Chương 2
Kỳ Phương Diễm vốn chẳng còn kiên nhẫn, sau khi chơi xong ván thứ sáu liền nhét điện thoại vào túi, đứng dậy bước thẳng ra cửa.
Kỳ Quân phản ứng nhanh, lập tức đứng bật dậy, túm lấy cánh tay Kỳ Phương Diễm, hạ giọng gằn từng chữ:
“...Mày định làm gì đấy?”
“Về nhà.”
“Đừng có vô tổ chức vô kỷ luật, ngồi yên đấy cho tao!”
“Là tôi không có quy củ à?” – Kỳ Phương Diễm hất tay ra, giọng nói không hề kiêng dè, vang dội khắp phòng khách.
Nếu là ngày thường, hai người nhất định lại ầm ĩ một trận, nhưng hôm nay đang ở nhà người khác, Kỳ Quân chỉ đỏ bừng mặt, không nói được một câu nào.
Kỳ Phương Diễm xoay người định bước đi.
Đúng lúc này, từ tầng hai bỗng vang lên tiếng mở cửa, theo sau là những âm thanh lộp cộp đều đều vang xuống.
Âm thanh ấy rất kỳ lạ, tựa như tiếng đốt ngón tay khẽ gõ lên sàn gỗ đặc. Kỳ Phương Diễm bước chân khựng lại, theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên.
Ánh trưa xuyên qua ô cửa kính tầng hai, chiếu xuống thành từng mảng sáng loang lổ như sóng nước, tựa ánh mặt trời rải xuống biển vào lúc rạng đông.
Một bảo mẫu đẩy chiếc xe lăn màu bạc chậm rãi dừng lại ở đầu cầu thang tầng hai, ngay nơi vầng sáng lấp loáng ấy.
Trên xe là một thiếu niên. Rõ ràng đang giữa mùa hè, nhưng cậu lại khoác áo len cổ cao màu trắng ngà, mắt bị che bằng một dải lụa trắng, để lộ ra nửa khuôn mặt tinh xảo, xinh đẹp đến mức không thật. Cằm hơi ngẩng, dáng vẻ cao ngạo như một vị tiểu vương tử, từ trên cao nhìn xuống Kỳ Phương Diễm.
Kỳ Phương Diễm sững người, đứng chết trân tại chỗ, nửa bước cũng không động đậy.
Không khí xung quanh như ngừng lại trong khoảnh khắc ấy.
“Vị này chính là con trai của Chủ tịch Tống, Tống Tư Ninh thiếu gia.” Kỳ Quân là người đầu tiên phản ứng lại, cười xã giao, bước nhanh đến cạnh Kỳ Phương Diễm, hạ giọng ra lệnh:
“…Kỳ Phương Diễm, chào người ta đi.”
Kỳ Phương Diễm không nhúc nhích.
Anh không biết phải chào cái gì.
Kỳ Quân không nhịn được nữa, mạnh tay đè đầu anh xuống.
Không kịp phản ứng, anh bị ấn khom người, lưng cúi thấp, dáng vẻ như một kẻ hèn mọn cúi đầu trước mặt cậu. Bên tai vang lên tiếng Kỳ Quân gằn giọng:
“Kỳ Phương Diễm, chào tiểu thiếu gia.”
Cửa sổ sát đất mở một nửa, gió lùa vào, làm lay động tấm rèm, những hạt nước từ hoa vừa được tưới bay lên, rơi xuống mặt đất, âm thanh của điều hòa phát ra đều đều.
Một lúc sau, Kỳ Phương Diễm mới phục hồi lại tinh thần, tránh khỏi tay Kỳ Quân, nhìn lên người đang ở phía trên.
Là người mù? Hay người què?
Trong khi hắn đang đánh giá, Tống Tư Ninh mở miệng, nhưng lời đầu tiên của cậu không phải nói với Kỳ Phương Diễm hay Kỳ Quân, mà là hơi nghiêng đầu, nói với bảo mẫu bên cạnh:
“Dì Hồ, nói cho cậu ta quy tắc ở đây.”
