5.

Mặc dù cơ thể tôi hôn mê, nhưng ý thức của tôi lại vô cùng tỉnh táo.

Tôi nhìn Phương Tự Bạch ngẩn người trong vài ba giây, rồi lại bình tĩnh ra lệnh cho đàn em đưa tôi đi bệnh viện.

Hắn đút hai tay vào túi quần, lướt qua thi thể của tên nhóc béo bước lên xe, sau khi lên xe hắn nhắm mắt lại nghỉ ngơi, như thể sự việc ngoài ý muốn khi nãy chẳng có chút gì liên quan đến hắn.

Hệ thống nhịn không nỗi nữa: [Ký chủ, hắn sẽ không cảm kích đâu, càng sẽ không áy náy. Cô làm như vậy thật sự là không đáng chút nào.]

Hệ thống vừa dứt lời thì Phương Tự Bạch đang ngồi trên xe bỗng nhiên mở bừng mắt ra.

Hắn sai người đi điều tra lý lịch của tôi.

[Cô thấy chưa, hắn ta chỉ biết nghi ngờ và càng nghi ngờ cô thôi, giá trị chinh phục vẫn sẽ mãi là 0.]

Tôi không đáp lời hệ thống, thảnh thơi để mặc ý thức chìm vào giấc ngủ, cuối cùng bị đánh thức bởi một âm thanh thông báo.

[Giá trị chinh phục +5.]

Hệ thống không thể tin nổi: [Ký chủ, âm thanh vừa nãy thông báo gì vậy?]

Nhìn thấy Phương Tự Bạch đang xem sơ yếu lý lịch của tôi, tôi hiểu ra: 

[Những thứ tôi kêu cậu chuẩn bị trong sơ yếu lý lịch cậu có làm đúng theo hết không?]

Hệ thống gật đầu: [Là vì chuyện này sao?]

Tôi tự thiết lập bối cảnh cho bản thân ở đây là: Con gái riêng của một nhà giàu có bị cha ruột sắp đặt cho dì đưa đến cô nhi viện.

Phương Tự Bạch khi còn nhỏ cũng bị đưa đến cô nhi viện như thế này.

Trong nguyên văn hắn táng tận lương tâm, ý chí sắt đá, chỉ có duy nhất một lần hắn mềm lòng là lần hắn tha cho tên nhóc 7 tuổi đã trộm ví tiền của hắn.

Không ai để ý đến chi tiết này, mọi người chỉ nghĩ lương tâm của hắn đột nhiên trỗi dậy.

Cũng không ai nhớ rằng, Phương Tự Bạch năm 7 tuổi cũng đã từng trộm ví tiền của người khác rồi bị người ta đánh dở sống dở chết.

Thứ hắn buông tha không phải là tên trộm, thứ hắn buông tha là hắn – Phương Tự Bạch của năm 7 tuổi.

Hệ thống đã hiểu ra mọi chuyện: [Những điều cô kể cô trải qua ở cô nhi viện đều là những điều nhân vật phản diện khi còn nhỏ đã trải qua!]

[Bù đắp những khuyết điểm của mình vào người khác, đây gọi là tâm lý bù trừ trong tâm lý học. Những người đi tìm người thay thế cũng vì lý do này.]

Hệ thống nói thầm: [Lúc đầu tôi còn tưởng cô nhận giặc làm ba, là muốn dùng cách đần độn nhất để chinh phục hắn, không ngờ cô lại đang dùng cách chuyên nghiệp để chinh phục….]

Tôi làm việc không bao giờ không có mục đích.

Tôi dời mắt nhìn về phía Phương Tự Bạch.

Hắn đang ngồi ngay ngắn ở bàn làm việc, vẻ mặt hững hờ bình tĩnh, nhưng ngón tay cầm tập văn kiện thì đang siết lại căng thẳng.

Không đáng sao? 

Dùng một cánh tay đổi lấy quyền được chinh phục hắn, rất đáng.

6.

Hệ thống rất phấn khích.

Dù trong một tuần tôi nằm viện, Phương Tự Bạch chưa tới thăm lần nào.

Nhưng hệ thống vẫn tràn đầy tự tin, luôn thông báo cho tôi mọi nhất cử nhất động của hắn.

[Sự việc ở cô nhi viện đã gây ra sóng gió trong xã hội, gần đây Phương Tự Bạch đều phải lo đối phó với cảnh sát, rất nhiều người muốn lợi dụng chuyện này để lật đổ hắn, hắn thật sự rất bận.]

