Chương 4
Cửa phòng đối diện đóng chặt, Tống Tư Ninh hẳn đã ngủ từ lâu.
Kỳ Phương Diễm chỉ liếc qua một cái, rồi xoay người bước tới cửa phòng mình. Anh móc chìa khóa trong túi áo, dựa vào ánh sáng lờ mờ mà tra vào ổ khóa.
Ngay lúc ấy, sau lưng đột nhiên vang lên tiếng cửa mở khẽ.
Âm thanh rất nhỏ, nhưng giữa màn đêm tĩnh mịch lại như xé rách bầu không khí. Động tác trên tay Kỳ Phương Diễm khựng lại, men rượu còn chưa tan hết khiến đầu óc hắn hơi mơ hồ, chưa kịp phản ứng, đã nghe một giọng nói lạnh lẽo vang lên phía sau.
“Kỳ Phương Diễm.”
Vẫn là giọng điệu lạnh nhạt, thờ ơ đến mức gần như không mang theo chút cảm xúc nào, vẫn là kiểu khí chất ngạo mạn bẩm sinh, vừa mở miệng liền khiến người ta cảm thấy bản thân thấp hơn một bậc.
Lần đầu tiên Tống Tư Ninh mở miệng nói chuyện với Kỳ Phương Diễm, lời nói vô cùng tiết kiệm — chỉ vỏn vẹn ba chữ, lại chính là gọi thẳng tên anh.
Kỳ Phương Diễm xoay người lại. Ánh sáng nơi hành lang lầu hai âm u, phản chiếu từ bể cá như phủ lên mọi vật một tầng nước mờ ảo, cả hành lang giống như biến thành thuỷ cung.
Tống Tư Ninh mặc bộ áo ngủ lụa màu trắng ngà, đang ngồi trên xe lăn, lưng tựa vào bể cá. Một con cá mập vây đen bơi lướt sau lưng cậu, vẩy đuôi tạo nên gợn sóng nhẹ nhàng. Gương mặt tinh xảo kia dưới ánh đèn lam phản chiếu trở nên lạnh như băng, mang theo khí chất xa cách như thần tiên nơi cao vời.
Kỳ Phương Diễm liếc mắt nhìn cậu hai giây, rồi dửng dưng quay người tra chìa khóa vào ổ, thản nhiên nói:
“Tống thiếu gia cũng biết tên tôi à? Thật là vinh hạnh.”
Giọng Tống Tư Ninh không mang chút dao động:
“Bây giờ là một giờ sáng. Cậu vi phạm giờ giới nghiêm.”
Kỳ Phương Diễm cười nhạt đáp lời:
“Giữa đêm khuya thế này mà Tống thiếu gia vẫn còn tỉnh táo đứng đây bắt lỗi tôi, xem ra sức khỏe không tệ, thời gian rảnh cũng chẳng ít.”
Tống Tư Ninh có lẽ chưa từng bị ai dùng thái độ nói chuyện ngang ngược như vậy. Cậu mím môi, im lặng một lát, rồi lạnh giọng ra lệnh:
“Nếu còn tái phạm, tôi sẽ gọi điện báo thẳng cho cha cậu.”
“Cạch” một tiếng, ổ khóa bật mở.
Cửa phòng khẽ hé ra, nhưng Kỳ Phương Diễm không vội bước vào. Anh buông tay khỏi chìa khóa, xoay người lại nhìn Tống Tư Ninh.
Ánh mắt hai người giao nhau trong bóng tối, giằng co trong vài giây. Kỳ Phương Diễm bỗng bật cười, nụ cười mang theo vài phần giễu cợt, rồi thong thả từng bước đi về phía cậu.
Cậu không biết Kỳ Phương Diễm định làm gì. Trong ánh sáng u tối, không thể thấy rõ động tác của anh, cảm giác bất an dâng lên khiến cậu vô thức siết tay vịn xe lăn, ngón tay tìm đến nút điều khiển, muốn lùi lại để tránh khỏi áp lực mà anh đang áp sát.
Nhưng Kỳ Phương Diễm đã bước tới trước mặt cậu, đưa tay túm lấy phần tựa lưng phía sau, kéo chiếc xe lăn một cái lạch cạch về trước, ép sát vào khoảng không giữa hai người.