Giọng cậu rất êm tai, hòa vào luồng khí lạnh từ điều hòa lan trong không khí, như dòng suối mát len qua khe núi, nhẹ nhàng, thản nhiên, không mang chút cảm xúc.
Dì Hồ đứng từ xa trên lầu hai, mặt không biểu cảm, khẽ gật đầu với Kỳ Phương Diễm rồi nói:
“Kỳ thiếu gia, thiếu gia nhà chúng tôi sức khỏe không tốt. Khi ngài vào ở, mong có thể tuân thủ một vài quy củ sau đây.
Thứ nhất, thiếu gia của chúng tôi nghỉ ngơi đúng giờ vào lúc 9 rưỡi tối. Sau 9 giờ, trong nhà sẽ tắt đèn và đóng cổng, không ai được tự ý ra vào.
Thứ hai, thiếu gia rất nhạy cảm với mùi rượu. Nếu Kỳ thiếu gia có thói quen này, mong ngài tự kiềm chế.
Thứ ba, thiếu gia không thích những người có đời sống cá nhân phức tạp. Kỳ thiếu gia, xin hãy giữ mình trong sạch.”
Mấy cái quy củ lớn nện xuống, Kỳ Phương Diễm nghi ngờ chính mình nghe lầm. Anh nhíu chặt mày, bước hẳn lên một bước, hỏi:
“…Cậu vừa nói gì?”
Kỳ Quân vội đè vai anh lại, sợ anh xông lên gây chuyện, cười gượng hoà giải:
“Quy củ nhà Tống gia, đều là quy củ tốt cả, đáng để tuân theo, đáng để tuân theo.”
Kỳ Phương Diễm bị giữ lại, ánh mắt vẫn sắc như dao, ngẩng đầu nhìn thẳng Tống Tư Ninh:
“Lặp lại lần nữa.”
Anh từ nhỏ đã không quen bị ai quản thúc, càng chưa từng có ai dám ở vị trí cao như thế ra lệnh cho anh.
Tống Tư Ninh vẫn ngoảnh mặt làm ngơ, khẽ nói: “Dì Hồ, về phòng.”
“Vâng.”
Cuộc gặp đầu tiên giữa anh và Tống Tư Ninh, quả thật chẳng mấy tốt đẹp. Căng thẳng từ đầu đến cuối, không chút hòa khí, càng không nói đến thiện ý.
Anh cùng Kỳ Quân chờ gần một tiếng đồng hồ, rốt cuộc đối phương cũng chỉ xuất hiện chừng hai phút, ngạo nghễ đứng trên cao, không buồn nhìn anh lấy một cái, càng chẳng thèm nói lấy một lời. Thái độ ấy, giống như đứng trên bậc thang mà khinh miệt hết thảy phàm nhân dưới chân mình.
Chờ đến khi dì Hồ đẩy xe lăn đưa cậu trở lại phòng, ánh mắt Kỳ Phương Diễm vẫn còn dán chặt vào mảng nắng rơi trên cầu thang tầng hai, sững người vài giây.
Rồi anh bật cười.
Cười xong, sắc mặt anh lập tức trở nên lạnh lùng. Anh giật lấy chiếc vali trong tay bảo mẫu, xoay người bước ra ngoài.
“Ngầu thật đấy…”
Bảo mẫu bị hành động này làm sợ đến mức không dám động, vội vàng lùi lại mấy bước.
“Mày làm gì?” Kỳ Quân bắt lấy vai Kỳ Phương Diễm.
Kỳ Phương Diễm vẻ mặt không kiên nhẫn, đẩy tay Kỳ Quân ra, nói: “Tôi muốn làm gì thì làm.”
Kỳ Quân nhắc nhở: “Mày bây giờ không có tiền.”
“Vậy đói chết ngoài đường, không cần ông lo.” Kỳ Phương Diễm không dừng bước, mắt vẫn hướng về phía cửa chính. Kỳ Quân không vội, giọng điệu đều đều nói: “Một tháng nữa, sang năm mày muốn tham gia giải đua mô tô gì đó, tao sẽ lo liệu cho mày xuất ngoại tham gia.”
Kỳ Phương Diễm ánh mắt khẽ co lại, bước chân đột ngột dừng lại.
