Edit: QuiinYue

***

Thư Uyển còn chưa kịp hiểu rõ chuyện gì đã bị gói ghém đưa đến nhà vị hôn phu.

Thậm chí cậu còn không biết trong xã hội hiện đại chưa thành hôn mà đã dọn đến ở nhà vị hôn phu là chuyện có thể xảy ra.

Chuyện này thật quá sức hoang đường.

Vali để trong phòng ngủ còn chưa kịp mở ra lại phải xách đi. Xe nhà họ Úc đến rất nhanh, dừng ngay trước cổng biệt thự. Thư Uyển không kịp nghĩ quá nhiều, bị Thư Bác Quần thúc giục, cậu vội vội vàng vàng lôi đống áo thun ra khỏi vali, thay toàn bộ bằng đồ dài tay trong tủ.

Quan trọng nhất là phải mang máy tính đi.

Lúc xuống lầu, cậu đụng phải Thư Trạch. Thư Trạch liếc xéo nhìn cậu, khẽ cười mỉa một tiếng, vẻ hả hê trong mắt không thèm giấu giếm.

Thư Uyển thấp thỏm đi ra khỏi biệt thự, may mà chỉ có một mình tài xế. Tài xế nhà họ Úc chủ động giúp cậu cất vali, còn mở cửa xe cho cậu.

Cậu ngồi vào hàng ghế sau, trong đầu cứ văng vẳng lời đối thoại giữa Thư Trạch và Lưu Hiểu Lệ.

Vị hôn phu của cậu tên là Úc Hằng Chương, là cháu trai của đại phòng nhà họ Úc. Cha anh đã qua đời, còn mẹ thì không rõ có còn sống hay không. Nhà họ Úc có ba phòng, nhị phòng và tam phòng liên thủ đối phó với Úc Hằng Chương, chứng tỏ dù chỉ có một mình, anh vẫn đủ sức uy hiếp hai người chú của mình.

Hẳn là một nhân vật rất đáng gờm.

Chỉ là anh bị tật ở chân, rất có thể còn có vài thói quen kỳ quặc...

Đây là điều khiến Thư Uyển sợ nhất.

Kiếp trước, Lưu Ngạo Nhân là con trai trưởng dòng chính của Lưu phủ, vì bất cẩn ngã ngựa mà hai chân tàn phế, đến cả căn nguyên nam tử cũng không còn dùng được nữa. Lưu gia gia qua đời sớm, mẹ của Lưu Ngạo Nhân thương con như báu vật, chạy vạy khắp nơi cầu thuốc, cuối cùng nghĩ đến kết hôn xung hỉ.

Thư Uyển gả vào Lưu gia, vốn tưởng rằng chỉ cần tận tâm hầu hạ tốt mẹ chồng và chồng, trong phủ rộng lớn ấy, cậu ắt sẽ có chỗ đứng.

Nào ngờ mẹ con nhà họ Lưu căn bản không xem cậu là người.

Cậu chỉ là một thứ thuốc dẫn chữa bệnh cho Lưu Ngạo Nhân. Bệnh của hắn ta không thuyên giảm, cậu lại trở thành bao cát để trút giận.

Mẹ chồng và chồng đánh chửi cậu như cơm bữa, cả bọn hạ nhân cũng công khai hoặc ngấm ngầm gây khó dễ, lấy cậu làm trò cười.

Cậu còn nhớ rõ đêm tân hôn hôm ấy, nến đỏ chập chờn, gương mặt Lưu Ngạo Nhân ẩn trong ánh lửa như lệ quỷ đòi mạng, vẻ ôn hòa tao nhã ngày thường hoàn toàn tan biến, chỉ còn lại sự hung hãn ghê người.

Hắn ta ngồi trên ghế, dán mắt vào đôi chân thẳng tắp dưới quần lót của Thư Uyển, thản nhiên vẫy tay, như gọi một con chó.

Khi đó Thư Uyển vẫn chưa biết gì về tương lai của mình, chỉ biết cụp mắt, ngượng ngùng bước tới trước mặt chồng... Ai ngờ Lưu Ngạo Nhân lại bất ngờ vung gậy gỗ bên cạnh, quật thẳng vào hõm đầu gối của cậu.

...

Ngón tay đặt trên đùi khẽ co lại, móng tay đâm vào lòng bàn tay, lúc này Thư Uyển mới phát hiện lòng bàn tay mình đã rịn mồ hôi.

Cơn đau khi đầu gối đập xuống sàn gỗ đến giờ cậu vẫn còn nhớ rõ. Khi ấy, cậu thật sự từng kỳ vọng vào người chồng mới cưới.

