Chương 3

Đúng như lời dì Hồ nói, đến 9 giờ, cổng lớn bị khóa lại, mọi người không được ra vào, phải để tiểu thiếu gia nghỉ ngơi.

Kỳ Phương Diễm không lên lầu, cũng không nhúc nhích, chỉ một mình dựa người trên sô pha ở phòng khách, ánh mắt mơ màng nhìn vào chiếc TV lớn đen kịt phía trước.

Anh vốn dĩ có tính cách phản nghịch, không thích bị gò bó. Giờ đây, ngồi trong biệt thự tối tăm này, hắn chỉ cảm thấy một nỗi bực bội và áp lực dâng lên. Cảm giác như những cơn mưa xối xả và những đám mây đen trĩu nặng đang bao phủ, khiến hắn khó thở.

Kỳ Phương Diễm hạ mắt, tay nhét vào túi áo, lục tìm cái bật lửa. Cảm giác bực bội khiến hắn muốn hút một điếu thuốc để tìm chút bình yên.

Bật lửa trong tay Kỳ Phương Diễm lóe lên vài lần rồi tắt. Anh nghĩ một lúc rồi không hút nữa.

Đột nhiên, điện thoại của anh rung lên hai lần. Kỳ Phương Diễm liếc mắt nhìn.

Trên màn hình là tin nhắn mới: “Kỳ ca, đêm nay Kione quán bar có dàn nhạc mới, cậu có đến không?”

Bang!

Kỳ Phương Diễm tắt bật lửa, khoác áo lên người rồi đi về phía cửa. Nhưng khi tay anh nắm vào tay nắm cửa và dùng sức kéo xuống, cửa lại không chịu mở.

Kỳ Phương Diễm nhíu mày, lại dùng sức nắm chặt hai tay vào tay nắm cửa. Hai cánh cửa lớn giống như đã được khảm chặt dưới nền đất, không chút nhúc nhích.

Bất chợt, anh nhận ra cửa đã bị khóa trái.

Nếu dùng một cách nói khác, có thể coi anh như đang bị giam cầm.

Trước kia, Kỳ Quân chỉ quản lý anh bằng những bài kiểm tra nghiêm ngặt, nhưng giờ thì khác. Tống đại thiếu gia trong nhà, lại trực tiếp đẩy anh vào cái nhà giam này, cửa còn bị khóa chặt không có lối ra.

Kỳ Phương Diễm chợt nhớ đến buổi sáng, khi Tống Tư Ninh đưa ra những quy định cứng nhắc. Cảm giác lúc này quả thật thật vớ vẩn đến cực điểm. Anh bật cười nhạo một tiếng, rồi thấp giọng mắng: “Thật con *ẹ nó có bệnh...”

Cả ngày hôm nay, Kỳ Phương Diễm luôn phải kiềm chế cảm xúc của mình. Cánh cửa không mở được chính là điểm bùng nổ, như một con đê bị vỡ, khiến cơn giận trong lòng anh trào dâng.

Kỳ Phương Diễm xoay người, nhìn xung quanh một vòng, rồi cong lưng, tùy tiện nắm lấy một chiếc ghế gỗ trong phòng khách. Với một lực mạnh mẽ, anh tiến về phía cửa sổ sát đất.

Cửa sổ pha lê giòn, chỉ cần dùng chút sức sẽ dễ dàng làm vỡ tan.

Một khi cửa sổ vỡ, tiếng vang sẽ chấn động cả căn nhà. Tất cả mọi người trong Tống gia sẽ bị đánh thức, thậm chí cả hệ thống an ninh cũng sẽ bị kích động. Kỳ Phương Diễm biết, anh sẽ không thể chạy thoát.

Nhưng anh không hề quan tâm.

Dù có bị đưa đến Cục Cảnh Sát hôm nay, hắn cũng sẵn sàng phá tan cái lồng sắt này.