Kỳ Quân không hề ngừng, bước đến trước mặt Kỳ Phương Diễm, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào anh một lúc lâu, rồi trầm giọng nói: “Kỳ Phương Diễm, con nhìn lại mình đi, nhìn lại người ta đi. Con so với một người bệnh mà còn tính toán chi li, con có bao nhiêu bản lĩnh?”
Kỳ Phương Diễm im lặng một chút, rồi mới đáp: “Những quy củ đó, tôi làm không được.”
Kỳ Quân hiểu rõ con trai mình là người như thế nào, nếu có thể làm được, hắn đã làm từ lâu. Ông nhìn xung quanh một vòng, rồi chỉ vào mắt Kỳ Phương Diễm, nói nhẹ: “Đừng quá đáng.”
Kỳ Phương Diễm im lặng một lúc, rồi nói: “Sang năm, tháng sáu, giải đua King of Road toàn cầu ở Mỹ, kéo dài hai tháng.”
Kỳ Quân gật đầu, đáp: “Được rồi.”
—-
Biệt thự Tống gia có tổng cộng sáu tầng, 24 gian phòng, trang trí phong cách giống với đại sảnh tầng một. Tuy nhiên, điểm khác biệt là ở tầng hai và ba, trên các vách tường có thêm một bể cá treo, bên trong là những loài cá biển hiếm và kỳ lạ, trong đó có cả cá mập, một số con khá hung dữ.
Kỳ Phương Diễm vốn không mấy hứng thú với ngôi nhà này, nhưng không thể không nhìn thêm vài lần vào bể cá.
“Chủ tịch Tống rất thích nuôi cá, tất cả những con cá này đều do ông ấy chăm sóc. Cậu không cần phải sợ cá mập đâu, bể cá rất chắc chắn, chúng không thể làm hại ai đâu.” Bảo mẫu Tiểu Lưu mỉm cười giải thích.
Câu an ủi của Tiểu Lưu thực ra là điều thừa, Kỳ Phương Diễm chẳng có gì phải sợ cả.
Tiểu Lưu dẫn Kỳ Phương Diễm tham quan một vòng xung quanh, cuối cùng lại quay về tầng hai.
Phòng ngủ của Kỳ Phương Diễm nằm ở tầng hai, và không may là phòng của Tống Tư Ninh cũng ở đây, ngay đối diện với phòng anh.
Kỳ Phương Diễm biết chuyện này nhưng không nói gì, chỉ có Tiểu Lưu là thêm thắt: “Phòng của tiểu thiếu gia ngay đối diện phòng ngài, sau này hai người có thể làm bạn, giúp đỡ lẫn nhau.”
Kỳ Phương Diễm im lặng suốt chặng đường, nghe đến đó thì không kìm được mà bật cười, thấp giọng nói: “Làm bạn, giúp đỡ lẫn nhau?”
Anh dựa vào tường, nở nụ cười đầy vẻ khinh thường của một thiếu.
Bảo mẫu nhỏ liếc nhìn anh một cái, chỉ lo mặt đỏ tới mang tai, hoàn toàn không nhận ra sự châm chọc trong lời Kỳ Phương Diễm.
Căn phòng này thật sự rất tốt, thậm chí còn vượt xa phòng ngủ của anh ở Kỳ gia.
Thiết kế tối giản với tông xám đậm, sàn nối liền ra một ban công lớn, giường nhung hai mét thoạt nhìn đã thấy êm ái, ngay cả áo ngủ và dép lê cũng được chuẩn bị kỹ lưỡng theo đúng số đo của anh. Trên bàn còn đặt sẵn một chiếc máy tính mới nhất.
Kỳ Phương Diễm chỉ thờ ơ liếc qua một lượt, không chạm vào bất cứ thứ gì, cũng chẳng mấy bận tâm.
Chỉ là một tháng ngắn ngủi, Kỳ Phương Diễm đã bắt đầu đếm từng ngày mong rời khỏi đây. Anh coi nơi này chẳng khác gì một khách sạn tạm thời, hành lý cũng không buồn sắp xếp gọn gàng, mở ra đặt lộn xộn trên sàn, chỉ cần khép lại là có thể rời đi bất cứ lúc nào.