Danh tiếng của Lưu Ngạo Nhân bên ngoài rất tốt, Thư Uyển không nghĩ tới công tử phong độ được mọi người khen ngợi sau lưng lại hoàn toàn là một bộ dạng khác. Bởi vì bản thân tàn tật mà đem cậu ra làm bao cát để trút giận, mỗi ngày đều đánh đấm. Nếu không phải cậu còn giá trị lợi dụng, Thư Uyển nghi ngờ ngay đêm tân hôn hôm đó, hắn ta đã đập nát chân cậu rồi.

Úc Hằng Chương cũng có bệnh ở chân, có phải cũng giống Lưu Ngạo Nhân, biến khuê phòng thành nơi trút giận, đối xử với cậu như thứ đồ rẻ mạt không?

Thư Uyển rất sợ. Đổi sang một thế giới khác, liệu vận mệnh có lại đưa cậu đi vào con đường cũ không?

Xe nhà họ Úc rộng rãi hơn xe nhà họ Thư, chạy trên đường cũng êm hơn, đoạn đường từ cảng về cậu bị say xe, giờ lại chẳng thấy gì.

Cậu nhìn con đường bên ngoài cửa sổ, nhà cao tầng càng ngày càng ít, cây cối bắt đầu nhiều lên. Ngẩng đầu nhìn, xe đã lên đến lưng chừng núi.

Thư Uyển càng lúc càng bất an, con đường trước mắt quá xa lạ khiến cậu muốn trốn chạy, nhưng lại chẳng biết trốn đi đâu.

Cậu không nhịn được cất tiếng hỏi: "Cha bảo tôi đến gặp trưởng bối, không biết trong phủ... trong nhà có ai đang ở đó ạ?"

Tài xế nhìn cậu qua gương chiếu hậu, cảm thấy vị tiểu thiếu gia này không giống với những gì người ta đồn, ông ta đáp: "Là phu nhân muốn gặp cậu, phía trước là đến rồi."

"Phu nhân?" Thư Uyển nghĩ ngợi, "Là... mẹ của anh ấy ạ?"

Nhất thời cậu không biết nên xưng hô thế nào với Úc Hằng Chương, đành vòng vo hỏi, may mà tài xế hiểu ý: "Đúng vậy, là mẹ của Úc tổng."

Nghe vậy, Thư Uyển càng thêm căng thẳng. Nhắc đến mẹ chồng, ký ức duy nhất của cậu là bị mẹ Lưu bắt quỳ ở từ đường.

Lần lâu nhất, cậu quỳ suốt hai ngày một đêm, suýt nữa phế cả đầu gối.

Đúng như lời tài xế nói, họ nhanh chóng đến nhà họ Úc. Phong cách kiến trúc sân viện Trung Hoa truyền thống khiến Thư Uyển không khỏi liên tưởng đến cuộc sống ở phủ họ Lưu, nỗi bất an đè nén suốt cả quãng đường giờ bùng lên đến đỉnh điểm.

Xe dừng lại ở cổng bên, một người phụ nữ đứng dưới hành lang, nhìn cách ăn mặc có vẻ không phải phu nhân nhà họ Úc, Thư Uyển đoán chắc là người hầu. Cậu khẽ gật đầu chào, người phụ nữ nói: "Hành lý để ở đây đi, lát nữa tôi sẽ mang lên phòng khách, giờ cậu theo tôi đến gặp phu nhân đã."

Thư Uyển đành phải đi theo dì băng qua một hành lang, vòng ra phía sau chính viện đến một gian sảnh nhỏ.

Khung cửa gỗ đóng chặt xác nhận linh cảm chẳng lành trong lòng cậu.

Mùi trầm hương lững lờ, bên trong từ đường nhà họ Úc, Úc phu nhân mặc áo cà sa màu lanh quỳ trên bồ đoàn. Nghe thấy tiếng động, bà quay đầu lại, liếc nhìn Thư Uyển bằng ánh mắt lạnh nhạt: "Đến rồi à."

Đầu gối Thư Uyển mềm nhũn, suýt chút nữa trực tiếp quỳ xuống.

"Thưa phu nhân." Cậu cụp mắt xuống, tay siết chặt bên người, gắng hết sức để giữ mình không thất lễ.

Khóe mắt thấy Úc phu nhân được nâng dậy, Thư Uyển lập tức hiểu chuyện tiến lên lấy khăn trên án thư để lau tay, châm ba nén nhang, tự giác quỳ xuống bồ đoàn trước bài vị để dâng hương kính bái.