Chuyện phá cửa sổ pha lê để chạy trốn không phải lần đầu Kỳ Phương Diễm làm, anh đã tích lũy không ít kinh nghiệm.

Để tránh cho những mảnh vụn pha lê văng vào người, anh nhanh chóng quan sát một vòng quanh cửa sổ sát đất, tìm ra điểm chịu lực tốt nhất. Cầm ghế lên, anh chuẩn bị ném về phía cửa sổ, nhưng đột nhiên, từ tầng hai vang lên một tiếng ho khan.

“Khụ khụ khụ khụ khụ........”

Từ tầng trên vọng xuống, tiếng ho rất nhỏ, nhưng nghe biết chắc chắn là của Tống Tư Ninh.

Cái cổ thanh mảnh, nhuận sắc của cậu phát ra những tiếng ho khàn, như thể đang cố nuốt một ngụm máu, khiến người khác nghe mà thấy khó chịu.

Kỳ Phương Diễm bỗng nhớ lại buổi tối khi dùng cơm, Tống Tư Ninh ngồi trên xe lăn, ho khan rồi hơi cong người lại, thân hình gầy yếu, mảnh mai như cánh ve, run rẩy trong những cơn ho. Rõ ràng là một tiểu thiếu gia mà ai cũng kính nể, vậy mà lại đáng thương đến thế.

Giống như Kỳ Quân đã nói ———— cùng một người bệnh tính toán chi li, thì có bao nhiêu bản lĩnh.

Cơn tức trong lòng tan đi phân nữa, Kỳ Phương Diễm trầm mặc vài giây, xoay người ném chiếc ghế trong tay xuống, tùy tiện tìm một cửa sổ không khóa, rồi leo ra ngoài.

—--

Lúc mười giờ tối, quán bar vẫn chưa bắt đầu chương trình biểu diễn.

Khi Kỳ Phương Diễm bước vào quán bar, mọi người đều nhìn anh chằm chằm, bàn tán xôn xao, cho rằng anh là người sắp lên sân khấu làm ca sĩ chính.

Tóc đỏ, khuyên tai đen, chân dài vai rộng, vẻ ngoài sắc bén, khí chất soái khí mạnh mẽ, và sự tự tin toát ra từ chính anh khiến người ta cảm thấy như đang nhìn thấy một nam thần tượng nổi tiếng, kiểu như những nhóm nhạc nam đang hot hiện nay.

“Kỳ ca!”

Kỳ Phương Diễm nhìn quanh một vòng, thì thấy Văn Nam Hách đang đứng ở một góc, vẫy tay về phía anh.

Văn Nam Hách ngồi bên cạnh Lý Sưởng, khi Lý Sưởng thấy Kỳ Phương Diễm bước đến, ngay lập tức giống như chuột gặp mèo, vội vã co người lại, cổ khẽ cúi xuống, tay không biết phải đặt vào đâu.

Kỳ Phương Diễm bước đến, không nói gì, chỉ ngồi xuống sô pha, ánh mắt dán chặt vào Lý Sưởng.

Văn Nam Hách liếc nhìn qua lại giữa hai người, rồi cười, ôm vai Lý Xưởng hòa giải: 

“Kỳ ca, tôi đã nghiêm khắc nhắc nhở Sưởng Nhi rồi, nó cũng hiểu ra lỗi của mình. Hôm nay đến đây là thành tâm xin lỗi cậu, mong cậu rộng lượng bỏ qua lần này, nó hứa sẽ không bao giờ tái phạm nữa.”

Ánh đèn mờ ảo trong quán bar làm ánh mắt của Kỳ Phương Diễm lạnh lẽo, như một luồng băng, sắc bén như dao nhỏ.

