19.

Lần nữa đi vào biệt thự của Phương Tự Bạch.

Rõ ràng là thời gian trôi qua không lâu, nhưng mà loại cảm giác cảnh còn người mất này rất hoang đường.

Sân trước của biệt thự dường như từng bị đánh bom nên đang được tu sửa lại, tôi đứng trước cửa sổ lầu hai nhìn công nhân đang bận rộn, vô duyên vô cơ lại nhớ tới màn pháo hoa đêm đó.

“Cô… Bà, bà chủ, Ngài Bạch mời bà đến thư phòng.”

Tôi đi theo người hầu đến thư phòng, vừa bước vào cửa đã nhìn thấy Phương Tự Bạch đang dựa lưng vào ghế, trên bàn có rất nhiều hồ sơ.

Tôi liếc mắt nhìn, tự nhiên ngồi xuống đối diện hắn.

“Đã điều tra xong lý lịch của tôi rồi à?”

Quầng mắt Phương Tự Bạch thâm đen, chắc đã mất đêm không ngủ.

Nhưng ánh mắt của hắn vẫn sắc bén như cũ.

Hắn không trả lời câu hỏi của tôi, chỉ bình tĩnh nói:

“Đàn em của Ôn Nhất Phàm nói, Tô Tô vẫn luôn ở đó, không có di chuyển.”

“Bọn họ cũng không đặt bom ở trong kho hàng.”

Tôi nhìn thẳng vào mắt hắn, trầm ngâm:

“Nhưng tôi không thấy Tô Tô ở trong kho hàng… Ý của anh là ở đây còn có người thứ ba?”

Phương Tự Bạch hừ lạnh: 

“Cô không phải là người thứ ba sao.”

Phương Tự Bạch vẫn còn nghi ngờ tôi.

Nhưng cho dù hắn có thông minh đến đâu thì hắn cũng không thể nào biết tôi là Tô Tô được.

Tôi không hề sợ hãi:

“Nếu như anh đã điều tra lý lịch của tôi, chắc hẳn anh đã biết là tôi không cố ý bỏ rơi Tô Tô, bây giờ tôi đã quay lại, chỉ cần chờ cứu được con bé về, tôi sẽ đưa con bé đi.”

Phương Tự Bạch hờ hững: 

“Dựa vào đâu?”

“Dựa vào tôi là mẹ ruột của con bé, còn anh chẳng là gì cả.”

Mắt Phương Tự Bạch tối lại, siết chặt cây súng trong tay.

Tôi lạnh lùng nói:

“Đứa nhỏ không hiểu chuyện, nhưng không lẽ tôi còn không nhìn ra sao? Nếu không phải là do anh dùng con bé làm mồi nhử tổ chức tiệc gì đó thì con bé cũng sẽ không bị bắt cóc.”

“Đều là những kẻ lòng dạ đen tối, giả vờ làm người tốt làm gì.”

Những lời này chọc trúng điểm yếu của Phương Tự Bạch, khiến hắn gợi lên cảm giác áy náy.

Tôi định tiếp tục nói thì có tiếng gõ cửa.

“Ngài Bạch, đã tìm thấy người rồi.”

20.

Hai ngày sau, trên núi Thanh Tuyền.

Một đám người đi trước sắp lên tới đỉnh núi thì bị phục kích.

Mưa bom bão đạn, người phía dưới không thể đi lên, người bên trên cũng không thể đi xuống.

Tình hình đang trong thế giằng co, tôi và Phương Tự Bạch đang núp sau hai tảng đá trái phải.

Tôi bình tĩnh sắp xếp:

“Anh ở lại đây thu hút mấy tên đó và mở đường, tôi sẽ từ vách núi leo lên cứu người.”

Ở vị trí này đã có thể thấy ngôi nhà được làm bằng các tấm sắt vuông nằm sát vách đá trên đỉnh núi.

Tô Tô đang ở trong đó.

Phương Tự Bạch không đồng ý:

“Cô ở đây mở đường, tôi đi lên trước.”

Không cho tôi cơ hội phản đối, Phương Tự Bạch cố gắng tự leo lên vách đá, quăng lại một câu:

“Tô Tô bây giờ vẫn chưa nhận lại cô, cô đi lên chưa chắc đã cứu được người.”

Tôi giả bộ do dự một lúc, trên đỉnh đầu lại vang lên tiếng súng nổ.

Tôi nghiến răng, dẫn theo người lao ra mở đường.

Phương Tự Bạch dưới sự yểm trợ của đàn em không ngừng leo lên trên, cho đến khi tới đỉnh.

Tôi tận mắt nhìn thấy hắn chạy về phía ngôi nhà kia, rồi bước vào đóng cửa lại.

Đạt được mục đích, tôi kéo dài thời gian giải quyết đám địch kia, đầu óc tôi hoàn toàn hướng về phía hệ thống đang truyền diễn biến thực ở chỗ Phương Tự Bạch.

Trong nhà, Phương Tự Bạch đang đứng trên một tấm ván gỗ vuông.