Phương Tự Bạch giết nhiều người ở cô nhi viện như vậy, cho dù là ở thế giới hỗn loạn này, hắn cũng khó mà lui ra một cách dễ dàng.

May mắn là cô nhi viện đó không phải là không có tội.

Một đường dây buôn bán và thuần phục trẻ em bị phanh phui, thậm chí còn ảnh hưởng đến các thế lực ở bên ngoài.

Hệ thống chắc chắn: [Chờ nhân vật phản diện giải quyết xong chuyện này, hắn nhất định sẽ tới đón cô.]

Nhưng thực tế là chuyện còn chưa giải quyết xong hắn đã tới rồi.

Hôm đó tôi còn đang xếp đồ cùng với tên đàn em mà hắn cử đến để trông chừng tôi.

Hệ thống nhắc nhở tôi Phương Tự Bạch đã đến hành lang bệnh viện rồi, đúng lúc đó tên đàn em kia hỏi tôi:

“Tại sao cháu lại nói Ngài Bạch là ba của cháu?”

“Bởi vì chú ấy là một siêu anh hùng đó!”

Trước mặt tên đàn em đang bối rối, tôi giải thích đầy lý lẽ: 

“Dì cháu trước khi đi có nói, ba cháu là một siêu anh hùng, một ngày nào đó ông ấy sẽ bước trên những đám mây đầy màu sắc để tới đón cháu.

Ngày hôm đó bọn họ lại lần nữa muốn nhốt cháu vào hộp nhỏ, cháu chạy ra ngoài cầu cứu thì đụng vào người chú ấy.

Tuy rằng chú ấy không có bước trên những đám mây, nhưng chú ấy đã cứu cháu, là một siêu anh hùng, còn không phải là ba của cháu sao?”

Một câu chuyện được tạo ra bởi logic của một đứa nhóc, khiến cho tên đàn em nghe xong chỉ biết ngậm miệng lại vì không trả lời được.

Trong không gian yên tĩnh, đột nhiên có một giọng nói nhạt nhẽo xuyên qua cửa truyền vào tai tôi.

“Ý của cháu là, chỉ cần ngày đó cháu đụng vào ai, thì người đó chính là ba cháu?”

Khóe miệng Phương Tự Bạch nhếch lên cười mỉa, thong thả đi tới bên cạnh giường bệnh, rũ mắt xuống lặng lẽ nhìn tôi.

Câu chuyện có phải thật hay không, hoàn toàn phụ thuộc vào chuyện người nghe có vạch trần nó hay không.

Tim tôi khẽ run lên.

Sau đó tôi nghe Phương Tự Bạch ‘chậc’ một tiếng:

“Vậy chẳng phải tôi quá xui xẻo rồi sao.”

7.

Tôi trố mắt.

Giây tiếp theo, tôi nhập tâm vào vai diễn nhào tới phía Phương Tự Bạch, kích động kêu:

“Papa!”

Vì một tay đang băng bó nên tôi bị mất cân bằng.

Lúc tôi chuẩn bị lao xuống dưới gầm giường, Phương Tự Bạch đã đưa tay ra đỡ tôi.

Phương Tự Bạch nâng cằm tôi lên, ánh mắt sắc bén dò xét từng centimet trên mặt tôi.

Tôi rụt cổ lại tỏ vẻ sợ hãi, hắn nhẹ nhàng ấn đầu tôi xuống.

Hắn mỉm cười âm trầm:

“Đã nhận tôi làm ba, thì chỉ có thể làm người của tôi, hiểu không?”

Bắt đầu từ giờ phút này, tôi mới được coi là đã chính thức bước vào ngưỡng cửa của cuộc chinh phục Phương Tự Bạch.

Tôi ngây thơ gật đầu, rồi tự hỏi tiếp theo nên làm thế nào.

Khác với những đối tượng của các nhiệm vụ trước, Phương Tự Bạch là một nhân vật phản diện từ đầu đến cuối truyện, nhưng hắn ta bị chỉ trích nhiều hơn hết so với những nhân vật phản diện khác.

Tâm lý hắn vặn vẹo nên tính tình của hắn rất thất thường, hành động của hắn cũng rất phi logic, mạch thần kinh của hắn chẳng có ai có thể hiểu được.

Giống như việc hắn vẫn nghi ngờ danh tính của tôi nhưng vẫn tự mình tới đón tôi về nhà.