Vừa mới yên tĩnh trong phòng chưa được hai mươi phút, tiếng gõ cửa lại vang lên.
Người đứng ngoài là bảo mẫu Tiểu Lưu.
Trong tay cô ôm một chồng sách, mặt hơi đỏ lên, nhẹ giọng nói: “Kỳ thiếu gia, đây là dì Hồ bảo tôi mang cho ngài xem.”
Kỳ Phương Diễm không hiểu ra sao, dựa vào khung cửa lật qua vài trang, càng xem lại càng không hiểu nổi.
Bên trong cuốn sách toàn là những thuật ngữ y học rối rắm. Nhìn kỹ dòng chữ trên bìa, Kỳ Phương Diễm lập tức hiểu ra — đây là sổ khám bệnh của Tống Tư Ninh.
Anh “bốp” một tiếng gập mạnh cuốn sách lại, nhíu mày hỏi Tiểu Lưu: “Đưa cái này cho tôi xem làm gì?”
Tiểu Lưu lúng túng, nhỏ giọng đáp: “Đây là sổ khám bệnh của tiểu thiếu gia… Trước đó không lâu cậu ấy gặp tai nạn giao thông, dạo này lại hay đổ bệnh. Ông chủ nói anh với cậu chủ tuổi tác không chênh lệch, có thể tiện… chăm sóc lẫn nhau…”
Kỳ Phương Diễm thẳng thừng cắt lời: “Tôi không phải bác sĩ, cũng không có nghĩa vụ phải chăm sóc người bệnh.”
Nói rồi, anh nhét cuốn sổ trở lại vào lòng Tiểu Lưu, xoay người đóng sập cửa lại.
—-
Tống gia có quy củ nghiêm ngặt, bảy giờ tối là thời gian cố định dùng bữa tối.
Vợ chồng chủ tịch Tống đã ra nước ngoài từ hai ngày trước, còn Kỳ Quân sẽ bay trong đêm nay. Điều này đồng nghĩa rằng suốt một tháng tới, trong Tống gia chỉ còn lại Kỳ Phương Diễm, Tống Tư Ninh và vài bảo mẫu.
Khi Kỳ Phương Diễm bước vào phòng ăn, Tống Tư Ninh đã ngồi sẵn ở bàn, yên lặng chờ cơm.
Anh tùy tiện kéo ghế, ngồi xuống đối diện cậu.
Thức ăn được bày biện đơn giản, thanh đạm—vừa nhìn đã biết là thực đơn dành cho người bệnh. Kỳ Phương Diễm cũng không tỏ ý phàn nàn, chỉ cầm lấy một bát cháo, lặng lẽ húp từng muỗng một.
So với sự tùy ý, không câu nệ tiểu tiết của Kỳ Phương Diễm, Tống Tư Ninh ngồi đối diện lại toát ra vẻ lãnh đạm mà ưu nhã.
Cậu không nhìn thấy, cũng không biết trước mặt được dọn những món gì. Dì Hồ vì thế thu lại dáng vẻ vênh váo tự đắc khi đối xử với Kỳ Phương Diễm ban nãy, cúi người xuống, cẩn thận gắp một món, ghé bên tai Tống Tư Ninh nhẹ giọng nói tên từng món ăn.
Tống Tư Ninh ngồi ngay ngắn trước bàn ăn, thỉnh thoảng gật đầu, thỉnh thoảng khẽ lắc đầu.
Dì Hồ liền theo động tác ấy mà dâng món hoặc buông đũa, chu toàn đến độ còn hơn cả nha hoàn cổ đại hầu hạ chủ tử.
Khi dì Hồ gắp xong đồ ăn, bà không can thiệp thêm nữa. Tống Tư Ninh, với đôi tay tái nhợt và tinh tế, mò mẫm trên bàn một lúc, tìm đến chén cơm và đôi đũa, sau đó nhẹ nhàng đặt chúng vào lòng bàn tay. Mãi một lúc sau, cậu mới vất vả kẹp được một miếng đồ ăn, chậm rãi đưa vào miệng.