Đối diện, cách hắn 5 mét có một tấm ván gỗ giống hệt.

Chỉ là bên dưới tấm ván gỗ đối diện là vực thẳm mênh mông.

Và ở trên tấm ván gỗ kia, chính là Tô Tô đang nằm thở thoi thóp.

Hai tấm ván gỗ được nối với nhau bằng một thanh gỗ rất nhỏ.

Giống như cán cân của Thiên Bình, cũng giống như một cây cầu bập bênh.

Cho dù Phương Tự Bạch tiến lên một bước hay lùi lại một nhịp thì cán cân sẽ mất cân bằng, Tô Tô sẽ rơi xuống dưới vực thẳm ngay lập tức.

Phương Tự Bạch đứng bất động, hắn chỉ có thể đứng yên một chỗ thất thần nhìn Tô Tô từ từ lìa xa nhân thế.

Bởi vì, có một quả bom mini cột trong lòng bàn tay trái của Tô Tô.

Đếm ngược: Ba Phút.

Đây chính là kết thúc sinh tử mà tôi thiết kế cho Phương Tự Bạch.

21.

Thông minh như Phương Tự Bạch.

Từ giây phút bước qua cánh cửa, hắn đã hiểu tình hình trong đây.

Sắc mặt hắn trắng bệch, đầu tiên là thấp giọng gọi Tô Tô vài tiếng.

Người máy Tô Tô dựa theo thiết lập của tôi trình tự phản ứng lại, gian nan ngẩng đầu lên từ tấm ván gỗ, để lộ ra khuôn mặt chịu rất nhiều tra tấn.

Đứa bé 5 tuổi, khuôn mặt nhỏ hóp lại, vừa ngẩng đầu lên giọt nước từ đôi mắt to tròn đã lăn dài xuống.

Bất cứ ai nhìn thấy đều phải đau lòng.

“Tô Tô đừng sợ…”

Giọng Phương Tự Bạch hơi run, nhưng hắn vẫn là phản diện chính có khả năng quan sát nhạy bén.

Hắn rất nhanh đã phát hiện ra có một sợi dây thừng treo lơ lửng phía trên đầu Tô Tô.

Thời gian đếm ngược chỉ còn chừng hai phút.

Thời gian cấp bách, Phương Tự Bạch vẫn nhẹ giọng hướng dẫn từng bước:

“Tô Tô, đứng dậy nào, cố gắng nắm lấy sợi dây thừng kia nhé?”

Nhưng mà, sợi dây thừng này cũng là bẫy do tôi sắp đặt.

Tô Tô nghe hắn nói vậy thì chậm rãi liếc nhìn sợi dây thừng.

Cô bé hít hít mũi, nói ra lời kịch đầu tiên mà tôi vì cô bé nghĩ ra bằng giọng nức nở:

“Papa, con chỉ có một bàn tay…”

Cô bé chỉ có một bàn tay đang bị gài bom, không còn tay nào để nắm sợi dây thừng.

Bàn tay còn lại của cô bé đã bị chặt mất vì Phương Tự Bạch.

Viên đạn không mang ý tốt bắn ra lúc mới gặp, giờ phút này lại ghim thẳng giữa tim Phương Tự Bạch.

Tô Tô cười hồn nhiên giống như lúc mới gặp hắn, càng giống như đang hỏi “Đây là súng đồ chơi sao?”

Cô bé nâng bàn tay lên, tò mò hỏi:

“Papa, đây là bom sao?”

Đếm ngược: Một Phút.

Khi nào tình yêu sẽ mãnh liệt nhất?

Là khi người kia buông xuôi, người còn lại nhận ra rằng tình yêu này không bao giờ trọn vẹn, cũng không bao giờ tồn tại thêm lần nữa.

Tôi cong khoé môi, im lặng chờ đợi giờ vàng điểm, dùng cái chết của Tô Tô để hoàn thành nhiệm vụ chinh phục cuối cùng này.

Tôi nhìn thấy đôi môi của Phương Tự Bạch đang run rẩy, vẻ mặt luôn bình tĩnh của hắn nay đã trở nên bất lực hơn bao giờ hết.

Tôi dễ dàng giải quyết đám người ‘robot’ phục kích, đi đến bên ngoài cửa đợi thành quả.

Nhưng đúng lúc này, Phương Tự Bạch đột nhiên ngẩng đầu lên, vẻ mặt bình tĩnh và chắc chắn:

“Tô Tô, duỗi tay ra.”

Tôi hoảng hốt, không biết hắn muốn làm gì.

Khoảng cách của hai người bọn họ là 4 mét! Có duỗi tay cũng không làm gì được?

Phương Tự Bạch dùng hành động để trả lời câu hỏi của tôi.

Hắn giống như một cơn gió, dùng tốc độ phi thường để chạy đến chỗ Tô Tô ở phía bên kia.

Ngay khi tấm gỗ bắt đầu nghiêng, hắn bật người nhảy về phía trước.