Áp dụng phương pháp tâm lý bù trừ chỉ là bước đầu, nó sẽ không ảnh hưởng mạnh mẽ tới hắn.

Phương Tự Bạch chắc chắn sẽ còn rất nhiều kế hoạch khác.

Hàng ngàn kế hoạch đang hiện liên trong đầu tôi.

Tôi đang cân nhắc xem nên tiếp tục chinh phục bằng cách nào, thì đột nhiên cảm thấy cả người nhẹ bẫng.

Thì ra xe đã chạy tới biệt thự của Phương Tự Bạch, nên hắn đang dùng một tay bế tôi xuống xe.

Tôi ngồi trên cánh tay của Phương Tự Bạch, quay đầu nhìn rồi lại hận không thể tự chọc mù hai mắt của bản thân.

Biệt thự có diện tích hơn một nghìn mét vuông, sân trước rộng gần bằng sân bóng đá chật kín người.

Quản gia, người hầu, bảo vệ… Bọn họ đều mặc đồng phục, cả người đứng thẳng tắp như như đang chuẩn bị đánh trận.

Nhìn thấy chúng tôi tới, bọn họ cùng lúc khom người xuống, rồi đồng thanh hô lên như sấm:

“Chào mừng cô chủ.”

… Cứu với.

Căn biệt thự này của Phương Tự Bạch, chắc chắn là do ai đó dùng ngón chân đào ra đúng không?

8.

Đây là một cảnh tượng mà dù có là tiểu thuyết Mary Sue cũng không dám viết ra.

Nhìn thấy cảnh này, tôi từ khó thở chuyển thành không dám thở.

Phương Tự Bạch không nhận ra điều này.

Hắn xoa đầu tôi, giọng điệu bá đạo không ai bằng:

“Từ đây về sau cháu chính là cô chủ của nhà họ Phương, bọn họ đều nghe theo sự sai biểu của cháu, biết chưa?”

Tôi kiềm chế lại linh hồn đang run rẩy, nhưng vẫn không thể kìm lại được: “Oa~”

Giọng điệu có hơi kì lạ, sợ Phương Tự Bạch nghe ra được manh mối, tôi liền diễn tiếp bộ dạng kinh ngạc rồi cảm thán:

“Papa, ba thật là lợi hại! Thật giống như vị vua mà con đã từng xem qua trên TV, vừa đẹp trai vừa uy vũ…”

Tôi dùng lượng từ ngữ mà những đứa trẻ 5 tuổi nhớ được sắp xếp lộn xộn lại nói, gần như bí ngôn từ.

Phương Tự Bạch nhíu mày, mắng:

“Có chút tiền đồ đi, đừng có bày ra bộ dạng không hiểu sự đời này nữa.”

Tôi: “….”

Hệ thống đột nhiên nhắc nhở: [Giá trị chinh phục +5.]

Tôi kinh ngạc nhìn Phương Tự Bạch, bắt được khoảnh khắc hắn khẽ nhếch lông mày vui sướng.

Tôi không chắc chắn nên thử tiếp tục khen hắn: “Papa, ba thật sự là người ba tốt nhất trên thế giới!”

Lông mày của Phương Tự Bạch nhếch lên càng cao.

[Giá trị chinh phục +5.]

“Papa, con yêu ba nhất!”

[Giá trị chinh phục +10.]

…….

Khi giá trị chinh phục tăng đến 35, nó cuối cùng cũng không tăng thêm nữa.

Phương Tự Bạch bế tôi vào căn phòng công chúa màu hồng nhạt rộng hai trăm mét vuông, hắn ngồi xổm xuống dùng ánh mắt sáng ngời nhìn tôi.

Tôi hiếm khi lộ ra vẻ mờ mịt.

Nhìn thấy được vẻ lúng túng sâu trong mắt hắn, tôi đột nhiên nhanh trí:

“Chỗ này đẹp quá, con rất thích! Cảm ơn papa!”

Sâu trong mắt Phương Tự Bạch rõ ràng đã vui hơn.

Hắn đứng dậy xoa đầu tôi, bỏ lại một câu:

“Ừm. Nghỉ ngơi cho tốt.”

Sau đó hắn cất bước nhẹ nhàng rời đi.

Hệ thống lại vang lên nhắc nhở lần nữa: [Giá trị chinh phục +10.]

“…”

Này?

Thì ra tâng bốc mới chính là vũ khí sắc bén nhất để chinh phục à…?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play