Lý Sưởng quẹt quẹt đầu bút mực, trong lòng như có kim đâm muối xát, thật sự không chịu nổi bị giày vò như lăng trì từng nhát một. Cậu hít sâu một hơi, mặt dày mở miệng nhận sai:

“Kỳ ca, tôi sai rồi! Tôi thật sự sai rồi! Hôm đó như bị ma quỷ ám thân, cho dù chủ nhiệm giáo dục có ép đến mức nào, tôi cũng không nên bán đứng cậu! Về đến nhà là tôi hối hận đến thắt ruột thắt gan! Kỳ ca, cậu tha cho tôi lần này đi, tôi van cậu đấy!”

Ngón tay Kỳ Phương Diễm khẽ gõ lên thành ly rượu, chất lỏng trong ly sóng sánh dưới ánh đèn, phản chiếu ánh mắt lạnh lẽo như băng của anh. Anh không đáp lời Lý Sưởng, chỉ nhàn nhạt buông một câu:

“Giỏi lắm, Lý Sưởng, đến cả trò ‘câu cá chờ pháp luật’ cậu cũng học được rồi.”

“Không phải tôi! Là chủ nhiệm giáo dục, ổng ————”

Lý Sưởng theo phản xạ muốn thanh minh, nhưng ánh mắt vừa chạm phải ánh nhìn của Kỳ Phương Diễm, lập tức như bị bóp nghẹn. Giọng cậu nghẹn lại, rồi rút tay tát mạnh vào má mình một cái:

“Kỳ ca, tôi sai rồi! Tôi không phải người! Ly này… tôi uống thay cho lỗi lầm của mình!”

Lý Sưởng nâng ly rượu lên, ngửa đầu uống cạn trong một hơi. Rượu Tây nồng độ cao cay xộc đến tận cổ họng, khiến cả người cậu run lên từng chập, mặt mũi đỏ bừng, suýt chút nữa ho sặc.

Kỳ Phương Diễm nhàn nhạt cất lời, giọng không cao nhưng lạnh lẽo:

“Chỉ một ly?”

Lý Sưởng mặt mày xám xịt, ánh mắt như muốn khóc nhìn sang Văn Nam Hách cầu cứu. Văn Nam Hách không nỡ nhìn thẳng, chỉ lặng lẽ đẩy ly rượu trước mặt mình đến sát tầm tay Lý Sưởng.

Lý Sưởng nhìn đến mà chết lặng. Cậu không ngờ Văn Nam Hách cũng có lúc vung tay bỏ đá xuống giếng, mặt nhăn như khỉ, lặng lẽ làm khẩu hình:

“Còn tính là huynh đệ không đấy?!”

Văn Nam Hách nghiêng đầu, tay chống nửa bên mặt, liếc về phía Kỳ Phương Diễm, ra hiệu:

“Đừng lắm lời, uống mau đi.”

Lý Sưởng cắn răng, ngửa cổ uống cạn ly thứ hai, cay đến mức toàn thân như bốc hỏa.

Kỳ Phương Diễm khẽ cười, giọng như gió lạnh lướt qua da thịt:

“Tửu lượng không tệ.”

Nói rồi, anh đưa ly rượu Tây chưa hề động tới của mình, đặt thẳng xuống trước mặt hắn.

Lý Sưởng lúc này thật sự muốn khóc. Cậu cắn răng, cố gắng nuốt trọn ly rượu thứ ba. Vừa dứt xuống bụng, ánh mắt liếc thấy Kỳ Phương Diễm đang vẫy tay gọi thêm rượu, trong lòng lạnh toát như bị rót băng. Sợ bản thân chưa kịp say đã mất mạng trong tay người ta, cậu lập tức bật dậy, hướng về phía trước lớn tiếng gọi:

“Ê! Kiều Minh, đêm nay tụi bây tính chơi bài gì thế?!”

Đúng lúc dàn nhạc vừa bước vào quán bar, Lý Sưởng nhận ra tay guitar quen mặt trong nhóm. Vừa cất giọng bắt chuyện thật to, cậu vừa mượn cớ bước khỏi chỗ ngồi, lặng lẽ trượt khỏi tầm mắt của Kỳ Phương Diễm, thuận thế dạt về phía đám người đông đúc.