Thân hình Úc phu nhân dừng lại một chút, nhưng cũng không nói gì thêm. Bà phất tay ra hiệu cho dì lui xuống làm việc, rồi ngồi xuống bàn Bát Tiên bên cạnh, nhấp một ngụm trà, lặng lẽ quan sát từng hành động dâng hương đầy cung kính của Thư Uyển trước bài vị tổ tiên nhà họ Úc.

Dâng xong, cậu lại quỳ xuống trước bồ đoàn, dáng vẻ cúi đầu ngoan ngoãn, không biết là thật lòng hay giả vờ.

Nhưng thời buổi này, đứa trẻ nào có thể quỳ xuống trơn tru như thế, phần lớn đều là loại không cần sĩ diện, sẵn sàng uốn mình để cầu lợi. Xem ra Thư Bác Quần đã tốn không ít công sức để nhét đứa con trai này vào nhà họ Úc.

Ánh mắt Úc phu nhân lạnh lẽo, giọng cũng trở nên gay gắt: "Nghe nói cậu là sinh viên Học viện Điện ảnh? Diễn xuất không tệ."

Mồ hôi lạnh lập tức túa ra trên trán Thư Uyển, cậu cúi đầu, không dám nhìn thẳng Úc phu nhân.

Cậu không hiểu rõ hàm ý câu nói của Úc phu nhân, nhưng lại nghe ra được sự mỉa mai trong giọng nói đó.

Ánh mắt lạnh lẽo kia đang dò xét từng hành động của cậu, Thư Uyển hiểu rất rõ, bất kỳ cử chỉ nhỏ nào của mình đều sẽ bị người trước mặt thu hết vào mắt. Cậu không thể hành động tùy tiện, nhưng dù có lục tung những gì mình vội vã học được từ tiểu thuyết, cũng không tìm ra cách trả lời câu hỏi này của Úc phu nhân.

Thấy cậu không trả lời, Úc phu nhân hừ lạnh: "Tuổi còn trẻ đã chọn con đường tà môn, cậu nghĩ nhà họ Úc dễ vào vậy sao?"

Nghe vậy, đầu Thư Uyển cúi gằm hơn nữa: "Không dám ạ."

Úc phu nhân nghẹn lời, không nhịn được lại nâng chén trà lên, lấy cớ uống trà để che đi vẻ nghi ngờ trong mắt.

Hình như đứa trẻ này rất sợ bà, nhưng rõ ràng bà chưa nói lời nào quá đáng. Chẳng lẽ bọn trẻ thời nay diễn nhiều quá nên nhập vai luôn rồi?

Vẻ cung kính sợ sệt ấy khiến Úc phu nhân không thể bắt bẻ được điểm gì, ngược lại còn thấy khó mà nổi giận. Bà quyết định đi thẳng vào vấn đề: "Nói đi, người của nhị phòng và tam phòng đã hứa hẹn điều gì với nhà cậu?"

Thư Uyển giật mình, lời của Lưu Hiểu Lệ vẫn còn văng vẳng bên tai — ân oán hào môn, tranh đoạt gia sản... Đây là chuyện cậu có thể nhúng tay vào sao?

Thư Uyển không thể tiếp tục giả điếc giả mù lấp liếm nữa. Chỉ trong ba ngày ngắn ngủi, Thư Uyển đã nhận ra người nhà họ Thư chẳng hề có chút thân tình nào với "Thư Uyển" trước kia, giống hệt như năm xưa Thư phủ đối xử với cậu vậy.

Vậy nên lần này, cậu còn phải tiếp tục vì cái gọi là "gia tộc" mà chịu uất ức, trở thành vật hy sinh hay sao?

Thư Uyển cắn răng, bàn tay ướt đẫm mồ hôi siết chặt vạt quần, cậu trượt khỏi bồ đoàn, quỳ gối tiến về phía trước hai bước, ngẩng đầu nhìn Úc phu nhân, tha thiết nói: "Phu nhân, Thư Uyển thề, từ khi bước chân vào đại phòng nhà họ Úc, sống là người của đại phòng, chết là ma của đại phòng, tuyệt đối không hai lòng!"

Úc phu nhân cố kìm lại phản ứng muốn ngửa người ra sau, gắng giữ phong thái của một bà mẹ chồng nghiêm khắc, bình tĩnh ứng phó mọi tình huống bất ngờ. Nhưng thực tế thì, bà đã bị lời nói bất ngờ kia của Thư Uyển dọa đến nhất thời nghẹn lời.