Hắn không cứu được người thì hắn sẽ đi theo người cùng chết! 

Tôi không dám tin, đây là ý nghĩ duy nhất hiện lên trong đầu tôi.

Cùng lúc này, một âm thanh quen thuộc vang lên trong đầu tôi.

[Ký chủ, giá trị chinh phục của nhân vật Tô Tô đạt 100!]

Ngoài âm thanh này, tôi còn nghe được một âm thanh chói tai khác.

Giống như thứ gì đó vừa mới vỡ ra.

22.

Lúc mới là thành viên của tổ chức chinh phục thuộc bộ phận xuyên nhanh.

Tôi theo sư phụ xuyên qua nhiều thế giới khác nhau làm nhiệm vụ, sư phụ từng nghe đồn trong vũ trụ này có tồn tại một Tà Thần, không ai có thể thắng được hắn.

Vị Tà Thần đó có thể biến hóa khôn lường, giỏi nắm bắt cảm xúc và chuyên lấy tim của con người để ăn.

“Nhưng con cũng không cần sợ, Thần chỉ nhắm vào những trái tim cứng cỏi, hơn nữa đây chỉ là tin đồn, Tà Thần cũng chưa chắc có thật.”

Lúc đó, sư phó an ủi tôi:

“Trái tim của con người là thứ yếu đuối nhất, có khi Thần  còn chướng mắt với những trái tim được rèn luyện bằng nhiệm vụ của chúng ta.”

Tôi im lặng nhưng chắc chắn sau này bản thân sẽ mạnh mẽ hơn.

Cho nên tôi hỏi sư phụ:

“Làm sao con có thể xác định trái tim của bản thân có sơ hở hay không?”

Sư phụ trầm mặc một lát, rồi trả lời:

“Lúc đầu có thể nó chỉ giống như một cơn gió thoảng qua, con sẽ nghe thấy một âm thanh rào rạt lướt qua, nhưng âm thanh đó quá nhẹ, quá nhẹ để con chú ý đến.”

“Bẵng đi một thời gian, tiếng gió hoà với tiếng mưa, mưa to gió lớn là quy luật tự nhiên, và con vẫn sẽ không để ý đến.” 

“Cho tới một ngày, con nghe thấy tiếng sấm cuồn cuộn, nhưng khi mở cửa ra con không nhìn thấy tia sét nào, chỉ có vài giọt mưa nhỏ rơi trên lá chuối…”

“Tô Di, đó chính là lúc xác định tim con có sơ hở.”

Bởi vì có sơ hở, cho nên từ trước đến giờ không thèm chú ý đến âm thanh, nhưng chỉ trong một giây âm thanh đó lại trở nên chói tai.

……

Khi tôi lấy lại tinh thần người đã chạy vào căn nhà kia.

Lúc tôi tới chỉ kịp thấy hình bóng Phương Tự Bạch ôm Tô Tô cùng rơi xuống.

Nhưng tay hắn đã nắm lấy được sợi dây thừng được treo lơ lửng ở trên trần nhà.

Sợi dây thừng đang từ từ đứt đoạn.

Ngay giây phút tôi nhìn sợi dây, nó hoàn toàn đứt rời ra.

Tôi chạy như bay đến nắm chặt sợi dây thừng, bất tri bất giác nghi ngờ…

Âm thanh chói tai kia chỉ là tiếng dây thừng đứt thôi sao?

Tôi muộn màng nhớ lại lời của sư phụ đã nói nhiều năm trước, bây giờ mới có thể hiểu một điều.

Sự xảo quyệt của Tà Thần nằm ở chỗ –

Gió là điềm báo của mưa, nhưng không phải cơn gió nào cũng nhất định sẽ có mưa.

Giống như trái tim của con người sẽ luôn thay đổi, không ai có thể đoán được sơ hở nào là sự ưu ái của Thần.

Tôi cúi mắt nhìn xuống phía dưới.

Điều đầu tiên tôi nhìn thấy là quả bom trong lòng bàn tay của Tô Tô.

Hiển thị đếm ngược: 00:00.

Sau đó, tôi nhìn thẳng vào đôi mắt của Phương Tự Bạch.

Đôi mắt ấy đen như vực thẳm, sâu thẳm đến mức có thể nuốt chửng mọi thứ.

Nhưng tôi lại có thể thấy được trong đó có một chút ý cười.

Trong chớp mắt, tôi sởn tóc gáy.

Rốt cuộc ai mới là thợ săn, ai mới là con mồi?

[Hoàn Chính Văn.]

Ngoại truyện:

Tại bộ phận xuyên nhanh, trung tâm y tế khoang điều trị nội thương bỗng nhiên vang lên cảnh báo:

[Tổ xuyên nhanh, nhân viên số 002 Tô Di bị rối loạn tinh thần, cần đưa tới thế giới đặc thù để tiến hành điều trị.]

[Đề nghị đưa tới thế giới: Vương quốc của nhà Vua.]



 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play