Lý Sưởng chuồn đi rồi, trên ghế sofa chỉ còn lại hai người—Kỳ Phương Diễm và Văn Nam Hách.

Văn Nam Hách vẫy tay gọi phục vụ mang thêm rượu, khẽ cười, vào vai người hòa giải:

“Kỳ ca, lúc nãy Sưởng Nhi cũng kể với tôi tình hình hôm đó. Cậu nghĩ mà xem, giáo viên tụi cậu mang bao nhiêu người đến dồn ép, cậu ta cũng khó xử thật. Cậu cũng hiểu tính cách nó rồi, không đến mức phải so đo mãi thế đâu.”

Kỳ Phương Diễm tất nhiên biết rõ tình hình khi đó. Chủ nhiệm giáo dục dẫn theo nhiều người như vậy, nếu không bắt được “đầu sỏ trọng phạm” là anh, thì những người còn lại đều sẽ bị vạ lây. Lý Sưởng cũng chẳng còn cách nào khác.

Vốn dĩ anh không định truy cứu, nhưng chuyện này sau đó gây ra ảnh hưởng quá lớn. Mà Lý Sưởng là người châm ngòi, ít nhất cũng phải gánh lấy vài phần tức giận của anh.

Kỳ Phương Diễm lạnh nhạt buông một câu:

“Cậu ta đáng.”

Văn Nam Hách nhướng mày.

Anh, Kỳ Phương Diễm và Lý Sưởng là huynh đệ thân thiết từ nhỏ, Văn Nam Hách hiểu rất rõ—Kỳ Phương Diễm xưa nay không phải kiểu người hay chấp nhặt.

“Làm sao vậy?” Văn Nam Hách hỏi, ánh mắt chăm chú nhìn Kỳ Phương Diễm. “Cha cậu lại giở trò gì với cậu à?”

Kỳ Phương Diễm nhấp một ngụm rượu, trầm tư một lát rồi mới lạnh nhạt đáp:

“Ông ta đem tao bán đi rồi.”

“A?!”

Lúc này, dàn nhạc bắt đầu biểu diễn. Tiếng nhạc nhẹ nhàng, chậm rãi vang lên, mở đầu bằng một ca khúc tiếng Anh đầy cảm xúc. Dưới sân khấu, rất nhiều người bắt đầu hát theo, tạo thành một không gian ấm áp. Lý Sưởng hẳn là sợ Kỳ Phương Diễm, không biết đã trốn ở đâu, không dám quay lại.

Kỳ Phương Diễm vốn không nghĩ sẽ nói về Tống gia, nhưng khi thấy Văn Nam Hách cứ không ngừng hỏi, anh liền thuận miệng nói ra hai câu.

Văn Nam Hách nghe xong thì ngây người vài giây, rồi mắng một câu:

“Má nó, cái tên thiếu gia Tống gia đó muốn gây chuyện à? Dám động vào Kỳ thiếu?”

Kỳ Phương Diễm có chút phiền lòng. Anh châm một điếu thuốc, nhưng chỉ để đó mà không rít lấy một hơi, làn khói lặng lẽ bay lên rồi tan vào ánh đèn mờ đục của quán bar. Văn Nam Hách tưởng chuyện đến đây là kết thúc, đang định chuyển đề tài thì Kỳ Phương Diễm lại đột ngột mở miệng:

“Tao chỉ không hiểu, vì sao lại là tao?”

Kỳ Phương Diễm khẽ búng tàn thuốc, ngước mắt nhìn về sân khấu biểu diễn. Đồng tử màu nâu sẫm phản chiếu ánh đèn rực rỡ, trông như ánh sáng cũng bị giam lại trong đôi mắt ấy. Anh tựa như chỉ thuận miệng buông ra một câu, nhẹ đến mức tưởng chừng không mang theo cảm xúc.