Thư Uyển không nhìn ra sự lúng túng của Úc phu nhân, cổ họng cậu khô khốc nuốt nước bọt, cố gắng vắt óc nghĩ xem làm thế nào để giữ được chỗ đứng trong nhà họ Úc.

Cậu chắc chắn không thể quay lại nhà họ Thư, nhị phòng và tam phòng của nhà họ Úc thì nhất định muốn thúc đẩy cuộc hôn sự này. Nhìn thái độ của Úc phu nhân, hẳn bà cũng hiểu rõ cuộc hôn nhân mang danh "xung hỉ" này vốn nhằm vào đại phòng.

Với Úc Hằng Chương mà nói, Thư Uyển chỉ là một củ khoai nóng bỏng tay.

Nhưng Úc Hằng Chương vẫn đồng ý cuộc hôn nhân này.

Thư Uyển không tin Úc Hằng Chương là người dễ bị đe dọa hay thao túng. Nếu anh là loại người đó, nhị phòng và tam phòng cũng chẳng cần liên thủ đối phó anh, mà Thư Trạch cũng chẳng phải nhớ nhung anh đến vậy...

Thông tin Thư Uyển nắm được quá hạn chế, cậu không biết mình có thể đưa ra điều kiện trao đổi nào. Úc Hằng Chương cần cậu để xung hỉ cho lão gia nhà họ Úc, cũng cần một cuộc hôn nhân với nam giới để xoa dịu lời dị nghị từ bên ngoài. Tuy Thư Uyển không hiểu rõ "kỳ thị đồng tính" là gì, nhưng chắc chắn đó là chuyện rất quan trọng với nhà họ Úc.

Vấn đề lớn nhất khi Úc Hằng Chương cưới cậu chính là chuyện con cái.

Trong một khoảnh khắc, Thư Uyển đã từng nghĩ đến việc nói ra chuyện mình có thể mang thai, nhưng rất nhanh cậu đã tỉnh táo lại. Việc này quá mạo hiểm, nhỡ bị người khác coi là yêu quái thì sao?

Nghĩ tới nghĩ lui, cậu chẳng có gì cả, chỉ còn lại một lòng trung thành để đặt cược.

Thư Uyển nghiêm túc nói với Úc phu nhân: "Phu nhân, nhà họ Thư đúng là muốn dựa thế nhà họ Úc. Thư Uyển hiểu rõ, chỉ cần Thư Uyển gả vào nhà họ Úc, nhà họ Thư thể nào cũng tìm cách bấu víu quan hệ. Thư Uyển nói thêm gì cũng chỉ là lời sáo rỗng. Nhưng Thư Uyển cũng hiểu, đã gả vào nhà chồng thì chính là người nhà chồng."

"Cha ruột và mẹ kế của Thư Uyển xưa nay luôn khắc nghiệt, hiện giờ muốn lấy bát tự của Thư Uyển ra làm trò, mượn cớ để leo lên. Thư Uyển đã lạnh lòng từ lâu. Thư Uyển nguyện tuyệt giao với nhà họ Thư, để đảm bảo bất cứ việc gì nhà họ Thư làm sau này cũng không thể liên lụy đến đại phòng nhà họ Úc!"

Úc phu nhân vốn không mấy để tâm chuyện nhà họ Thư muốn bấu víu vào nhà họ Úc. Bà tin Úc Hằng Chương có thể xử lý ổn thỏa. Bà chỉ ghét việc nhị phòng với tam phòng lợi dụng hôn sự của Úc Hằng Chương, lại nghe được một vài tin đồn không hay về Thư Uyển nên mới gọi người tới xem thử.

Giờ nghe xong một tràng lời của Thư Uyển, bà lại cảm thấy dường như nhà họ Thư đang âm thầm làm điều gì khuất tất, thậm chí còn muốn kéo nhà họ Úc vào vũng nước đục đó.

Liên tưởng đến tin đồn hai anh em nhà họ Thư từng đấu đá nhau ngay giữa chốn đông người, ấn tượng về nhà họ Thư của Úc phu nhân từ một công ty truyền thông không nổi bật, bắt đầu trượt dần sang hướng của một thế lực đen tối khó nói thành lời.

Còn mấy câu kiểu "sống là người, chết là ma", "tuyệt đối không hai lòng", khiến Úc phu nhân bỗng nhận ra, Thư Uyển quỳ lạy trơn tru như vậy, chẳng lẽ là vì ở nhà cũng thường xuyên phải quỳ?

Là gia đình gì mà quy củ lớn vậy chứ?

Thanh Long bang? Long Hổ hội?


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play