suốt cả một ngày.
Phương Tự Bạch bận rộn công việc, chỉ có thể giao cho người hầu việc chăm sóc tôi.
Chờ hắn rảnh rỗi một chút, tôi sẽ bày ra vẻ mặt tán thưởng:
“Thầy Ôn, thầy thật là tuyệt vời!”
“Thầy Ôn, thầy thật sự là người thầy tốt nhất thế giới!”
“Thầy Ôn, con thích thầy nhất!”
Phương Tự Bạch:….. Sao mấy câu này nghe quen tai quá vậy?
Hắn đứng ở cửa phòng học, sắc mặt trong phút chốc tối sầm lại.
Tiếng gõ cửa phòng nặng nề vang lên, Phương Tự Bạch trầm giọng gọi tôi:
“Tô Tô, lại đây.”
11.
Tôi quay đầu lại, sững người, giả bộ bày ra vẻ ngạc nhiên chạy như bay tới chỗ hắn.
Phương Tự Bạch bắt được tôi, thuận thế bế tôi lên.
Tôi nhào vào lồng ngực của hắn, nhẹ giọng nũng nịu nói với hắn:
“Papa, con nhớ ba rất nhiều luôn đó.”
Sắc mặt âm trầm của Phương Tự Bạch tốt lên đôi chút, âm thanh thông báo của hệ thống vang lên:
[Giá trị chinh phục +10.]
Nhưng tâm trạng của hắn vẫn rất khó chịu:
“Cái đầu nhỏ của con chỉ dành hết tập trung vào việc học, còn rảnh nhớ tới ba sao?”
“…”
Tôi chớp chớp mắt, thuần thục bắt đầu vuốt ve con mèo đang xù lông này:
“Lúc ăn cơm, lúc đi ngủ và cả lúc không học con đều nhớ ba đó.”
Phương Tự Bạch sững người.
So với những lời nói ngoa của một đứa nhóc lúc trước thì những lời này thật lòng hơn nhiều vì nó có tính cụ thể và có tính thực tế.
Giá trị chinh phục vừa tăng lại ngoài ý muốn tiếp tục tăng.
Càng bất ngờ hơn là, tai Phương Tự Bạch vậy mà lại lén lút đỏ bừng lên!
Đột nhiên, sắc mặt hắn tối lại, nghiêm nghị nhìn về phía Ôn Nhất Phàm với ánh mắt đầy sát khí:
“Thường ngày cậu dạy con bé nói những lời này?”
Ôn Nhất Phàm vô duyên vô cớ bị chất vấn, anh ta không kiêu ngạo cũng không nịnh nọt trả lời:
“Ông Phương, chương trình học ngữ văn của con bé còn đang ở giai đoạn nhận biết chữ, chưa dạy tới giai đoạn dùng từ đặt câu.”
Sắc mặt Phương Tự Bạch vẫn rất khó coi.
Hắn hừ lạnh một tiếng, bế tôi đi ra ngoài cũng không chào hỏi một câu.
Tôi dựa vào vai Phương Tự Bạch, nghiêng người ra tích cực vẫy tay về phía Ôn Nhất Phàm:
“Tạm biệt thầy Ôn, ngày mai gặp lại.”
Áp suất không khí xung quanh người dưới thân tôi thấp xuống, bước chân càng nhanh hơn.
Hệ thống hoang mang nói: [Cô cố ý chọc Phương Tự Bạch ghen sao?]
[Ừ. Ghen tuông sẽ khơi dậy tính chiếm hữu, tính chiếm hữu này sẽ kích thích vỏ đại não, khiến nhận thức bị lấn át bởi cảm xúc trong một thời gian ngắn, này thường được gọi là xúc động nhất thời đó.]
Tình yêu là thứ khó nắm bắt, không thể dùng những con số để tính toán.
Cái thứ hệ thống gọi là giá trị chinh phục chỉ là được tính toán từ độ tin cậy, sự vui vẻ, thân mật và hàng ngàn loại cảm xúc khác nhau liên quan đến tình yêu.
Nhưng hàng ngàn loại cảm xúc này tập hợp lại là cũng không nhất định sẽ tương đương với tình yêu, đây chính là bug của hệ thống.
Giá trị công lược đã đạt đến 70.
Hệ thống trầm mặc thật lâu, đột nhiên cảm thán hỏi một câu:
[Ký chủ vẫn luôn như vậy, dùng kỹ thuật để làm nhiệm vụ. Nhưng ký chủ đã nghe qua câu này chưa?]