Văn Nam Hách thoáng sững người, không biết nên trả lời ra sao.

Không khí trong quán bar lúc này rơi vào một nhịp ngắt lặng lẽ. Dàn nhạc trên sân khấu chuyển sang thể loại metal cuồng nhiệt, cả sàn nhảy bắt đầu sôi trào, trống dồn dập, tiếng gào thét như muốn phá tan lồng ngực. Thế nhưng ở chiếc bàn nơi hai người họ ngồi, lại yên tĩnh đến mức lạnh lẽo, như một góc chết cô lập với thế giới.

Vài cô gái ăn mặc nóng bỏng, thân mang hương nước hoa nồng nàn, tiến lại gần định xin phương thức liên hệ của Kỳ Phương Diễm. Nhưng tất cả đều bị anh kẹp lấy cổ tay, không nhanh không chậm đẩy đi, ánh mắt hờ hững như thể chưa từng nhìn thấy họ.

Qua một hồi lâu, Văn Nam Hách đột nhiên như bị đánh thức, bật người ngồi thẳng dậy, lớn tiếng nói:

“Má nó, đúng rồi Kỳ ca! Cái tên Tống thiếu đó chỉ là bị tai nạn xe, cần một người ở bên cạnh bầu bạn, tại sao người đó lại phải là anh?!”

Tống Tư Ninh gặp tai nạn, từ đó ngày ngày ru rú trong nhà, tâm tình trầm mặc ít lời. Chủ tịch Tống muốn tìm cho cậu ta một người bạn để cùng chơi, mong có thể khiến con trai mình trở nên cởi mở hơn.

Tống gia ở Minh Thành địa vị hiển hách, Tống Tư Ninh lại là con một trong nhà. Ai được đi theo bên cạnh cậu ta, cho dù chỉ là làm bạn, thậm chí làm chân sai vặt, cũng xem như một chân bước vào tầng lớp trên—vòng xoay của giới nhà giàu. Biết bao nhiêu người đỏ mắt, muốn giành lấy cơ hội đó, xếp hàng từ đây đến Bắc Cực cũng không ngán. Thế mà, người được chọn lại là... anh.

Mà Kỳ Phương Diễm vốn nổi tiếng tính khí bạo lực, cá tính lạnh lùng cứng đầu, là kiểu thiếu niên bất kham, trong mắt các bậc phụ huynh chẳng khác nào loài sói hoang báo dữ.

Nói trắng ra, nhà nào mà có đứa con ngoan ngoãn, sạch sẽ, ai lại muốn dính dáng gì đến một người như anh?

Tìm anh, chẳng khác nào tìm đến rắc rối.

Cho dù Kỳ Quân có muốn lấy lòng Tống chủ tịch đi nữa, cũng phải tự biết rõ con trai nhà mình là loại gì. Dù ông ta có hồ đồ đến mấy, cũng không thể mù quáng tới mức đem một quả bom hẹn giờ như Kỳ Phương Diễm đi chăm sóc cho cậu ấm Tống gia.

Văn Nam Hách nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy không thông, tâm trí bị vướng trong mớ rối rắm này suốt mấy tiếng đồng hồ.

Cuối cùng, Văn Nam Hách thật sự nghĩ không thông, đầu óc rối như tơ vò. Chợt nhớ ra một chuyện khác, hắn buông ly rượu, nghiêng người về phía trước, tò mò hỏi:

“Đúng rồi Kỳ ca, tôi nghe người ta nói Tống thiếu gia kia lớn lên đẹp tới mức không tưởng, giống tiên đồng hạ phàm, thật hay xạo vậy?”

“…”

Kỳ Phương Diễm ngước mắt, lẳng lặng nhìn hắn mấy giây, ánh mắt như nhìn kẻ thiểu năng. Cuối cùng chỉ lạnh lùng nhả ra hai chữ:

“Mù à.”