Kỳ Phương Diễm đã ăn xong từ lâu, tựa lưng vào ghế, ánh mắt lạnh lùng nhìn Tống Tư Ninh mà không chút thiện cảm. Nhưng Tống Tư Ninh, tất nhiên, không thể thấy gì.
Tống Tư Ninh ăn rất chậm, từng miếng thức ăn cậu đưa vào miệng phải trải qua nhiều lần nhai, gần như là nỗi vất vả. Mỗi miếng ăn của cậu dường như phải đấu tranh, khác biệt hẳn so với cách Kỳ Phương Diễm ăn nhanh chóng, gọn gàng, như thể một ngụm là đủ để nuốt trọn sủi cảo chiên.
Cậu vừa mới ăn được hai miếng, chiếc đũa đột nhiên không kẹp được nữa, sủi cảo chiên rơi xuống người, vết bẩn dính vào áo lông màu trắng gạo của Tống Tư Ninh.
Dì Hồ vội vã luống cuống, ánh mắt sợ hãi nhìn vào sắc mặt của Tống Tư Ninh, nhẹ giọng an ủi: “Tiểu thiếu gia, không sao đâu, không sao đâu, đợi lát nữa đổi áo mới là được, đổi áo mới là được...”
Tống Tư Ninh siết chặt chiếc đũa trong tay, ngực phập phồng mạnh mẽ vài cái, nhưng vẫn cố chấp muốn tiếp tục gắp đồ ăn, chỉ là làm thế nào cũng không thể kẹp được.
Ngón tay hắn run rẩy, đột nhiên nghiêng đầu ho khan vài tiếng.
“Khụ khụ khụ...”
Lần ho khan này rất dữ dội, trong tay cậu không thể cầm nổi chén đũa. Dì Hồ lập tức tiếp nhận chén cơm, theo phản xạ nâng tay lên, định vỗ vào lưng cậu, nhưng bàn tay lại do dự không dám dừng lại trên lưng Tống Tư Ninh, không biết phải làm gì.
Bên ngoài, các bảo mẫu vội vàng đổ nước, lấy thuốc, bối rối như rối loạn, chỉ có Kỳ Phương Diễm ngồi đó, mặt không đổi sắc, vững như Thái Sơn, không hề lo lắng.
Một lúc sau, Tống Tư Ninh mới từ từ bình phục được hơi thở. Dì Hồ đưa lại chén cơm, nhưng lần này cậu lại đẩy tay bà ra.
“Ăn xong rồi.” Tống Tư Ninh khàn khàn nói.
“Mới ăn hai cái sủi cảo, nếu không lại ăn thêm một chút.” Dì Hồ lo lắng khuyên.
Tống Tư Ninh che miệng lại, ho khan vài tiếng, một tay yếu ớt che bụng, có chút bực bội nói: “Dạ dày không thoải mái, ăn không vô........”
Kỳ Phương Diễm lúc này mới chú ý nhìn Tống Tư Ninh một cách tỉ mỉ.
Thật gầy, thân hình mỏng manh như tờ giấy trắng.
Khuôn mặt bị tấm khăn trắng che khuất gần hết, chỉ lộ ra phần cằm và đôi môi trắng bệch. Chỉ qua những chi tiết này, có thể nhận ra cậu đang rất mệt mỏi, sắc mặt vô cùng tệ, tình trạng sức khỏe rõ ràng không tốt.
Dì Hồ nghe thấy Tống Tư Ninh nói vậy, vội vàng lo lắng: “Có cần kêu bác sĩ đến xem không?”
Tống Tư Ninh khẽ lắc đầu, ho thêm vài tiếng nữa: “Không cần... Đưa tôi về phòng.”
Tiếng xe lăn xa dần, Tống Tư Ninh vừa rời đi, bảo mẫu lập tức tiến vào thu dọn đồ ăn và quét tước phòng.
Chẳng mấy chốc, khi thời gian trôi qua, đến 9 giờ tối, ánh sáng đèn trên trần nhà nhấp nháy vài lần rồi tắt hẳn.
Toàn bộ biệt thự chìm vào bóng tối, chỉ có ngọn đèn mờ nhạt ở tầng trên lầu vẫn còn sáng le lói trong màn đêm.