Anh cúi người xuống, trong một khoảnh khắc bất ngờ, bàn tay đè lên mu bàn tay cậu đang đặt nơi tay vịn – một tiếng “cạch” vang nhẹ, lạnh lẽo.
Làn da vừa chạm vào nhau, hơi ấm trên người Kỳ Phương Diễm lập tức truyền tới, khiến Tống Tư Ninh như bị phỏng nhẹ. Cậu khẽ rùng mình, bản năng muốn rút tay về, nhưng bàn tay đối phương cứng rắn như gọng thép, siết chặt không buông, hoàn toàn không cho cậu cơ hội phản kháng.
Mỗi một tế bào trên người cậu lúc này đều trở nên đặc biệt nhạy cảm. Tống Tư Ninh có thể cảm nhận rõ ràng Kỳ Phương Diễm cúi sát xuống, hơi thở mang theo mùi thuốc lá và rượu nhàn nhạt phả bên tai, khiến cậu đứng ngồi không yên.
Tống Tư Ninh ngồi thẳng lưng, cố gắng đè nén mọi cảm xúc, giọng lạnh đi:
“Cậu muốn làm gì, Kỳ Phương Diễm?”
Kỳ Phương Diễm không vội trả lời, nghiêng đầu, nheo mắt lại, đầy hứng thú quan sát phản ứng của đối phương.
Tống Tư Ninh bị khí thế kia ép đến căng thẳng cực độ, dù ngoài mặt vẫn gắng giữ bình tĩnh, nhưng nơi xương quai xanh dưới cổ lại lặng lẽ bán đứng cậu.
Đôi xương quai xanh tựa như cánh bướm yếu ớt, phập phồng run rẩy, như thể đang thì thầm phản kháng, nhưng lại không đủ sức để thật sự thoát ra
Kỳ Phương Diễm cúi sát, giọng trầm thấp:
“Muốn gọi cho Kỳ Quân, bảo ông ta đến đưa tôi về?”
Tống Tư Ninh mím chặt môi, không đáp.
Kỳ Phương Diễm cười khẽ bên tai Tống Tư Ninh, khiến sống lưng cậu lập tức căng thẳng. Sau đó, Tống Tư Ninh cảm nhận được một làn gió nóng nhẹ lướt qua tai mình, Kỳ Phương Diễm trào phúng nói:
“Tống thiếu gia, cậu bao nhiêu tuổi rồi? Chỉ biết trốn sau cái bóng của người khác sao?”
Bốn phía chìm vào yên tĩnh, duy chỉ có âm thanh róc rách của nước từ bể cá vang lên, tạo thành những tiếng động nhẹ nhàng.
Tống Tư Ninh siết chặt tay vịn, cổ họng khẽ động, nhưng khi mở miệng, giọng cậu đã trở lại bình tĩnh như thường: “Kỳ Phương Diễm, xe của cậu còn đậu trong gara của tôi.”
Kỳ Phương Diễm nhìn xuống, không rõ có ý gì.
Tống Tư Ninh cắn môi, giọng ngày càng sắc bén: “Về sau, nếu còn có lần nào vi phạm quy tắc, tôi sẽ đốt luôn chiếc xe đó.”
Nụ cười trên mặt Kỳ Phương Diễm nháy mắt tắt ngấm, trong mắt toát lên cơn giận dữ mãnh liệt, anh chậm rãi nghiêng đầu, ánh mắt như lưỡi dao sắc bén nhìn chằm chằm vào mặt Tống Tư Ninh.
“Cậu nói lại lần nữa?” Kỳ Phương Diễm hạ thấp giọng, mỗi chữ đều có sự đe dọa.
Tống Tư Ninh lạnh lùng hơn cả Kỳ Phương Diễm, giọng điệu rõ ràng, không chút dao động: “Kỳ Phương Diễm, nếu cậu còn vi phạm quy tắc, tôi sẽ đốt chiếc xe của cậu.”
Một cơn giận dữ tột cùng dâng lên, luồng sức mạnh sắc bén lao thẳng về phía Tống Tư Ninh.
Tuy nhiên, Tống Tư Ninh không hề dao động, không hề nhúc nhích, ngay cả hơi thở cũng giữ vững, không hề loạn nhịp.