Rạng sáng mười hai giờ, ban nhạc trên sân khấu vừa biểu diễn xong bản cuối cùng, bầu không khí vẫn chưa chịu lắng xuống, mà Lý Sưởng mới mặt mày nịnh nọt chui về bàn ngồi.

Kỳ Phương Diễm cầm lấy áo khoác, lười ở lại thêm, chuẩn bị rời đi.

Văn Nam Hách nói:

“Kỳ ca, nếu cậu đã chán ngán Tống thiếu gia thì cũng đừng quay lại nữa. Dù gì bây giờ ba cậu cũng đi rồi, hà tất phải nhịn nhục chịu đựng cảnh ăn nhờ ở đậu?”

Kỳ Phương Diễm vỗ vỗ túi áo, bình thản đáp:

“Tiền không có.”

Văn Nam Hách lập tức tỏ ra nghĩa khí:

“Vậy thì đến ở nhà tôi, hoặc tôi bao cậu một phòng khách sạn, dù sao cũng đâu phải ở lâu dài một tháng gì đó.”

Lý Sưởng thấy thế cũng không chịu kém, lập tức mạnh miệng:

“Kỳ ca, cậu muốn bao nhiêu tiền, tôi cho cậu hết!”

Kỳ Phương Diễm phất tay từ chối, lười nhác nói:

“Thôi, phiền.”

Anh từ trước đến nay không có thói quen vay mượn tiền người khác, càng không thích làm phiền ai.

Văn Nam Hách vẫn không ngừng khuyên:

“Hôm nay cậu vào nhà Tống gia, cái tên thiếu gia đó đã cho cậu một cái phủ đầu, sau này có khi nào lại còn làm trò gì khác không? Kỳ ca, nếu không thì đừng về nữa.”

Kỳ Phương Diễm nghe vậy khẽ cười, ánh mắt lạnh lẽo, đáp lại một câu ngắn gọn:

“Ai có thể động đến tôi?”

—--

Rạng sáng một giờ, Kỳ Phương Diễm trở lại Tống gia, theo đường cũ lén lút trèo qua cửa sổ vào biệt thự.

Khi anh vững vàng tiếp đất, xoay người nhìn về phía cửa sổ đã mở rộng, trong đầu bất chợt nảy sinh cảm giác hoảng hốt.

Anh đã sống 18 năm, vô luận ở nhà hay ở trường, luôn là người muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, không có chút nào kiêng dè sắc mặt của người khác.

Nhưng hôm nay, lại là lần đầu tiên, anh ra khỏi nhà vào ban đêm mà cảm thấy như một tên ăn trộm.

Cảm giác nghẹn khuất, nghẹn trong lòng anh khi bước vào ngôi nhà này, giống như bước vào một chiếc quan tài. Mọi tâm trạng tốt đẹp tan biến, chỉ còn lại một cảm giác bực bội và áp lực dồn nén trong lòng.

Vì thế, Kỳ Phương Diễm bắt đầu tự hỏi ———— liệu có đáng để đổi lấy một tháng tự do, với ước mơ mãnh liệt về chiếc mô tô mới, lại phải chịu đựng cảm giác này?

Anh uống vài ngụm rượu, đầu hơi choáng váng, xoa xoa trán, không muốn suy nghĩ thêm về vấn đề này. Anh xách áo khoác, bước lên cầu thang xoay tròn.

Biệt thự im lặng, tất cả mọi người đều đã ngủ. Cảm giác tĩnh mịch đến mức chỉ nghe thấy tiếng bước chân của Kỳ Phương Diễm vang vọng trong không gian. Anh vô thức bước nhẹ hơn.

Lầu hai không có đèn, chỉ có ánh sáng u lam từ bể cá trên tường chiếu xuống âm thầm chiếu rọi một góc hành lang, lặng lẽ quét qua vị trí giữa cửa phòng Kỳ Phương Diễm và Tống Tư Ninh.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play