[Người chơi đùa với trái tim người khác, cuối cùng thường sẽ thua bởi sự chân thành.]
Tôi không quan tâm, trong lòng đang lên kế hoạch cho tối nay.
Nên tôi không trả lời hệ thống.
12.
Kế hoạch câu cá của Phương Tự Bạch sẽ thu lưới vào tối nay.
Hắn lấy danh nghĩa là giới thiệu con gái với mọi người nên đã tổ chức một bữa tiệc xa hoa vào tối nay ở trong biệt thự.
Những người có danh dự và uy tín trong vòng tròn này lần lượt nhận được lời mời tham dự.
Trong đoạn nhạc dạo đầu êm dịu bằng tiếng đàn piano du dương, Phương Tự Bạch nắm tay tôi đang được ăn diện lộng lẫy đi xuống lầu.
Tôi giả bộ sợ hãi núp sau chiếc áo tuxedo(*) của Phương Tự Bạch, âm thầm quan sát tất cả mọi người trong bữa tiệc.
(*) tuxedo hay vest tuxedo là một loại trang phục dành cho nam giới mặc khi dự những bữa tiệc quan trọng hoặc sang trọng.
Nào là mang theo súng, giấu dao trong người, và cả đánh thuốc….. Một nửa số người đang đứng trong căn phòng này là kẻ thù của Phương Tự Bạch.
Đây chắc chắn đã được định sẵn sẽ là một đêm hỗn loạn và đẫm máu.
“Tô Tô ngoan, sau khi chào hỏi các cô các chú ở đây xong, ba sẽ kêu quản gia đưa con về giường ngủ nhé.”
Phương Tự Bạch khẽ siết lòng bàn tay tôi lại, cúi người ôn tồn trấn an tôi.
Tôi ngoan ngoãn gật đầu, nhưng trong lòng lại cười khẩy một tiếng.
Hắn giả vờ dịu dàng, nhưng thật chất vẫn là lợi dụng đứa con gái này mà thôi.
Tôi đi theo Phương Tự Bạch chào hỏi mọi người một vòng, rồi theo quản gia về phòng.
Lúc rẽ vào hành lang của lầu hai, tôi vẫn có thể nghe thấy lời bàn luận của khách khứa ở dưới lầu:
“Cô con gái của nhà họ Bạch này lớn lên thật sự rất xinh đẹp, chỉ đáng tiếc là….”
Lời còn chưa dứt thì đã đột ngột dừng lại.
Nguyên nhân của sự dừng lại đột ngột này là bởi vì có một tiếng ‘Đoàng’ của súng vang lên.
Đây như là một tín hiệu, tất cả các đèn trong biệt thự bỗng nhiên vụt tắt, cả thế giới dường như chìm vào trong bóng tối.
“Phương Tự Bạch!” “Xảy ra chuyện gì thế này?” “Có bẫy……”
Sự ồn ào và hỗn loạn bùng nổ, cả đại sảnh tầng một hoàn toàn biến thành chiến trường.
Tôi dừng chân tại hành lang lầu hai, còn chưa kịp phản ứng quản gia đã đi trước một bước lên tiếng giải thích.
“Cô chủ đừng sợ, người xem, đó là pháo hoa mà ông chủ đã chuẩn bị cho người.”
Tôi nhìn theo hướng ngón tay của quản gia đang chỉ ra ngoài cửa sổ.
Ngoài sân có đủ loại pháo hoa đầy màu sắc đang được bắn lên trời, tạo ra một khung cảnh mĩ lệ mê người.
Pháo hoa nổ vang trời, át đi những tiếng đấu súng kịch liệt xung quanh.
Tôi đứng bất động trước cửa sổ, đồng tử phản chiếu lại các màu sắc của ánh sáng từ pháo hoa nổ ra, nhất thời quên mất việc trả lời.
Hắn vì muốn giết người nên tắt hết đèn.
Nhưng hắn sợ tôi nghe thấy tiếng súng, nên hắn đã cho người đốt pháo hoa nổ vang trời che át đi tiếng súng.
Tôi ngẩn người, nhưng một tiếng súng nổ bên tai đã khiến tôi lấy lại tinh thần.
Quản gia nằm gục trên mặt đất, và một họng súng chĩa vào trán tôi.
“Nghe nói cô chủ sợ súng.”
Ôn Nhất Phàm ban ngày vẫn còn dịu dàng nhã nhặn bây giờ đang bịt miệng tôi lại, thấp giọng nói:
“Vậy thì hãy ngoan ngoãn đi theo tôi, đừng gây ra tiếng động.”