Cú đấm mạnh mẽ từ bên tai cậu vút qua, Kỳ Phương Diễm vung tay với lực mạnh mẽ, đấm vào mặt sau bể cá. Tiếng vang loảng xoảng chói tai vang lên, những con cá trong bể bơi lội hoảng loạn, nước trong bể vọt lên, khiến đèn bể cá cũng dao động theo.
Tiếng động kia vang dội đến mức làm cả biệt thự bừng tỉnh, mọi người vội vã kéo nhau đến đầu cầu thang, nét mặt đều hoảng hốt.
Ánh đèn lập tức được bật sáng, chiếu rọi cả đêm khuya như ban ngày.
Mọi ánh mắt lập tức dồn về phía hai người ở tầng hai: Kỳ Phương Diễm nắm chặt tay, gân xanh hằn lên rõ rệt, cú đấm vẫn còn giữ nguyên bên tai Tống Tư Ninh. Trong khi đó, Tống Tư Ninh lại như chẳng hề hay biết, bình thản ngồi đó, nét mặt lạnh lùng không chút dao động.
Khoảng cách giữa họ quá gần, gần đến mức nếu không phải vì bầu không khí căng như dây đàn, chỉ chực vỡ tung bất cứ lúc nào, người ta thật sự có thể ngộ nhận đây là cảnh một đôi tình nhân đang thì thầm thân mật.
Các bảo mẫu cuống cuồng nhào lên tầng hai, tiếng bước chân và giọng nói ồn ào vang khắp hành lang, nhưng Kỳ Phương Diễm như thể chẳng nghe thấy gì cả.
Hắn khẽ nghiêng người, cúi sát về phía Tống Tư Ninh, dùng âm điệu chỉ đủ để hai người nghe thấy, từng chữ một lạnh lùng vang bên tai cậu:
“Tiểu thiếu gia… đổi người khác mà chơi đi, tôi không làm chó cho ai dắt.”
Bảo mẫu vội vã lao lên lầu hai, nhưng vừa thấy khí thế trên người Kỳ Phương Diễm như sắp giết người đến nơi, lập tức bị dọa đứng chôn chân tại chỗ, không ai dám mở miệng một lời. Tựa như chỉ cần lỡ nói sai một câu, quả bom trước mặt sẽ nổ tung, một quyền giáng xuống người Tống Tư Ninh thì chẳng ai gánh nổi hậu quả ấy.
Dì Hồ mặt mũi tái mét, hai tay run rẩy đưa ra, giọng run run cầu xin:
“Kỳ thiếu gia… Có chuyện gì thì cứ từ từ nói, mọi thứ đều có thể giải quyết ổn thỏa…”
Trái ngược với vẻ hoảng loạn của những người xung quanh, Tống Tư Ninh lại bình tĩnh đến kỳ lạ. Cậu hoàn toàn phớt lờ câu nói vừa rồi của Kỳ Phương Diễm, giọng điệu vẫn như cũ, lạnh nhạt cất lời:
“Kỳ Phương Diễm, hôm nay cậu về muộn, uống rượu, hút thuốc—phạm liền ba điều. Nếu còn có lần sau, tôi sẽ cộng dồn cả hôm nay mà xử phạt.”
Nắm tay trước mặt Tống Tư Ninh vẫn chưa được thu lại, dù cậu cũng không hiểu tại sao mình lại làm như vậy.
Kỳ Phương Diễm siết tay, từng ngón tay khẽ kêu lên những tiếng kẽo kẹt, cơ bắp trên vai và cổ căng cứng, một gân xanh từ mu bàn tay lan dần lên cánh tay, phản ánh sức mạnh trong từng động tác của anh.
Anh nghiêng đầu, thanh âm trầm thấp đầy áp lực: “Tống Tư Ninh, tôi rất tò mò, chúng ta có quen biết sao? Cậu có tư cách gì mà quản lý tôi?”
Tống Tư Ninh không chút dao động, đối mặt với khiêu khích của Kỳ Phương Diễm, cậu bình thản đáp: “Mọi người trong nhà này đều phải tuân thủ quy củ của Tống gia.”
Kỳ Phương Diễm nhìn cậu bằng ánh mắt đầy uy hiếp, dừng lại một lúc rồi bất ngờ bật cười: “Tống Tư Ninh, cậu thật sự có bệnh.”
Dù có nói gì đi nữa, cũng chỉ là ông nói gà, bà nói vịt. Kỳ Phương Diễm buông tay ra, quay người, giận dữ đá một cú mạnh vào chiếc áo khoác trên mặt đất, quăng mạnh vào cửa, tạo ra một tiếng vang kinh thiên động địa, khiến sàn nhà rung lên theo từng nhịp.
Khi Kỳ Phương Diễm trở về phòng, những người đứng xung quanh mới thở phào nhẹ nhõm, như thể họ vừa thoát khỏi một cơn sóng gió.
Dì Hồ vội vàng che ngực, sắc mặt tái nhợt, vẫn chưa thể bình tĩnh lại sau cú sốc. Bà nhìn về phía Tống Tư Ninh đang ngồi trên xe lăn, trong đầu đang suy nghĩ cách khuyên cậu vài câu, thì đột nhiên nghe thấy một tiếng kẽo kẹt rất nhỏ. Dì Hồ theo phản xạ nhìn lại, chỉ thấy chỗ Kỳ Phương Diễm vừa đấm mạnh phát ra tiếng rồi tạo thành vết nứt lớn dần như mạng nhện.
Trước ánh mắt sợ hãi và hoảng hốt của mọi người, vết nứt trên mặt kính nhanh chóng lan rộng theo một tốc độ đáng sợ, mở rộng ra nhanh chóng. Còn chưa kịp để mọi người phản ứng, một tiếng nổ lớn vang lên, bể cá vỡ tan thành từng mảnh.
Nước từ bể cá ngay lập tức đổ xuống, tạt cả lên người Tống Tư Ninh.
Biến cố xảy ra đột ngột khiến mọi người đều bị choáng váng, Dì Hồ hoảng hốt hét lên một tiếng, vội vàng lao đến đứng chắn trước mặt Tống Tư Ninh.
Biến cố xảy ra đột ngột khiến tất cả mọi người đều sững sờ. Dì Hồ hoảng hốt kêu lên một tiếng, vội vàng chạy tới trước mặt Tống Tư Ninh.
Tống Tư Ninh không kịp phản ứng, chỉ cảm nhận được nước lạnh bất ngờ dội xuống, khiến toàn thân cậu ướt đẫm. Cậu khẽ run người, nắm tay vịn xe lăn càng siết chặt, nhưng vẫn không thể ngăn cản dòng nước lạnh từ trên đầu tuôn xuống, chảy dọc theo người.
Dì Hồ lớn giọng chỉ huy: “Đổ bể cá! Đẩy xe lăn đi!”
Chỉ trong chốc lát, biệt thự vào đêm trở nên hỗn loạn. Mọi người vội vã chạy loạn, có người ngã, có người va vào những bể cá bị lật úp. Mấy con cá trong bể trốn thoát, nhảy loạn trên mặt đất, một cô bảo mẫu suýt nữa dẫm phải con cá đang vội vã bơi.
Nhưng dù ngoài kia có hỗn loạn thế nào, cửa phòng Kỳ Phương Diễm vẫn đóng chặt, không có một chút động tĩnh.
Dì Hồ vội vàng đẩy Tống Tư Ninh vào phòng, thấy cậu toàn thân ướt đẫm, rõ ràng có chút lúng túng không biết phải làm sao. Bà nhanh chóng mở tủ quần áo, tìm một bộ áo ngủ sạch sẽ rồi đưa cho Tống Tư Ninh.
Nước lạnh theo từng giọt chảy xuống cằm Tống Tư Ninh, nhưng cậu vẫn không có động thái thay đổi, chỉ ngồi yên bất động.
Dì Hồ thở dài, bước nhanh đến cửa sổ, đóng cửa lại không để gió mát từ mùa hè thổi vào, lại bật máy sưởi hy vọng làm ấm phòng. Sau đó, bà quay lại, lấy một chiếc khăn tắm sạch sẽ từ phòng tắm, rồi nhẹ nhàng đặt lên đùi Tống Tư Ninh, vừa giúp cậu lau khô người. Khi đã loay hoay một lúc, bà ngồi xổm xuống trước mặt cậu, hỏi một cách cẩn trọng: “Thiếu gia, cậu có muốn tắm rửa một chút không?”
Tống Tư Ninh vẫn không lên tiếng. Dưới không khí ấm áp, nước trên người cậu đã khô gần hết, chỉ còn mái tóc vẫn còn ẩm, bị gió thổi nhẹ, lơ lửng trong không trung rồi mềm mại rủ xuống vầng trán trắng mịn.
Dì Hồ cũng không ép buộc. Tống Tư Ninh mắt không nhìn thấy, chân lại không tiện, cả người như con nhím nhỏ, luôn giữ khoảng cách với người khác, không thích bị chạm vào. Mỗi lần tự mình tắm rửa đều khiến bao người bên ngoài thấp thỏm lo lắng, huống chi bây giờ đã quá nửa đêm, nếu còn làm ầm ĩ thêm một lượt, e rằng cũng sắp tới hừng đông.
Đúng lúc đó, cửa phòng vang lên hai tiếng gõ nhẹ. Tiểu Lưu bước vào, trên tay nâng một chén canh gừng còn bốc khói, dè dặt tiến đến.
Dì Hồ đón lấy bát canh gừng, bưng đến trước mặt Tống Tư Ninh, nhẹ giọng dỗ dành:
“Thiếu gia, uống một ngụm canh gừng cho ấm người đi.”
Tống Tư Ninh không đưa tay đón lấy, chỉ lặng lẽ ngồi yên, vẫn không nói một lời.
Mọi người quanh cậu cũng đã quen rồi—trước tai nạn, Tống Tư Ninh vốn đã kiệm lời. Sau vụ tai nạn đó, nửa người tàn tật, tính tình từ lạnh nhạt chuyển thành quái gở. Những lúc như vậy, cậu không đáp lại ai đã không còn là chuyện lạ.
Dì Hồ đành đặt bát canh sang bàn nhỏ cạnh đó, mệt mỏi thở dài:
“Thiếu gia, ngài đừng giận nữa. Ngày mai tôi sẽ gọi cho ông chủ, xin đổi người khác đến. Kỳ thiếu gia tính khí quá mức nóng nảy, thật sự không thích hợp để ở cạnh cậu…”
Tống Tư Ninh nghe đến đó mới có chút phản ứng, cổ họng khẽ động, giống như một cỗ máy cũ kỹ vừa vận hành, chậm rãi cất lời, ngắt lời dì Hồ:
“Không đổi.”
Dì Hồ thoáng sửng sốt, nghĩ rằng cậu sợ phiền phức, vội khuyên nhủ:
“Thiếu gia, trước kia Kỳ tiên sinh cũng từng nói, Kỳ Phương Diễm tính tình ngỗ ngược, không thích hợp ở cạnh ngài. Chuyện đêm nay nếu để ông chủ Tống biết, chắc chắn sẽ sắp xếp cho cậu một người thích hợp hơn. Để tôi gọi cho ông chủ Tống—”
“Không đổi.”
Tống Tư Ninh cất giọng dứt khoát, âm điệu trầm thấp mà kiên quyết, như lưỡi dao sắc cắt ngang mọi lời khuyên can.
Dì Hồ lộ rõ vẻ khó hiểu, vẫn không cam lòng bỏ cuộc, dè dặt tiếp lời:
“Thiếu gia, cậu ta vừa rồi suýt nữa đã ra tay với cậu… giữ một người như vậy bên cạnh…”
“Tôi nói, không đổi.”
Tống Tư Ninh mất kiên nhẫn, đột ngột nâng cao giọng. Trong giọng nói đã không còn kiềm chế, lạnh lẽo như sắp cuốn trọn cả căn phòng vào cơn giông. Cậu ngẩng đầu nhìn về phía dì Hồ, tuy đôi mắt bị che bởi lớp vải trắng, nhưng ánh nhìn vô hình kia vẫn đủ khiến người ta run rẩy.
Dì Hồ sững sờ tại chỗ, hoàn toàn nghẹn lời.
Chỉ sợ dì chưa hiểu hết ý, Tống Tư Ninh lạnh lùng bổ sung:
“Tôi chỉ cần cậu ta.”
—-